Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Thơ NGUYỄN NGỌC CHU


Thơ
NGUY
ỄN NGỌC CHU


BẾN SÔNG CHIỀU

Rất tình cờ số phận đẩy đưa
Gặp lại em bến sông chiều phố chợ
Sông vẫn sông xưa người xưa thành lạ
Bốn mươi năm ai đợi ai chờ

Gặp lại em em đã lên Bà
Con cháu xum xuê hai đường nội ngoại
Thuyền đã xuôi dòng xin đừng níu lại
Chuyện ngày xưa thôi cứ để ngày xưa

Anh cầm tay
Em mắt bâng quơ
Chỉ hơi ấm nói lên điều tha thiết
Bến đông người thôi đành luyến tiếc
Buông tay em man mác cõi lòng

Nhớ con đường hun hút mùa Đông
Nhớ sân trường râm ran mùa Hạ
Mùa Xuân hoa Mai vàng
Mùa Thu cây trút lá
Có mùa nào không nhớ đến em

Lo một ngày em nhỡ thiếu cơm
Lo một đêm gió lùa liếp cửa
Nhỡ người ấy không yêu em nữa
Nhỡ con em không được tới trường

Giờ gặp em đã bớt chạnh lòng
Riêng vẫn thương em lo toan tần tảo
Giận thời gian nắng mưa gió bão
Làm phôi phai nét thanh tú kiêu sa

Chia tay nhau em gắng vui đùa
Trong đáy mắt vẫn giữ điều chưa nói
Em khéo làm lành chỉ tay cháu gái
Thôi em đền…
Gả cho cháu anh

Đền làm sao được mối tình xanh
Đã đeo đẳng một đời thao thức
Anh ấm lòng biết em nuối tiếc
Biết trong em còn mãi góc ngày xưa

Anh ngước nhìn bát ngát nương ngô
Và con đò xuôi em về phía dưới
Tít tắp xuôi không hẹn ngày trở lại
Để mình anh trơ trọi bến sông chiều

Tháng Ba 2012

Thơ Nguyễn Ngọc Chu/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét