HÃY ĐỔ RƯỢU NỮA ĐI
Khóc nhà thơ Định
Nguyễn
Hãy đổ rượu nữa đi
Cho đẫm huyệt!
Phút biệt li – đau – có khóc được
đâu
Cả nghĩa trang
Thiếu những vành khăn trắng trên đầu.
Đột ngột đi, bỗng vỡ một chén sầu
Rượu đắng cay không cùng uống nữa
Những bài thơ, những lời bình dang
dở
Cũng một thời bao ngọn bút chao đao!
Đổ nữa đi! Cho chín suối nghiêng
trào
Trong cơn say quên vị cay nước mắt
Bố mẹ, vợ con, đâu người thân thiết?
Chỉ có rượu đầy bình với những bạn
thơ.
Thơ của anh được viết dưới ngày mưa
Để lòng tôi chiều hôm nay vẫn ướt
Đưa anh đi, ngẩn ngơ lòng xa xót
Bình rượu đầy tiễn biệt một tài hoa!
Đổ nữa đi! Kẻo nước mắt lại nhòa
Cho nến cháy thêm, cho hương hóa hết
Đổ nữa đi! Đổ nữa đi, cho đẫm huyệt
Ly cuối cùng người ở lại chia
nhau!...
KHÓC NÀNG TÔ THỊ
“Đồng Đăng có phố Kỳ
Lừa
Có nàng Tô Thị, có
chùa Tam Thanh”
Ca dao
Chân vừa đặt tới Đồng Đăng
Vội vàng tìm đến hỏi thăm núi Nàng.
Một vùng đất đá tan hoang
Lò vôi man dại hóa giàn lửa thiêu!
Khói bay đục cả trời chiều
Tiếng mìn công phá tình yêu bao đời!
Lò vôi bạc cả tình người
Nỡ đem nung chết những lời ca dao!
Ngày xưa giọng mẹ ngọt ngào
Nàng Tô Thị cũng bước vào tiếng ru
Vỗ về giấc ngủ trẻ thơ
Nàng hiền như những cánh cò bay la.
Trông chồng hóa đá xót xa
Hồn thiêng vương áng mây sà đầu non
Bóng người thiếu phụ bồng con
Nghìn năm sừng sững sắt son đợi chờ.
Dẫu không thách thức quân thù
Cũng lời Đất nước từ xưa vẹn toàn.
Nàng như cột mốc hiên ngang
Lại như đứng đợi người sang bên này!
Nàng ơi! Thôi cũng từ đây
Hóa thân lần nữa không ngày gặp nhau
Trời xanh có thấu lời cầu
Xin đưa Nàng đến nơi đâu vĩnh hằng!
Biết đem cả núi bạc vàng
Cũng không chuộc lại được Nàng nữa
đâu!
Nghìn năm sau, triệu năm sau
Câu thơ truyền kiếp nỗi đau oán hờn!
Hà Nội, 16-9-1991
HOA SEN
Rễ đành lặn lội bùn đen
Thân gai cam chịu đua chen xô bồ
Đài hoa cũng gội nắng mưa
Để hương thanh khiết làm ngơ ngẩn
đầm…
Giao hòa hai cõi dương - âm
Thân xuyên suốt cả ba tầng thế gian!
Hà Nội, 7-1991
CHỢ HOA
Đi trong muôn sắc ngày xuân
Hoa đưa lạc bước đường gần, phố xa
Ngẩn ngơ quên chẳng mua hoa
Người đi ngắm cảnh… cho ta ngắm
người!
Xuân Quý Dậu, 1993
HƯƠNG HOA SỮA
Đêm khuyya rồi, ta về đi em!
Hai đứa nép vào nhau trong sương
lạnh
Mai chia tay, lòng đau xa cách
Nấn ná hoài, không nỡ rời nhau!
Mình nghĩ gì, chẳng ai hiểu được đâu
Chỉ có mùi hương giấu thầm trong lá
Và những cánh hoa buồn rơi trên phố
Hương nồng nàn níu bước bàn chân!
Anh đưa em về, hoa gửi nỗi bâng
khuâng
Hương lặng lẽ vương vào hai mái tóc
Để từ nay, mỗi lần ta bắt gặp
Hương hoa này lại nhớ tìm nhau…
Mùa Thu Hà Nội
TRĂNG RƠI
Em ra đi đêm ấy trăng tròn
Bỏ lại đằng sau tình yêu còn khuyết
Anh chẳng cất nổi một câu tiễn biệt
Chỉ lặng nhìn
đôi mắt
giọt trăng rơi!
Hà Nội, 1993
.
Thơ Vũ Đình Hạnh/ Vũ Đình Huy đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
.
Thơ Vũ Đình Hạnh/ Vũ Đình Huy đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét