Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Thơ TRÚC LINH LAN



Thơ
TRÚC LINH LAN

HÃY KHẮC EM VÀO TRÁI TIM ANH

Anh đừng khắc em vào đá
Nắng gió mưa rồi sẽ bào mòn
Em sẽ lẫn vào trong cát bụi
Biết anh còn có nhớ em không?

Anh đừng khắc em vào dòng sông
Xuôi biền biệt giề lục bình tím ngắt
Sông rồi cạn em lẫn vào trong đất
Anh sẽ tìm em ở đâu?

Anh đừng khắc em vào đêm thâu
Lá sắc lạnh nụ hôn buồn ngái ngủ
Rồi đêm cũng tàn ánh đèn khuya đơn lẻ
Bình minh xóa ký ức bâng khuâng

Anh đừng khắc em vào vầng trăng
Anh ơi trăng tròn rồi lại khuyết
Đêm ba mươi trăng âm thầm từ biệt
Cuộc tình như ly rượu cay.

Anh đừng khắc em vào mây
Lang thang vô định từng ngày
Khoảng trời rộng trập trùng giông bão
Ai sẽ ôm em trong vòng tay?

Ừ thì gió thổi lòng say
Anh khắc em rong chơi hết xuân thì thiếu nữ
Bay đi bay đi những giấc mơ mộng mị
Để rối rắm lòng gió trở mùa sang

Anh ơi! đừng khắc em vào những nơi không anh
Bởi sông sẽ cạn, đá cũng sẽ mòn
Mây bay, gió thổi…
Biễn có sâu vẫn một bờ dịu vợi
Trăng có rằm, vẫn trừ tịch cuối năm.
Anh hãy khắc em vào trái tim anh
Mỗi nhịp đập


thăng hoa thành nỗi nhớ!

3.11.011



TIẾNG ĐỜN KÌM

Người dạo đờn tâm sự quân vương
Thương người  ngọc gieo mình nơi cố quốc
Điệu vọng phu nghe buồn muốn khóc
Rèm ngọc xưa thánh thót giọt mưa thu
Tiếng đơn kìm nghe như sương sa
Tê tái lắm lòng người nâng phím
Hai sợi tơ rung giấc hoa phù phím
Ngai vàng đâu còn ảo mộng vương phi
Tiếng đờn kim rưng rưng chia ly
Lạy từ biệt người xưa đi vào quá khú
Khúc tương tư thành bi tình sử
Quân vương ơi! Còn lại nét hoang tàn
Tiếng nguyệt cầm ai rét lạnh quan san
Trăng cô phụ lạnh lùng nơi biên ải
Vó ngựa chinh phu bao giờ trở lại
Bờ dâu xa khuất bóng quân đi
Người dạo đờn buông năm ngón tay run
Trên thớ gỗ trăng rằm cung nguyệt
Tự nghìn xưa nay thành câu tài tử
Sóng tơ ngân vọng tiếng châu thổ buồn.


NHỮNG BIA MỘ BUỒN


Một đời xuân người không cần nữa
Cận kề quân vương,
Phút vui không bao giờ nếm thử
Những hạnh phúc đời thường xa xôi

Đời cứ quạnh hiu bao tiếng khóc cười
Bao vóc ngọc đi qua như một dây tơ lấp bụi
Đêm thổn thức
Đêm tình yêu
Đêm ái ân
Đêm mặn nồng chăn gối
Lạnh lùng sương rơi!

Vui cũng rơi nước mắt
Buồn cũng khóc đắng cay
Những son phấn,
Lụa là,
Những uy quyền phận mỏng
Giòng tộc quạnh hiu,
Đời đời ai thừa tự
Một tiếng than vọng nghìn sau.

Ngai vàng nay hoang phế
Rêu lạnh cung son
Những hoàng phi trôi vào quá vãng.
Những đời vua cũng trôi vào quá vãng
Người cũng trôi vào lãng quên

Tôi tình cờ qua đây
Chạnh lòng trước tường thành  rêu lạnh
Những bia mộ buồn,
Lá rơi,
Tiếng chuông chùa công phu
Đánh thức giấc xưa
Đánh thức những linh hồn tật nguyền
Đánh thức một ký ức đắng cay hoài vọng
Nén hương này tạm biệt kiếp nhân sinh.

12.11.11
Thơ Trúc Linh Lan/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét