Thơ
NGUYỄN THỊ NGỌC BÍCH


CHUYỆN TÌNH CỦA LÍNH


Tôi đi lính em mới vừa lên tám,

Tóc đôi ngoe hay nũng nịu đòi quà.

Đi học về chào chú mãi từ xa,

Đòi được bế khi điểm mười cô tặng!

Mấy năm rồi nơi biên phòng xa vắng
Mải việc quân không ghé lại thăm nhà.
Rộng thời gian cho dáng bé thướt tha,
Đôi má chợt ửng hồng khi gặp lại.

Gọi là bé hình như em thấy ngại?
Chút dỗi hờn khi nhận kẹo làm quà.
Ngó nhành lan tôi trồng trước cửa nhà.
Bâng quơ nói: đẹp không này sắc tím…?!

Chợt ngắm em – khểnh cười duyên duyên lắm.
Xao xuyến lòng phấp phỏng ngập trời thơ…


BỒI- LỞ DÒNG SÔNG

Dòng sông nước lững lờ trôi,

Trời xanh in nước, lá rơi con thuyền!

Bên bồi bên lở đương nhiên!

Bên nào neo đậu dáng hiền em ơi?


Phận hồng cập bến bên bồi,

Xanh dâu tốt lúa ngời ngời sắc xuân.

Bên lở nước cuốn một lần,

Còn đâu má phấn, gót chân son hồng?


Em ơi sao biết được lòng

Sông kia xoáy nước – xuôi dòng thuyền em?


CÁT BỤI


Em là cát hay em là hạt bụi 

Cát xây đời, bụi vướng áo vai tôi?
Trong tiết mưa cát lọc đất bùn trôi.
Thân cát đẹp chợt ánh bừng nắng lửa.
Mưa rơi rồi bụi em đâu còn nữa.
 Những cồn cào xé rách cả cô đơn!
Nghe thoảng đây đôi chút giận hờn
Phiêu lãng nhé cùng về nơi cát bụi??


Thơ Nguyễn Thị Ngọc Bích/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn