Thơ Ngọc Bái . | |
KHÚC RU MÌNH Hãy thương lấy mình mình ơi Thế nào thì đã có giời biết cho Nguyệt cầm duyên nợ đã so Vừa ngại sông lở lại lo cát bồi Rủi may bao chuyện đã rồi Trông chừng ngày tháng nhẹ trôi chạnh buồn Lá về cội. Nước về nguồn Thấp cao giời định. Dại khôn giời làm Đường đời mơ bắc mộng nam Yêu cho nát đá chưa cam lòng mình Thương mình có lúc vô tình Trách tung tăng gió… đã hình như quên! TRƯỚC CHÙA Heo may cây đã lá vàng Màn sương báo hiệu trời đang chuyển mùa Thu vàng tới tận ngõ chùa Quần lơ áo lửng bỏ bùa như như không! Từ bi muốn đổi nâu sồng Qua rào vướng ngọn tơ hồng. Lại thôi! NGẪU HỨNG Gió đưa cây cải về trời… CA DAO Gió đưa, hoa cải tơi bời Cải còn ở lại cùng lời đắng cay Nhẩm đau rạn vết bàn tay Rau răm sao nỡ vội bay về trời? Trắng tay cá cược trận cười Tóc tơ càng rối chân người bước đi Dửng dưng mây gió biết gì Cây si khẽ rụng lá si trước thềm Ngày buồn rót đắng vào đêm Đêm buồn phủ trắng nỗi niềm bể dâu Gió đưa, bạc trắng canh thâu Rau răm rau cải biết đâu trời hành? . NGỌC BÁI trannhuong.com |
Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012
Chùm lục bát của Ngọc Bái
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét