Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Chùm thơ . Thư cu Tai gửi bác Nguyễn Khoa Điềm


Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM


1, THƯ CU TAI GỬI BÁC NGUYỄN KHOA ĐIỀM 
Ta là thằng cu Tai ngủ trên lưng mẹ ngày xưa
Là AKay nghe nhà thơ ru thuở trước
Ta đã mơ cho mẹ cho buôn hạt gạo trắng ngần
Ta thành đứa bé vung chày lún sân

Mẹ ta chưa được thấy bác Hồ nhưng ta được mang họ Bác Hồ
Bây giờ tất cả “là người tự do”*

Bác Nguyễn Khoa Điềm ơi
Bác ru cho những thằng cu Tai vui khỏe lớn trên lưng mẹ
“ Mai sau con lớn vung chày lún sân”*
Bây giờ AKay lại hát ru con bằng vần thơ bác viết
“ Đất nước những năm thật buồn”*

Nhưng dù rừng có bị đốt hết phá hết ta cũng buồn một ít thôi
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”*
Dù nương rẫy có bị đốt hết, phá hết ta cũng buồn ít thôi
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”
Dù còn phải ngồi trên dòng dọc tự chế để qua sông qua suối
kiếm sống mỗi ngày đưa con đi học mỗi ngày ta cũng buồn ít thôi
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”
Dù cao nguyên có biến thành sân gôn ta cũng buồn ít thôi
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”
Dù có phải lang thang vào rừng như con thú không được mang
họ Hồ nữa ta cũng buồn ít thôi
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”

“ Cả bày ve vừa lột xác”*
Ta cũng đã lột xác
Ta vẫn “ mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt đẹp”*
Ta vẫn mong lá cờ bay trên Cột cờ Đại Nội
Sáng mai nào cũng tươi màu đỏ
Như hoa Mộc miên trên rẫy
Như máu ngón tay ta bị đứt
Nhưng nếu điều đó không còn
Ta cũng buồn ít thôi
Ta đã quen vào rừng đặt bẫy cài chông
Ta đã quen
“ Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng”
Nhưng ta vẫn “ mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt đẹp”.

2.5.2013
* Thơ Nguyễn Khoa Điềm


2. BIẾT XẤU HỔ

Nếu còn biết xấu hổ
Khi được giới thiệu là một tấm gương sáng
Rất nhiều người sẽ kéo mũ xuống che khuất ánh nhìn
Không dám nói gì về cao thượng và đạo đức

Nếu còn biết xấu hổ
Khi được giới thiệu là Giáo sư, Phó giáo sư, Tiến sĩ…
Rất nhiều người sẽ không dám ngẩng mặt lên
Hoặc không dám nhìn đồng nghiệp

Nếu còn biết xấu hổ
Khi được giới thiệu là  nhạc sĩ nhà văn nhà thơ nhà báo
Rất nhiều người sẽ lặng lẽ lẻn khỏi đám đông
Hoặc mãi mãi thành người ngọng nghịu

Nếu còn biết xấu hổ
Khi được giới thiệu là đày tớ của dân, công bộc của dân
Rất nhiệu người sẽ đứng như Từ Hải
Hoặc không bao giờ dám nhìn dân chúng

Chỉ có dân, một chữ DÂN viết hoa đích thực
Còn biết xấu hổ
Vì không bao giờ dân  nhận là ông chủ của Quan
Không bao giờ DÂN nhận mình là THƯỢNG ĐẾ
Dù xã hội này tìm mọi cách để danh phong.

12.5.2013


3. NHỮNG HÒN CUỘI

Những hòn cuội sau cuộc chiến
Vẫn nằm nguyên dưới suối
Chỗ nào sứt vẫn sứt
Chỗ cháy đen vẫn đen
Không có tên trong các loại đá quý
Không được chọn trưng bày
Thỉnh thoảng mới có một bàn tay cầm lên ngắm nghía rồi ném xuống
Nhiệm vụ lót đường ngày xưa đã xong rồi
Cứ sau mỗi chuyến thăm dò bom mìn chưa nổ
Lại thêm một tấm biển cắm bên cạnh
Tấm biển có hình đầu lâu hai ống xương đặt chéo
Nguy hiểm chết người!
Những hòn cuội cứ vô tư bên nhau như thế
Nơi lòng suối cạn khô
Nhẵn như một câu thơ cũ
Đường đã mở theo một hướng khác.

25.5.2013
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét