Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Thơ BÙI THỊ SƠN

Plant sprouting and blossoming (Nở hoa)

Thơ BÙI THỊ SƠN

TÔI TAM GIÁC

Tôi tam giác từ trong trứng nước
Tam giác thường nên ba góc chẳng cân
Góc nhọn quắp chặt lấy đôi chân
những ngón khoằm để biết đi trên đá
Góc bẹt chứa đôi tay ấm lạ
để vuốt ve, ôm ấp những người thân
Còn góc tù trói chặt trái tim câm
không cho hát lời yêu thương đằm thắm
Tôi tam giác từ cạnh dài, cạnh ngắn
cứ tãi ra rồi gấp khúc óc tôi
Mới sinh ra tôi chẳng bình thường rồi
trong bọc ối đầy căng bọng nước
người ta dùng kéo mới lôi tôi ra được
đôi mắt đen như nòng nọc chửa đứt đuôi
Tôi tam giác cả những nốt ruồi
và lệch cả chân trời tam giác
Tôi - tam giác- một đời không làm điều độc ác
Tôi - tam giác - chứa biển trời khao khát!!!


NGÀY ANH ĐI

Ngày anh đi... nhà sàn em mọc ngược
Cột sến, cột lim chổng nỗng vó lên trời
Mái lộn xuống nghiêng ngả chơi vơi
Cửa toang hoác hứng sao trời loang lổ

Ngày anh đi... gà mái quên nhảy ổ
Qủa trứng găm trong bụng chẳng chui ra
Chiếc mào cùn cụt bỗng loe loa
Ả quáng quàng sợ phải xa gà trống

Ngày anh đi... ầm ào rừng động
Túp lều hoang trống rỗng tận cùng
Ốc cô đơn chui trong vỏ bịt bùng
Cả rừng cây một vũng bão nổi

Ngày anh đi... em quẩn quanh hũ tối…
.

NỐT RUỒI

Nốt ruồi đậu ở khoé môi
Trong mắt tình si bỗng trở thành lộng lẫy
Vũ trụ bao la cũng dường như tan chảy
Lặn vào hư vô say nghiêng ngả trời chiều
Rồi một ngày
             tình yêu
                    như con sâu đo rúm ró trong lọ mực
Xanh đỏ hai màu
                       mực chết
Nốt ruồi
      bỗng trở lên gớm ghiếc
Như dấu chấm to đùng
             bàn tay tạo hoá phết khoé môi
Nốt ruồi ơi!
Nốt ruồi ơi!
Thôi đừng nghễu nghện đậu khóe môi
Cho người thương
                         kẻ ghét
Hãy di trú
          về nơi tuyệt đẹp
                                 biết chỉ riêng mình…
Tôi biết, nốt ruồi ơi!
.
Thơ Bùi Thị Sơn/ Hoàng Xuân Họa chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét