Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Thơ NGUYỄN KHÔI



Thơ
NGUYỄN KHÔI


GỬI YÊN BÁI
"Nơi mẹ sinh tôi đầu nguồn nước lũ
Đi biệt tăm chắng có ngày về"
Tặng : anh Thế Phong

Ơi Yên Bái, người đi không ngoái lại
Bỏ lại vầng trăng, câu hát lưng đèo
Về Hà Nội giữa dòng đời ngang trái
Đi tìm hoài một dáng thương yêu.

Đâu hương Quế, hường Hồi chiều xanh ngát ?
Giữa phố phường chật chội sặc hơi Tiền
Giữa chen chúc lòng ngắc ngư câu hát
Thèm một khoảng rừng ở góc Công viên.

Ta là người điên - kẻ quên qua khứ
Trong cơn mơ lảnh một tiếng còi tàu
Cứ ngỡ đêm rừng qua ga Phú Thọ
Lửa lập lòe ai đợi bến Âu Lâu ?

Nơi sông Thao đổ vào đầu phố
Cây Đa mé chợ, nơi "Đoạn đầu đài" (*)
Phố là phố của người đi chẳng nhớ
Tiếng súng đùng đoàng chạng vạng hôm mai (*)

Ai đi xa có ngày về Yên Bái
Tôi đi xa là trốn biệt nơi này
Là kẻ phụ tình, đứa quên xứ sở
Để cõi lòng rỉ máu. buốt đôi tay.

(*) Nơi Thực dân Pháp xử tử Nguyễn Thái Học & các 

chiến sĩ VNQDĐ sau khởi nghĩa Yên Bái (1930), 

Nơi huyết chiến giữa  Việt Minh & VNQDĐ thời tranh

tối tranh sáng (1946).


Thơ Nguyễn Khôi/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét