Thơ
NGUYỄN TẤN ON
NGUYỄN TẤN ON
CHIẾC LÁ
Khoác ba lô
Tôi rong chơi khắp chốn
Rồi một chiều ghé lại đất Sài Gòn
Hòn ngọc viễn đông rực rỡ mặt trời
hồng
Tôi ngơ ngác
Không người quen, kẻ biết
Lạc giữa sân vườn
Dưới tàn cây xanh biếc
Hết chỗ rồi !
Xin ngồi tạm cùng em
Cơn gió qua
Làm rơi
Chiếc lá
Lăn trên mặt bàn giữa tôi và em
khoảnh khắc hai bàn tay
vươn tới
chạm vào nhau
người xa lạ - thành quen
Tôi mỉm cười
cảm ơn làn gió ấy
chiếc lá chuyển màu
trên tay em
GA NÚI
Sân ga chìm giữa mù sương
Nằm mơ tiếng chạm cung đường ngày
xưa
Nắng lạnh nắng, mưa nghiêng mưa
Con tàu ngày ấy chở vừa mùa riêng
Chở đêm má lúm đồng tiền
Chở vầng trăng khuyết bên triền rừng
thông
Chở đi những nụ hoa hồng
Chở về với cả khúc đồng dao xưa
Chở thời thịnh trị ngai vua
Chở trăng rao bán chở mùa thi nhân
Chở trời xuân nắng trong ngần
Chở chiều thổ mộ bâng khuâng liễu
buồn
Chở chầm chậm một hồi chuông
Chở bao du khách về nguồn yêu hương
Đoàn tàu lầm lũi dụi sương
Tiếng còi ký ức tì đường răng cưa
Tàu về ga núi reo mưa
Trong toa tàu cũ môi xưa – nhớ tình
Thức dậy, thức dậy bình minh
Mong ga Đà Lạt hồi sinh - chở mùa
.
KHÚC HÁT NGƯỜI ĐÁNH CÁ
.
Sáng tinh mơ cha đi đánh cá
Hồ Xuân Hương sương đặc quánh mùa thu
Con ở nhà chờ cha quăng lưới
Mẻ đầu tiên cha vớt đám sương mù
Hồ Xuân Hương sương đặc quánh mùa thu
Con ở nhà chờ cha quăng lưới
Mẻ đầu tiên cha vớt đám sương mù
ở đâu về… mà nghe thu xào xạc
Lục bình trôi lừng lững cọng rong rêu
Phía đồi Cù cây bạch đàn đứng lạc
Bên rừng thông gió lặng lẽ ru tình
Lục bình trôi lừng lững cọng rong rêu
Phía đồi Cù cây bạch đàn đứng lạc
Bên rừng thông gió lặng lẽ ru tình
Cha kéo lưới vướng cành phượng tím
Hồ lặng yên con bói cá mỏi mòn
Lá soi mặt hồ những lồng đèn tháng tám
Vớt mặt trời đỏ rực cho con.
Hồ lặng yên con bói cá mỏi mòn
Lá soi mặt hồ những lồng đèn tháng tám
Vớt mặt trời đỏ rực cho con.
.
NƠI
ẤY…MÙA XUÂN
Tôi yêu cháy đồi nắng gió ấy
Vì có em và có bạn bè
Bầy dơi treo ngược nhìn nóc tháp
Đàn cừu ngoan nhai sợi nắng khô
Tôi về nép vào lòng tháp cổ
Tôi ném tôi trên gai xương rồng
Để biết rằng mình đang có thật
Tình yêu mọc trên cát – nụ hồng
Để cây xanh lên đồi đất trống
Để giàn nho chín nặng nghĩa tình
Để cá nặng khoang, buồm căn gió lộng
Để nụ cười vơi bớt nếp nhăn
Ngày qua lục lạc khua rủng rỉnh
Nghé ọ húc chiều bú no nê
Bên sông đám trẻ đùa thỏa thích
Em tắm tình xuân, đẫm hương quê
NÓI VỚI
BÙI GIÁNG
Tôi muốn như ông
Gã ăn mày cát bụi
Cát bụi thành núi núi, sông sông
Nhưng chẳng được
Tôi về làm gió
Thổi cho mòn đồi đồi, núi núi
Lấp dòng sông
Để không còn dốc đứng hót chon von
Để không còn dòng sông than thở nỉ
non
Tôi muốn như ông
Gã ăn mày áo rách
Mà lòng tỏa hương lành lặn ngây ngô
Nhưng chẳng được
Tôi về làm thơ
Mặc áo vét đeo cà vạt
Ngồi ghế sa lông đẫm hương Trầm
Mà lòng lặng câm nhiễm bẩn
Tiếng chim nào hót ngoài sân
Xô vào chiếc lồng chim đang đứng
ngủ.
.
THĂM CON
.
Mẹ mang tất cả hương đồng
Đựng trong nón lá bão giông đã cời
Thương con, nhớ cháu bời bời
Cõng cong nỗi nhớ về phơi phố phường
Phố cao đứng bóng nắng trườn
Cổng im ỉm khóa ngoài đường bụi bay
Thăm con mắt mẹ cay cay
Giọt thương ướt áo, giọt say ngóng
chờ
Giọt gầy không gió bơ vơ
Giọt hao mòn đợi thẫn thờ hàng cây
Giọt quệt tay áo trắng mây
Giọt rơi hụt hẫng rớt đầy hoàng hôn
Đành ôm bóng phố về thôn
Dỗi con, mẹ tủi gió bồn chồn qua.
VƯỜN QUÊ
ồn ào
vượt ra ngoài
ồn ào
bình yên
vượt ra ngoài
bình yên
con âm thầm móc võng hai đầu cây ổi
chim sâu về nhảy nhót thật ngây thơ
bầy se sẻ nô đùa cùng hạt nắng
tiếng chim gù ngoài bờ ruộng phơi
rơm
hương thơm
vượt ra ngoài
hương thơm
thổn thức
vượt ra ngoài
thổn thức
cây chanh bên giếng, ngày chủ nhật
tiếng gàu khua giọt nước vỡ trong
ngần
gió đong đưa, lá chao lòng vá nắng
nắng trổ hoa trong vườn cũ, con nằm
biết bao lần cuối tuần về thăm mẹ
vườn nhà quê mùi mít chín nao lòng
lặng lẽ
vượt ra ngoài
lặng lẽ
mẹ khẽ gọi nhẹ như là hơi thở
về thôi con !
Chiều đã xuống cạn ngày
VỀ QUÊ
Ta về tìm lại chút hương
Đã lâu ta ở phố phường rong rêu
Dòng sông soi một cánh diều
Khói đồng ai đốt cho chiều mù cay
Ta về không rượu mà say
Khoai lang lùi cháy hương bay ngát đồng
Áo tơi bật gãy mấy đông
Treo lên vách đất vẫn mông mênh trời
Ta về lượm tiếng à ơi
Hiên lòng gió thổi rối bời đống rơm
Ai về nhóm bếp nấu cơm
Cơm sôi buồn chín tàn rơm đỏ tình
Lời ru cong vút mái đình
Hoa cau tiếng rụng rập rình vầng trăng
Thơ Nguyễn Tấn On/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Ta về tìm lại chút hương
Đã lâu ta ở phố phường rong rêu
Dòng sông soi một cánh diều
Khói đồng ai đốt cho chiều mù cay
Ta về không rượu mà say
Khoai lang lùi cháy hương bay ngát đồng
Áo tơi bật gãy mấy đông
Treo lên vách đất vẫn mông mênh trời
Ta về lượm tiếng à ơi
Hiên lòng gió thổi rối bời đống rơm
Ai về nhóm bếp nấu cơm
Cơm sôi buồn chín tàn rơm đỏ tình
Lời ru cong vút mái đình
Hoa cau tiếng rụng rập rình vầng trăng
Thơ Nguyễn Tấn On/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét