Chùm thơ của Huệ Triệu | ||
TỔ QUỐC VÀ CÁNH SÓNG Lưng tựa núi, mắt nhìn hút biển Tổ quốc rộng dài cho tới tận Trường Sa Nửa phần đất thiêng liêng hình chữ S Biển phần kia máu thịt – nước ôm òa Lịch sử đã hoài thai từ lòng Mẹ Tổ quốc sinh thành trong tiếng sóng oa oa Rồi Mẹ đặt con lên chiếc nôi biển cả Xòe quạt nan Người mở cánh buồm Vòng tay Mẹ hóa biển bờ khao khát Đảo tượng hình bầu vú Mẹ nồng thơm Ru con lớn có nửa phần cát mặn Có nửa phần ngào ngọt bùn rơm Khi con áp tim mình lên ngực cát Hoàng Sa ơi, thương nhớ thắt lòng Đảo neo đập giữa ngực ta thổn thức Máu Lạc Hồng cuộn đỏ những dòng sông Tình yêu đặt trên môi con dịu ngọt Biển đắp đầy Tổ quốc một viền cong Đất nước căng hình cung mũi nỏ Núi thâm trầm nghe biển hát ru Khi giặc đến núi vươn thành lá chắn Biển trào sôi dâng kiếm sóng ngăn thù Bao xương máu những người con của Mẹ Lặng lẽ vào lòng biển – kết san hô Lưng tựa núi, mắt nhìn hút biển Mẹ Âu Cơ sinh Tổ quốc vuông tròn Con của Mẹ ghì cuồng phong giữ đảo Lấy thân mình che chở dãy Trường Sơn Đất nước gối một đầu lên cánh sóng Gối một đầu vai Mẹ bốn ngàn năm TP. HCM, tháng 11/2011 CHỊ Quặn chiều lệch gió vênh sông Trớ trêu tình chị duềnh cong mũi thuyền Bão giông trong lúm đồng tiền Bao lời hẹn ước sóng biền biệt xuôi Đạn bom cay kịt mắt người Chiến tranh mòn lẹm cả thời sắc xuân Có lời hẹn đã… ra quân Có lời ước đã lịm dần đất đai Đêm nghe gió lật phên cài Nắng mưa mọt tiếng thở dài tháng năm Ngực xuân đã lặn trăng rằm Chị cùng tiếng mõ âm thầm áo nâu Tảo tần bụi chuối vạt rau Đàn em, mình chị dựng dâu, gả chồng Cả đời hồn hậu như sông Mát trong dâng hết, chỉ mong người đầy Hoa bèo ngơ ngác trên tay Từng đêm gió thổi hao gầy chiêm bao Tầm xuân vẫn biếc phương nào Trầu cau một mớ, nghẹn ngào. Trầu cau Chiến tranh đắp mộ trong đầu Nén lau bạc thắp dãi dầu. Chị tôi … . TP. HCM, tháng 11/2011 THÁNG BA Bến quê thổn thức giấc quê Hoa xoan nghẹn cả lối về… tháng Ba Đầu sông, ngồng cải mưa hoa Cuối sông, nắng thắp la đà mặt sông Tuổi thơ ngầy ngật gió đồng Củ khoai mọc cả cầu vồng trong mơ Bến xưa tóp bụng con đò Chị ngồi giặt áo cá cờ cọ chân Gió xuân đã gọi mưa xuân Bến nghiêng bóng mẹ đãi đần phù sa Đãi cho mưa nắng thuận hòa Đãi cho xơ mướp dây cà nương nhau Tôi rời quê ngoại đã lâu Gặp bao bến lạ sông sâu. Ngậm ngùi Thời gian tuổi chị sóng vùi Bến quê hồn mẹ phảng mùi rạ rơm Tôi và kí ức rưng thơm Chan sông vào cả chén cơm xứ người ! TP.HCM, tháng 11/2011 Thơ Huệ Triệu trannhuong.com |
Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012
Thơ Huệ Triệu
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét