Thơ
NGUYỄN ĐỨC HUY
Uống trà
Một mình ngồi uống trà suông
Nhấp lên, nhấp xuống, nhấp buồn vào tim
Này là đắng chát đảo điên
Của đời ô trọc: Xỏ - xiên - lọc - lừa
Này là ngọt của ơ hờ
(Ngọt mà nẫu đến bơ phờ ruột gan!)
Biết rằng rượu tứ trà tam
Mới nên cuộc rượu, mới sang vị trà
Nhưng tri âm đúng nghĩa là…
Phải đâu dễ kiếm dễ mà gặp đâu
Thói đời bạc phếch bạc phau
Bạn quên
Tình cũng quên nhau
Hết rồi!
Đêm nay một bóng ta ngồi
Một mình rót với một trời đơn côi
.
Tôi đi tìm tôi
Tôi lang thang suốt buổi chiều
Tìm tôi trong biết bao nhiêu nỗi niềm
Như là một gã khùng điên
Triền miên tôi nghĩ...
Triền miên tôi buồn...
Đi qua bao phố bao phường...
Đến không nhớ nổi con đường mình qua
Dừng xe trước một ngã ba
Tôi như bỗng thấy mình là hư vô
Tôi tìm tôi giữa xô bồ
Tìm tôi giữa thực và mơ ở đời
Tìm trong bao nỗi khóc cười
Giữa muôn dòng chảy rối bời nhân gian
Đưa tay vớt giọt nắng tàn
Tôi tìm tôi đến võ vàng hoàng hôn
Viết cho em bán hoa bưởi
Chỉ là cơn gió thoảng qua
Chút hương hoa bưởi lúc xa lúc gần
Thế thôi mà bỗng bần thần
Nôn nao tấc dạ, tần ngần đứng trông…
Nhọc nhằn chở nỗi long đong
Em mang gió nội hương đồng bán rao
Cái hoa thì vẫn ngạt ngào
Cái thân em đã chênh chao phố chiều
Bây giờ mấy kẻ còn yêu
Hương hoa bưởi giữa rất nhiều… nước hoa
Phố đông nhộn nhịp người qua
Dừng xe hỏi đến biết là mấy ai?
Thương cho bông bưởi lạc loài
Thương em phố thị rạc rài phận quê
Phận đánh giày
Chắc là em ở quê ra
(Chất phèn chua mặn nhìn là thấy ngay)
Trót mang cái phận đánh giày
Bao nhiêu nhớp nhúa một tay em cầm
Người đời chi có mấy ngàn
Phần vui người lấy, bẽ bàng phần em
Tốt thì buông mấy lời khen
Còn không suồng sã mà xem, mà cười…
Cũng là sinh kế cả thôi
Mặt giày thì bóng, mặt người thì nhăn!
.
Thơ Nguyễn Đức Huy/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Tôi lang thang suốt buổi chiều
Tìm tôi trong biết bao nhiêu nỗi niềm
Như là một gã khùng điên
Triền miên tôi nghĩ...
Triền miên tôi buồn...
Đi qua bao phố bao phường...
Đến không nhớ nổi con đường mình qua
Dừng xe trước một ngã ba
Tôi như bỗng thấy mình là hư vô
Tôi tìm tôi giữa xô bồ
Tìm tôi giữa thực và mơ ở đời
Tìm trong bao nỗi khóc cười
Giữa muôn dòng chảy rối bời nhân gian
Đưa tay vớt giọt nắng tàn
Tôi tìm tôi đến võ vàng hoàng hôn
Viết cho em bán hoa bưởi
Chỉ là cơn gió thoảng qua
Chút hương hoa bưởi lúc xa lúc gần
Thế thôi mà bỗng bần thần
Nôn nao tấc dạ, tần ngần đứng trông…
Nhọc nhằn chở nỗi long đong
Em mang gió nội hương đồng bán rao
Cái hoa thì vẫn ngạt ngào
Cái thân em đã chênh chao phố chiều
Bây giờ mấy kẻ còn yêu
Hương hoa bưởi giữa rất nhiều… nước hoa
Phố đông nhộn nhịp người qua
Dừng xe hỏi đến biết là mấy ai?
Thương cho bông bưởi lạc loài
Thương em phố thị rạc rài phận quê
Phận đánh giày
Chắc là em ở quê ra
(Chất phèn chua mặn nhìn là thấy ngay)
Trót mang cái phận đánh giày
Bao nhiêu nhớp nhúa một tay em cầm
Người đời chi có mấy ngàn
Phần vui người lấy, bẽ bàng phần em
Tốt thì buông mấy lời khen
Còn không suồng sã mà xem, mà cười…
Cũng là sinh kế cả thôi
Mặt giày thì bóng, mặt người thì nhăn!
.
Thơ Nguyễn Đức Huy/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét