Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Thơ NGÔ THẾ TRƯỜNG

Thơ
NGÔ THẾ TRƯỜNG

PHIÊU HỒ GƯƠM
Tặng Thuận và Thịnh

Sương sớm quấn chân vấp mây trời
Cà phê em khói đan vào lạnh...
Tháp rùa thâm mắt biếc
Xanh tĩnh vật
thôi miên miên ký ức...

***
Mây mưa khẽ nhẹ Hà nội
Màu nắng thoảng thu vàng chín vàng
Tiếng chim lồng oan ức
Tiếng hót buồn mắc nan tre thời gian đọng
Vô cảm thanh âm
Cô mặc giăng mùng
Khắc khoải đời
Khắc khoải đời chim
Loài bay trời xanh mây trắng
Mặt hửng nắng lên
Lá vàng...
***
Trời xanh gió
Mênh mông cuộn vạt lúa ven đê
Sông Hồng thơm phù sa từng hạt đọng
Gạn rừng già nguyên thủy triệu triệu năm
Đọng hồ sương lá vàng rơi con mắt
Mọng đôi môi bàng lá lửa cháy dở cuối đường trời
Mắt em thăm thẳm giấc mơ
Uống cạn
Hồ Gươm xanh mắt tình khát vọng
Thỏa thê
Tình lặng giữa đời
***
Tĩnh vật xa xăm lòng mắc nợ
Nhớ miền thắm thẳm mãi vô biên
Tận cùng li ti, tận cùng mạch máu
Cà phê không giọt đắng
Thấm thịt da tan ngọt môi mềm
Nõn nà tơ,mơn mởn búp tay nhung
Bén ngàn dao lưỡi mát còn rớm máu
Phiêu Hồ Gươm thảng thốt tình bồng bềnh năm tháng
Bớt chợt mắt thắm, thăm thẳm
Hồ Gươm em thấm đẫm tự bao giờ...
Hà nội, 7.2012

CHO ANH NGƯỢC NƯỚC SÔNG HỒNG
1.
Nước nối trời liền nhau
Đổ xuống đồng bằng phù sa ngầu đỏ
Xác gỗ chở tiếng nai rừng mắc bẫy
Chở dáng con thuyền độc mộc ngược Đà giang
Chở dáng con rũi, con cày chui vào hộc đá
Chở nương sắn, nương ngô chín hồng đôi má
Chở bếp lửa sàn
Chép vào ký ức Hà Nội đắp đê...
***
Nhà hát Lớn dập dềnh ổ dế
Cỏ xanh đắp vội đê cao
Bao lũy tre làm chổi xuể
Quyét ngược mặt nước lên trời
Mồ hôi cổ em đầm ướt
Ướt cả đũng quần hộ đê…
2.
Cầu Long Biên nối nhịp sang sông
Nối mấy cù lao xanh trồng ngô, trồng đỗ
Nối những con thuyền thả câu buồm như đầm trấu
Nối những mái nhà lợp bằng quần áo rách đỏ, đen
Những cuộc đời bến Nứa
Những cuộc đời trú ngụ qua đêm
Những  mắt đợi mặt trời xám xịt
Gồng gánh
Xe thồ…
Chở hoa và chở cá
Hào hoa tấp nập bến Hồng Hà…
3.
Con tàu già đi lên phía bắc
Ì ạch bò Long Biên
Bò qua những nhịp sắt
Xoắn bu lông của thời đánh mỹ
Trên những chiếc trụ móng bê tông thời mũ phớt, ba toong
Trơ  hàm ếch
Trở những cụm cọc hết ngày chịu kháng
Những chiếc răng của bà không còn ăn trầu sắp rụng
***
Chiếc cầu và con tàu
Đổ bóng xuống dòng sông
Dòng sông không còn phù sa ngầu đỏ
Không còn những chiếc ca nô kéo xà lan ngược lên Việt Trì, Phú Thọ…
Chở sắt thép xi măng
Chở tình xuôi ngược
Những cõi lòng thảng thốt sông ơi!
4.
Tháng tư tiểu mãn nước đổ xa
Tiếng gà sương vang còn bản cũ
Ai đi chợ núi
Ai tỉa bắp rừng
Thằng chồng ngây ngây say men rượu
Hồ nối hồ làng đã về đất mới
Hồng Hà xanh thắm mây trời
***
Ôi phù sa, phù sa!
Cho anh ngược nước sông Hồng em ơi !

NHỚ HẢI PHÒNG
.
Ngọn núi xi măng bay về vùng núi đá
Tiếng còi tàu nức nở nhớ khơi xa
Tiếng rao đêm rớt mấy hạt sương buồn
Rớt lại dòng sông
Chập choạng bờ lam lũ
Chú thạch sùng đớp muỗi cột điện hoang
Thoảng tiếng guốc vẹt chợ chiều xoay sở
Đêm buốt trời thương xót lắm mẹ ơi !
***
Sông Lấp nước xanh không còn mặn đỏ
Phù sa và cánh buồm nhuốm muối
Trôi về tuổi thơ đằng đẵng chẳng còn cha
Chỉ nỗi nhớ, chỉ toàn căm giận
Chỉ Hải Phòng, cát cụt những Sáu Kho
Chỉ màu đỏ, màu đỏ hoa phượng thắm
Cháy giữa trời nung chín cả tâm can…
***
Bạn bè xưa mấy đứa
Tóc bạc trắng như mây như bão
Dựng ngược lên phía trước đâu còn
Còn phía sau xô đầy kỷ niệm
Chếnh choáng yêu và say say ghét
Sóng dập dềnh sống thực giữa đời mơ…
***
Con đường ta thảng thốt yêu em
Nhà  đã đổ chẳng còn mùa trăng nước
Bàn tay gầy em đã gửi trao ai
Ai đã nắm trong tay thêm một đời lam lũ
Thêm một đời tức tưởi thủa yêu đương…
***
Sông Lấp của em thành chiếc ao dài
Sông Lấp của anh không còn mùa hoa đỏ
Cánh buồm trôi từ ký ức bay về
Anh gặp củ nâu thương màu áo gụ
Anh gặp than củi nhớ bánh đa cua
Anh ngụp lặn với trò chơi chọc sắt
Trốn tìm vơí sông, đối mặt tử thần…
***
Hải Phòng! Giấu những mối tình câm!
Mặn như sóng, bạc đầu xin vẫn dại
Trời đất sinh
Vỗ sóng suốt đêm ngày...
,
  PHÙ SA KHÔNG SẮC THẮM
.
Con sông xưa cánh buồm về nương náu
Khói mọc mầm thơm mùi cá phù sa
Em gái tắm tuổi thơ nâu bờ ngực
Tóc ướt dài chết lặng cả thơ ngây
Cơn bão về trời vẫn cứ trong mây
Mây cuộn trắng, chỉ dòng sông ngầu đỏ
Tuổi thơ ta dào dạt đón giông trời…
***
Cành phượng rơi , hoa đỏ bờ sông Lấp
Chú cánh cam xòe cánh kép rong chơi
Báo gió mạnh lật thuyền trôi tăm cá
Anh ra sông thả thêm con thuyền lá
Thuyền gỗ phao thách bão nhấn chìm
Anh vẫn hát ngêu ngao bờ sông màu đỏ
Màu đỏ yêu thấm đẫm tuổi thơ
Màu phù sa, màu phù sa của biển
Đỏ và mặn, và biết làm bão sóng
Tuổi thơ không có sóng có nên anh

***
Mấy chục năm sông Lấp hóa trong xanh
Cánh buồm nâu không về trong phố xá
Mùa thu soi bóng chúng ta già
Anh đi bên em, em chỉ lặng im thôi
Những giông bão đã neo vào ký ức
Phố thợ nghèo thăm thẳm mắt em nâu…
***
Trời cứ xanh, hoa phượng đỏ giao mùa
Anh nhớ phù sa, ngấn nước con tàu cũ
Nhớ áo em phơi cá mồ hôi sóng
Những dáng chiều xiên nắng ngả hoàng hôn
Bao cầu lao và phố phố lô xô…
***
Chiếc cầu vồng vắt ngang sang chợ Sắt
Cơn mưa đò nứa đón em qua
Con tàu rỉ bập bềnh hà bám ổ
Tam bạc vàng chiều lượn phố trong tranh…
***
Tìm lại yêu đương, tìm lại Hải Phòng
Tìm lại dòng sông len lách cùng xóm ngõ
Tìm lại phù sa, đất thợ lắng làng bồi
Ôi  Hải Phòng! Màu đỏ thắm phù sa!

SÔNG GIANH

Gió lộng xoắn trời nam
Chiều vàng trong trận mạc
Sông thoáng đứng, thoáng chảy
Sóng cuồn cuộn trong lòng
Sóng tràn mở biển Đông
Núi Trường Sơn thấp xuống
Bầu trời cong úp sập
Ngược trận chiến kinh thành
Ba Đồn không còn đồn
Cỏ hoang phi vó ngựa
Những binh nông hổn hển
Hồn xác xưa trôi đâu
Sông Gianh đau thâm mắt
Mở cõi bờ phương Nam
***
Máu xưa đất thấm lạnh
Hồn phách còn lang thang
Ở trong rừng trong núi
Dưới đáy sông chìm sâu
***
Đàn trâu cõng chiều đồng
Võng lưng ru sáo sậu
Trời xa in khói giậu
Biết làng ai đâu đây
***
Có một chiều sông Gianh
Đau lưỡi gươm đẫm máu
Cắm vào đất thành sông
Tuốt lên trời hóa đá
Đất liền chia hai ngả
Đàng Trong báo đàng Ngoài
Năm trăm năm còn giận
***
Sông Gianh chiều trễ nải
Đất đá liền một dải
Sao bờ lau Ba Đồn
Hoang màu cắt chia hai…

Thơ Ngô Thế Trường/ Tác giả gửi qua eMail
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét