Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Thơ Dung Thị Vân/ Lời bình Trần Vân Hạc


ÁNH SAO BĂNG
.
Dung Thị Vân
.
Vì anh nên biển có em
Để bờ cát trắng về đêm thầm thì
Sóng xô như lệ vương mi
Vỡ òa nỗi nhớ bước đi ngập ngừng
Em ngồi trước biển rưng rưng
Dã tràng xe cát mấy trùng sóng xô
Nhìn đâu cũng chỉ một bờ
Mênh mang biển cả mịt mờ bóng đêm
Từ anh lời nói dịu êm
Em giờ thổn thức bên thềm đẫm trăng
Ước gì một ánh sao băng
Vớt lời thề hẹn rồi giăng mái trời
.
(Trích trong tập “Miền gió ngược”
– NXB Thanh niên, 2010)
Lời bình của Trần Vân Hạc:
Điều ước…
 
Nếu điều ước trở thành hiện thực, thì điều ước của “em”, nhân vật trữ tình trong bài thơ của Dung Thị Vân sẽ như thế nào nhỉ?
Ước gì một ánh sao băng
Vớt lời thề hẹn rồi giăng mái trời

Thì ra người con gái hiện lên từ biển cả, báu vật mà tạo hóa ban cho “anh” đã từng được đắm mình trong bao ánh hào quang của những lời hẹn thề hào phóng. Có bao nhiêu điều trở thành hiện thực? Bao lời thề như “ánh sao băng” lóe lên rồi chợt tắt. Đến nỗi nếu “vớt” được những “ánh sao băng” ấy, sẽ kết thành muôn vì sao lợp kín “mái trời” – mái nhà nhân gian cho những đôi người hạnh phúc!

Hình ảnh: “Em ngồi trước biển rưng rưng/ Dã tràng se cát mấy trùng sóng xô”, sao mà xa xót, khiến cho biển đã mặn lại mặn thêm vì những dòng nước mắt khổ đau. Những con sóng bạc đầu vỡ òa trong nỗi niềm quặn thắt, tiếc nuối bao công sức bền bỉ, vun đắp cho tình yêu, nay đã trở thành: “Dã tràng xe cát mấy trùng sóng xô”.

Chỉ mấy dòng thơ mà bao tâm trạng, cung bậc của tình yêu cùng nỗi lòng da diết của người con gái, từng giọt, từng giọt thấm vào lòng người đọc những lời tự bạch của một trái tim luôn rung lên những nhịp đập vì tình yêu trong trắng cao đẹp.
Hà Nội 10.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét