Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Thơ Bàng Ái Thơ


Thơ
Bàng Ái Thơ


Chấn động xám

Người ấy đọc câu thơ xám
Lời trái tim rỉ huyết lạnh tuần hoàn
Tôi ngưỡng mộ cả những gì cay đắng
Từ nghĩa ngôn bị phủ bụi xi măng

Kẻ phụ họa vung xẻng đào lớp đất
Những câu thơ lấp lánh phải chôn vùi
Người quỳ xuống nâng thơ ngang mặt
Lắng cảm một lần khi địa táng thơ tôi

Người ấy đọc câu thơ xám
Thấy cơn đau gặm nhấm những mảnh hồn
Thơ nói gì mà bão từ tê liệt
Kẻ phụ họa khỏa lấp nhanh
thơ yên dưới mộ rồi

Chẳng kiệt sức chẳng hề hấp hối
Thơ xám kia mạnh mẽ trước bình minh
Dưới mộ sâu thơ bật tìm lối thoát
Chấn địa ư?
Là thơ xám rùng mình.


Tình vong tình
Tặng H…H…
Đường Cổ Ngư phượng sót lửa trời xanh
Ta bên nhau chưa lần xa cách
Tình cờ vui hay buồn đã lâu rồi
Bên quán nhỏ chớm mùa se lạnh

Châm điếu thuốc đốt một thời số phận
Em mặc áo gì mà có sắc phượng rơi
Bàn tay em lạnh ngắt mất rồi
Lần xa ấy chẳng còn chiều mong đợi

Em vong thân vào tình mực giấy
Từng chiều đi hè phố một mình thôi
Bức thư tình nắng gió một thời
Gửi về em từ phố xa… buồn… bụi
Em còn giữ theo hành trình mệt mỏi
Làm bùa mê trong thế giới bỏ hoang

Phố rộn ràng hơn nếu có anh
Em rực rỡ trở về hồn trinh nữ.

Cô Tô từ phía khơi xa

Hải đăng thao thức buồn mắt biển
Hoàng hôn nhuộm sóng thẳm trùng khơi
Lặng lễ Cô Tô thuyền neo bến
Bóng đảo mờ lu dưới trăng suông

Làng đảo ơi những người chồng người cha
Những trai tráng da nâu đồng tạc
Đại dương thân thuộc như câu hát
“Biển một bên…” mỗi lần họ dong khơi

Đảo või trông những cánh buồm lênh đênh
Thuyền xa khơi hay trôi vào cổ tích
Bao âu lo nằng nặng trong lồng ngực
Hồn lẫn mê theo luồng ca trùng trùng

Mỗi chiều rơi thiếu phụ bồng con nhỏ
Ngóng biển chờ chồng phía bão giông
Nước thẳm mặn mòi thêm tình nghĩa
Từ tim người nhỏ xuống biển đông

Còn kia những nếp nhăn xếp rãnh
Bất hạnh bao nhiêu cằn cỗi mẹ già
Mắt lần hoàng hôn tìm con trẻ
Nó có về từ phía khơi xa

Cột sóng dựng tường thành vây bủa
Những ngư dân vật lộn với tử thần
Cánh tay đen đại dương xốc lại
Cơn sóng thần ập trắng khăn tang

Chiều Cô Tô se se tím ngắt
Ngàn phi lao rũ xuống tàn phong
Biển thẫm loang nỗi đau ly biệt
Nhưnh nhức trời nâu
Nước mắt biển băng trầm..
.
Thơ Bàng Ái Thơ/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét