Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

THƠ BÙI VIẾT ANH


Thơ
BÙI VIẾT ANH


NGƯỜI ĐƯA GIÓ
 

Người đưa gió vào bờ sông trắng
Ngắm những vầng trăng
Những bóng tối loang trên bờ mặt
Che phủ ánh nhìn

Người đưa gió vào bên bờ biển lạ
Nhìn sóng nhấp nhô
Hạt cát khuất dưới nước mặn
Loang loáng dại khờ

Người đưa gió vào thành phố
Khuất nhà cao tầng
Những vần thơ chôn dưới bóng tiền
Nhoi nhói


TÌNH GIÓ


Gió thường lã lơi đùa, lã lơi hôn phớt lên lá cây, để lại niềm nhớ nhung cho cây rồi đi…đi mãi…chẳng kịp nhớ một về nụ hôn ban phát ngày xưa, bây giờ đã thành vết thương, nhức nhối….

Gió kịp cập bến nhành hoa phượng, lại để nhành phượng úa tàn… dòng sông, ngọn sóng đều bị gió buông lơi…

Rồi gió vô tình đùa nhầm ngọn lửa, ngọn lửa bùng lên, tức giận thiêu đốt…

Còn gió ngả nghiêng cười…

NGỘ

Vui thì bán áo nuôi thân
Buồn đem thân bán nuôi trần gian say

Vui buồn quanh quẩn theo ngày

Thời gian gõ nhịp, chua cay mặc người

Công danh, tiền bạc muôn đời

Hư vô

Mộng ảo

Lòng người

Đảo điên.

Cứ đeo chi cái ưu phiền

Thả hồn thanh thản

Cõi thiền

Ngộ chăng?


ĐỢI


Hồn nhiên
Em bỏ đời anh vào cõi tối
Nhập nhằng
Loạng choạng
Anh đi tìm lầm lũi
Bóng đêm

Em đến phương trời xa tít tắp
Lãng quên
Anh
Một bóng hình lay lắt
Đêm em!


TRẢ VỀ
Tặng chị....

Nhìn vào mắt chị
Bóng hoài niệm xa xưa
Nhớ không?
Một lần gặp gỡ
Đò đã chìm rồi tiếc nhớ mà chi

Sầu muộn
đắm đuối làm gì
tình vỗ cánh

Mưa mùa đông
lạnh lắm bước cô đơn
bờ vai ấm nồng ám ảnh giấc mơ đêm hư ảo

Từng giọt từng giọt từng giọt
mưa
rơi
vô thường ám ảnh
ngục tù.... hôn nhân

Dòng sông nước đục ngầu
trả về cho biển khơi
Hoàng hôn
trả về cho đêm

Chị ơi
về với đời
hồn nhiên tuổi người
vô tư
trần gian
trọ.

VIẾT NGÀY CON SINH


Ngày mười sáu tháng mười
Bão số bảy tràn vào
Miền Trung
Nước trắng đồng

Con chào đời không tiếng khóc
Mắt to tròn nhìn âu trời đục
Con gái đầu lòng...

Mẹ con qua cơn vượt cạn
Nụ cười trong nước mắt
Tay bồng con hỏi lúa lên mầm?

Lúa lên mầm ba sấy
Gạo mốc ta cùng ăn

Trời có phụ lòng người muôn kiếp ?

UỐNG RƯỢU VỚI SÔNG HƯƠNG


Chiều nay nâng chén ngang mày
Cụng ly sông nhé muôn ngày lại không


Ly này chúc tụng mùa đông

Con sông nằm ngửa nhìn không thấy nhà


Ly này nhấm nháp mùa qua

Văn Lâu giờ vắng tiếng là đà buông


Ly này uống thật, nói suông

Ngàn năm sông vẫn trần truồng đấy thôi


Ngồi buồn tàm tạm tam bôi

Sông ơi chảy nhé

hương trôi gọi người !

TA CHỈ CÓ MỘT NGÀY


Nếu chỉ còn một ngày để sống
Không thể
Sáng sáng nhâm nhi ly cà phê đến mười giờ
Chiều chiều ngồi  bạn bè bốc phét
Tối chậm rãi đi tìm ánh trăng và ôm em!
Đêm nằm lười cuộn dài

Nếu chỉ còn một ngày
Không thể ném thương đau
Bon chen giữa đời mà tránh mắt nhau
Quyền lực là mắm khô
Ai tranh giành làm chi nữa.
Nếu chỉ còn…..
Hai mươi bốn giờ để sống và yêu thương
Ta sẽ đi tìm em nói lời chưa nói

Chẳng thèm bon chen
Không cần ăn
Không cần uống
Không cần ngủ
Không cần tiền

Đứa em cũng không thèm xin gì vì ta chỉ có một ngày
Bà chị cũng không thèm mắng vì ta chỉ có một ngày
Cô gái ta đùa cũng không thèm trợn mắt vì ta chỉ có một ngày
Ông sếp chẳng thèm sai việc vì ta chỉ có một ngày

Vâng, ta chỉ có một ngày
chỉ có một ngày!

TA QUAY VỀ BÊN ẤY ĐƯỢC KHÔNG EM

Ta quay về bên ấy được không em?
Để kiếm chiếc lá rơi
Lối cũ
Có con dế
yêu thương đang  ngủ
Đốt lửa tình
đợi bóng trăng lên.

Ta quay về bên ấy được không em?
Xóa nước mắt
ngày xưa
Ta có lỗi
Những ngu ngơ trên đời
Không lối
Ta cố tình không để gió mây chen.

Ta quay về bên ấy được không em?
Để ký ức
Tình yêu xưa sống lại
Và mênh mang con đò trăng vẫy gọi
Bóng hai người in vào bóng của đêm!

Ta muốn quay về bên ấy với em!
Chỉ để thế thôi!
Người ơi!
Chỉ thế
Suốt cuộc đời
mênh mông dâu bể
.

Thơ Bùi Viết Anh/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét