Thơ
NGUYỄN KHẮC THẠCH
NGUYỄN KHẮC THẠCH
DÒNG SÔNG MỘT BỜ
Có một dòng sông mang tên em
dòng sông anh tự đặt
xin mùa thu chiếc lá làm
thuyền
Có một dòng sông trôi vào lãng
quên
nước trong như nước mắt
điều chưa tới mà sao thấy mất
Có một dòng sông chỉ
có một bờ
phía bờ kia quay mặt
KHÓC MẸ
Cúi đầu
con gọi mẹ ơi
Khói hương
chới với đường trời chia ly
Mẹ ơi trần
thế sang thì
Còn ai
ngoài mẹ sống vì riêng con
Từ đất
vuông đến đất tròn
Nỗi đau
mất mẹ vẫn còn rưng rưng
Nỗi
đau như gió khôn dừng
Bơ vơ tìm
mẹ mạch rừng nẻo khơi
Con về
tang mẹ mẹ ơi
Nén hương
vĩnh biệt cháy trời mồ côi...
NGÓN TRĂNG
Vào thiền ngồi quán cửa không
Mà sao thấy núi thấy sông như là
Đường lành Cực lạc thì xa
Đường gai giậm xuống Ta bà thì đau
Phật Đà đã nói gì đâu
Chúng sinh vọng mống truy cầu đảo
điên
Căn trần thức dụ nhân duyên
Tiếng chuông vô ngã buông liền quả
mê
Sắc thân ngỡ cội Bồ Đề
Thiền na rụng ngón trăng về cõi
không...
THIỀN
bên thềm hoang
thiếu phụ
thoát y nằm
ngọn nến cháy
sau vầng trăng khuyết...
THỜI GIAN
thiếu phụ
thoát y nằm
ngọn nến cháy
sau vầng trăng khuyết...
THỜI GIAN
Thời gian như người
thợ săn
khi ta trốn vào hốc cây hang đá
thời gian như người quăng chài
khi ta nhởn nhơ sông ngòi biển cả
thời gian sẽ là ngọn lửa
khi ta trở về làm cọng cỏ khô
khi ta trốn vào hốc cây hang đá
thời gian như người quăng chài
khi ta nhởn nhơ sông ngòi biển cả
thời gian sẽ là ngọn lửa
khi ta trở về làm cọng cỏ khô
Thời gian là vàng con
tằm ươm tơ
là bài ca con ve sầu lột xác
thời gian là sợi tóc
bạc trong đêm
thời gian là chân cứng đá mềm
là cơm nguội ủ lên men
thời gian là mặt đất
quả chín rụng vào hạt mọc lại mùa sau
Thời gian
không tích trữ sang giàu
không bán buôn thiện ác
tách bạch vàng thau
đứng trên xác chết
chụp lại từng gương mặt thật ngày qua
là bài ca con ve sầu lột xác
thời gian là sợi tóc
bạc trong đêm
thời gian là chân cứng đá mềm
là cơm nguội ủ lên men
thời gian là mặt đất
quả chín rụng vào hạt mọc lại mùa sau
Thời gian
không tích trữ sang giàu
không bán buôn thiện ác
tách bạch vàng thau
đứng trên xác chết
chụp lại từng gương mặt thật ngày qua
Thời gian
ngây thơ
thời gian
mặc cả
thời gian
lên xanh
thời gian
trắng xoá
niềm ân huệ thời gian phải trả
bằng chính đời ta cả vốn cùng lời
ngây thơ
thời gian
mặc cả
thời gian
lên xanh
thời gian
trắng xoá
niềm ân huệ thời gian phải trả
bằng chính đời ta cả vốn cùng lời
Thời gian
người là vô tận
người cho ít nhiều
ta không bận
người bớt đi
ta không giận
người thêm vào
ta xin nhận
thảy vốn liếng người ta nhóm lửa yêu thương
khi ta yêu em
thời gian câm lặng
khi ta tìm em
thời gian hoang vắng
khi ta chờ em
thời gian đằng đẵng
ta yêu em ngoài khuôn khổ vốn người Ơi thời gian
món nợ của người
lạnh tanh bia đá
món nợ ấy đến ai rồi cũng trả
còn nợ trái tim ta
em có trả bao giờ.
Thơ Nguyễn Khắc Thạch/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
người là vô tận
người cho ít nhiều
ta không bận
người bớt đi
ta không giận
người thêm vào
ta xin nhận
thảy vốn liếng người ta nhóm lửa yêu thương
khi ta yêu em
thời gian câm lặng
khi ta tìm em
thời gian hoang vắng
khi ta chờ em
thời gian đằng đẵng
ta yêu em ngoài khuôn khổ vốn người Ơi thời gian
món nợ của người
lạnh tanh bia đá
món nợ ấy đến ai rồi cũng trả
còn nợ trái tim ta
em có trả bao giờ.
Thơ Nguyễn Khắc Thạch/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét