Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Thơ NGUYỄN VŨ TIỀM



Thơ
NGUYỄN VŨ TIỀM

THÁP BÚT – ĐÀI NGHIÊN (*)

Tôi từng chiêm ngưỡng những độ cao
Khi nhỏ thấy cao
Lớn lên thấy thấp…

Nhưng không ít lần ngược lại:
Tả Thanh Thiên Tháp Bút
Độ cao tính bằng Trí Tuệ - Nhân Văn
Bên Đài Nghiên đựng mực
Có độ sâu
Nhiều thế kỷ soi vào.

-----------------
(*) Bên Bờ Hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội

TRÊN MẶT THÀNH HAI NGHÌN TUỔI

Vớt lên con ốc dưới chân thành Cổ Loa
Gặp bí ẩn thẳm sâu giấu trong vòng xoáy
Từng gợi ý một kiểu kiến trúc thành trì cho đấng quân vương.

Trước hậu duệ của vị linh thần, tôi hỏi:
-Rùa ơi! Cái móng nào từng giúp nhà vua chế ra lẫy nỏ
Trăm-mũi-tên-đồng-hành trong một cái búng tay?

Đặt tay vào vầng trán bức tường cố đô
Gặp cái cứng rắn của chất xương khước từ hóa thạch.
Cái thô ráp tư duy sống động đến bây giờ!

Ngả lưng trên cỏ mềm
Thấy rần rật hồng cầu hàng vạn chiến binh
Trong tế bào non xanh không lúc nào ngơi nghỉ.

Nhưng lạ nhất: một chuyện tình hai nghìn năm vẫn mới
Vượt tất thẩy lụi tàn biến thiên hoán cải
Từ Giếng Ngọc ngời lên!


ĐIỀU KỲ DIỆU Ở HAI BẦU VÚ
Tặng sư nữ TKH, ngoại thành Hà Nội

Tiếng trẻ khóc từ trên trời rơi xuống
Hay từ hang động chui lên?
Gió bấc như làn roi kiếp phận
Quất bập bùng cửa tam quan.
Ai nỡ mang con bỏ chùa
Cửa từ bi dang tay cứu độ!

Hài nhi rúc vào ngực nhà sư tìm sữa
Thôi đành ngậm nhạt mút suông…

Ngậm nhạt mút suông hoài
Và điều kỳ diệu đã xảy ra
Như thường gặp ở nơi tịnh độ:
Bầu vú thanh tân
Miệng đứa bé khai thị dòng sữa mẹ
Lâu nay trốn biệt ngủ quên.
Sữa từ bi cứu thế
Cùng thiên lương nuôi nó lớn từng ngày!

Ngạc nhiên nhất chính là sư nữ
Đang bế bồng ru Tạo Hóa ngủ say!


THUNG LŨNG VÀNG (*)

Hồ nước treo trong mây
làn gió tung ra từ chiếc khăn màu đỏ
đưa em tới cõi vô cùng
tôi theo hoài không kịp.

Tôi rơi từ lưng trời xuống vực sâu hun hút
xung quanh mây gió ù ù
tốc độ rơi cứ tăng lên vùn vụt
vượt qua
những chiếc lá rời cành
những quả thông đang rụng xuống
qua tiếng hú đại ngàn
qua tia chớp trong mơ
trong huyền thoại…
rơi…
rơi…

Tôi thả lỏng mình mặc cho tốc độ rơi
may vướng vào một làn mây, một sợi tóc
tôi trở về cõi thực là tôi.

Vàng phơi tràn thung lũng
em hòa vào nắng mai
tôi như gốc thông có nhiều vết chém
nhựa ứa ra
mùi thiền.

Nhiều lá phiếu giọt mưa ào ào thả xuống
bầu cho nỗi buồn vừa ứng cử
vào tôi!

-------------
(*) Ở Đà Lạt


CON NỢ CỦA TRẦN GIAN
(Nhớ một nhà văn)
1.
Anh là con nợ của trần gian
kéo cày cánh trên đồng số phận…

2.
Mùa phấp phỏng đợi chờ
anh gặt về những con chữ nhọc nhằn
chắc mẩy
sẻ chia thao thức với bao người
cùng khóc cười hạnh phúc và
đau khổ…
Nhưng lạ chưa
trên cánh đồng số phận
nợ không vơi, nợ cứ chất chồng!

3.
Hôm nay
người bạn xạc xào rủ anh sang thu
trên con thuyền hoàng hôn tuổi tác.
Anh ngủ lại đèo sương
gối đầu lên
sổ nợ...

4.
Anh gọi tên từng đầu sách
như gọi tên mỗi đứa con dứt ruột đẻ ra
mỗi tác phẩm đều là dâu con của thời đại
gả đi rồi, phó mặc
rủi may…


THỀ NGUYỀN

Một câu thề hạ thổ mấy mươi năm
im lặng dưới chân giường
như cô Tấm từng chôn xương cá bống
em muốn đào lên, xem
đã hóa những gì.

Xe cộ cửa nhà hay tay trắng?
Nhan sắc hay héo tàn?
Em không dám soi mặt xuồng giếng
sợ hồn cá bống theo lên!

Nhưng trò chuyện hằng đêm nhiều nhất
là những ngôi sao đang nhấp nháy trên đầu
chúng chỉ làm mỗi một việc:
phát tín hiệu ngày đêm
trong mù sương
huyền ảo
để hy vọng mộng mơ có đất nẩy mầm!

Làm sao tới được sao kia
Khi câu thề đã một lần hạ thổ?


HỘ SINH MÁT TAY

Hộ sinh cho những giấc mơ thiếu tháng của anh
em mát tay
bậc nhất.

Làm bụ bẫm phổng phao
những giấc mơ suy dinh dưỡng
làm hồng hào tráng kiện
những khát vọng suy còi…

Đêm qua có một hộ sinh khác
lọt vào
giấc mơ anh
anh băn khoăn chưa nói
hình như
em đã tỏ tường?

Thêm một giấc mơ thiếu tháng
chờ tay em
hộ sinh!


Thơ Nguyễn Vũ Tiềm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét