SEN HỒ TÂY
Nước Hồ Tây long lanh như mắt em.
Hương sen bay ngập ngừng, man mác,
Lá sen non dập dờn mặt nước,
Sao sóng hồ lay động
thế em ơi?
Những bông sen như đuốc cháy ngời
Cứ thấp thoáng trên nền nhung xanh biếc.
Anh muốn nói hơn một lời tha thiết:
Em là bông sen đỏ sáng
trời mây!
Chẳng nói được gì, ngây ngất như say,
Anh nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh.
Sao Hôm lên trên trời xanh sóng sánh,
Tiễn em về, hương sen
bâng khuâng bay…
TRẢ LỜI THƯ BẠN GÁI
« Hiểu lòng nhau chứ, người ơi ?
Kiếp này không thể, đền bồi kiếp sau!»
Chưa
từng ai biết kiếp sau,
Sao người hò hẹn cho
nhau đau lòng?
Mười năm nhớ, mỏi mòn
mong,
Sao người còn nghĩ:
gặp không ích gì?
Thời gian như bóng
ngựa phi,
Đợi chờ chi, đáp đền
đi, hỡi người!
Người trung thực với
cuộc đời,
Sao không trung thực
với lời trái tim?...
Hà Nội, 8-1986
KHÓC VŨ ĐÌNH HẠNH*
Hai đứa ghép tên thành
bút danh Huy – Hạnh
Em đột ngột đi – chim
gãy một cánh rồi!
Anh bước vẹo xiêu
trong chiều thu hiu quạnh
Ngửa mặt kêu: Trời!
Thảng thốt gọi: Em ơi!
Mơ ước cao xanh...
đành như lá rụng rơi
Quằn quại, quay cuồng, cuốn theo chiều gió thổi!
Tiếng quạ nấc lên, giội vào
anh bóng tối
Một giọt lệ tan thấm
lạnh đất quê người!
Matxcơva, 16-10-1994
Nhà thơ Vũ Đình Hạnh (23/12/1946-11/10/1994)
là em ruột nhà thơ Vũ Đình Huy.
BIỂN GỌI THUYỀN
Sóng bạc đầu, lòng
biển vẫn xanh trong
Vẫn rạo rực, vẫn dạt
dào, thao thức.
Ơi con thuyền chưa một
lần chạm nước
Đã bao giờ biển hết
phập phồng mong?...
Vũng Tàu, 2-2-1998
NÓI VỚI CON NGOÀI GIÁ THÚ
“Ăn một mình đau tức,
Làm một mình cực thân!”
Tục ngữ
Con ra đời đã một năm,
Mà cha chỉ mới đến
thăm dăm lần.
Tủi, mừng líu ríu đôi
chân,
Vội vàng khi đến, tần
ngần khi đi.
Ôm ghì con, lệ ướt mi,
Thương con, cha biết
làm gì, hở con?
Nhìn cha khóc, mẹ héo
hon:
Con ngoài giá thú, ai
còn cảm thông?
Chiến tranh thổi sém
má hồng,
Không cho mẹ được vì
chồng nâng khăn.
Một mình làm, một mình
ăn,
Ra vào lủi thủi, gối
chăn thẫn thờ.
Xa xa sương khói mịt
mờ,
Lưng còng, tay yếu,
biết nhờ cậy ai?...
Tháng năm trĩu nặng
đôi vai
Mẹ âm thầm gánh mỉa
mai miệng đời.
Nhưng...rờn rợn lắm,
con ơi,
Tiếng “ngoài giá thú”
giết người hơn bom!
Vũng Tàu, 10-2-1999
VỀ THĂM THẦY GIÁO CŨ
Kính tặng Giáo sư - Tiến sĩ khoa học Nga
Y.N.Mikhailovski
Trở lại Matxcơva trắng
màu tuyết phủ,
Tôi đến thăm thầy giáo
cũ.
Vẫn là đây căn hộ nhỏ
đơn sơ ngày ấy,
Vẫn là đây dãy sách
dày sáng gáy,
Chỉ dáng Thầy như bạch dương run rẩy,
Chỉ tóc Thầy như ngọn sóng phau phau!
Vẫn Thầy đây chậm rãi từng câu,
Hỏi đáp cùng em như trò chuyện với người hành tinh khác
trong những ngày em bỡ
ngỡ chưa quen.
Vẫn Thầy đây chữa bài báo cho em
Kèm lời khen, chê tinh
tế:
“Em viết không sai, nhưng người Nga không viết thế”.
Thầy lặng lẽ rút khăn
lau giọt lệ
Khi tấm bằng Tiến
sĩ chạm tay em!
Vẫn Thầy đây che mưa gió ngày đêm
Lúc mầm cây em mới
nhú.
Vẫn Thầy,
như cây đại thụ
Trưa – bóng co tròn,
đưa nắng tới cây non!
Còn được gặp Thầy không?
Vị tướng già đã rời
lưng ngựa chiến,
Mà học trò là lính
ngoài tiền tuyến
Hứng từng cơn gió bụi
rắc lên đầu!
Matxcơva, 20-11-1999
TÂM SỰ VỚI CON
Ngôi nhà này ông nội
con dựng lên
Trên nền đất Tổ tiên để lại.
Cha lẫm chẫm men tường vôi thơm ngái,
Trong mắt vui ngời sáng của
ông bà.
Giặc Pháp càn qua, bắn
toác mái nhà
Mỹ giội bom, tường nứt
dài hun hút.
Kháng chiến trường kỳ - Pháp hàng, Mỹ cút,
Cha mẹ trằn lưng hàn gắn mái, tường.
Ngôi nhà từng che mưa,
nắng, gió, sương
Cho gia đình ta ba thế
hệ,
Từng thấm mồ hôi, máu
và cả lệ
Của ông bà, cha mẹ,
các con!
Ngôi nhà ấp iu kỷ niệm vui, buồn
Kèo cột mọt rồi, nóc
thì cũng dột!
Nếu phải phá đi – cha đứt từng khúc ruột!
Chống đỡ làm sao cho khỏi sụp bây giờ?
Thấp thỏm cha lo tường
đổ bất ngờ,
Chỉ hình dung… đã rùng mình kinh hãi!
Thôi… tùy các con, liệu mà xây lại
Trên nền xưa nhà mới đẹp cao hơn!
Trên nền xưa nhà mới đẹp cao hơn!
Bắc Ninh, 26- 9-2001
MƯA
Mưa xối xả xóa nhòa cả biển,
Cây, cỏ, người,
xe, nhà cửa, núi đồi.
Chỉ còn gương mặt em thánh thiện
Và tình yêu vô vọng ở trong tôi!
Muốn nhờ mưa xoa dịu niềm thương nhớ,
Muốn nhờ mưa se cóng sợi tơ lòng,
Muốn nhờ mưa tràn qua tim tan vỡ,
Cuốn hình em vĩnh viễn
khỏi chờ mong!
Sau cơn mưa mây dần xanh trở lại
Sao Hôm lên trong trẻo, sáng ngời.
Tâm hồn tôi như mảnh trời thắm mãi
Có sao em lấp lánh, xa vời…
Vũng Tàu, 26- 7-2003
TRÊN BÃI BIỂN
Biển cồn cào nỗi nhớ
Dồn dập hôn cát mềm.
Anh nghe từng nhịp thở
Khao khát bờ môi em!
Mũi Né – Phan Thiết,
07- 8 -2005
ĐÊM XAY THÓC
Đánh giặc anh đi…không trở lại
Mình em xay thóc… tối mênh mông.
Đã xay cả trấu, xay,
xay mãi
Mây phía đằng Đông vẫn chẳng hồng!
Bắc Ninh, 27- 7-2006
ĐẮP MỘ CHO ANH
(Lời một Liệt sĩ)
Vượt Trường Sơn đánh Mỹ,
Tôi nhớ mùi cốm non.
Anh bị cầm súng Mỹ,
Mờ mịt trong hơi cồn.
Anh, tôi không quen biết,
Không thù hằn – giết nhau!
Bên sông Hàn thê thiết
Hai xác vùi nông, sâu!
Trải nắng thiêu, mưa xối,
Trải gió sương dãi dầu
Hai cô hồn trôi nổi
Đói, khát cùng chia nhau.
Mỹ đã về nước Mỹ,
Núi sông nối lại rồi.
Mẹ tìm mộ liệt sĩ,
Anh chỉ hài cốt tôi.
Mẹ ơi, xin đắp mộ
Cho anh – lính Cộng hòa,
Trước khi con chuyển chỗ
Về nghĩa trang, gần cha.
Nghĩa trang sao lấp lánh,
Khói hương trầm quanh năm.
Thương hồn anh cô quạnh
Có ai người viếng thăm?...
Đà Nẵng, 14- 6-2007
TÀU XANH LƯỚT GIỮA BIỂN TRỜI
“Tổ quốc tôi như một
con tàu
Mũi tàu ta đó – mũi Cà
Mau”
Xuân
Diệu (1916-1985)
Cửa sông đỏ sắc phù sa
Xanh um rừng đước, điểm hoa: lá vàng.
Rễ chùm cắm dọc, đan ngang
Giữ cho hạt đất mỡ màng liền nhau.
Cao lên, thành Mũi Cà Mau
Dài thêm, thành một con tàu ra khơi.
Tàu xanh lướt giữa biển trời
Sóng to, gió lớn không dời hướng đi!
Đất Mũi Cà Mau, 27-12-2010
Thơ Vũ
Đình Huy/ Tác giả tự chọn
nnb vi tính
giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét