Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

Thơ HOÀNG VŨ THUẬT


Thơ HOÀNG VŨ THUẬT


BÀI THƠ BAN MAI
 

I.
lặng lẽ đến bên cửa sổ
giọt nước trên cánh lá mỏng tang ánh lên và
rơi xuống
niềm vui
những giọt nước tinh khôi
lọc qua ánh sáng ban mai trái tim trong sạch nhất
lọc ra từ đôi mắt

ôi ban mai
rải mỏng trên tường trên bức tranh cổ điển
trên bức phù điêu
trên tượng người bạn thân
trên mắc áo
dát vàng trên chiếc bàn gỗ tạp cổ xưa
chiếc bàn sáng tạo
trên mặt bàn còn in dấu bàn tay các nhà thơ
tôi xin kể ra
từng người với cuộc đời họ
những người trước tôi những người sau tôi
những người cùng thời
người xuất thân là sinh viên là lính là giáo sư
người ở miền Trung miền cực Bắc
người miền Đông người Đồng Tháp
tôi có thể kể về lối sống sở thích tính tình
người tính nóng người đãng trí quên cả tên người yêu
người cẩn thận người luộm thuộm người hay cười
người mặc cảm chán chường người đa tình số một
người lạc quan phóng khoáng người lặng im
người thông minh người nhẹ dạ người hay buồn
tôi có thể đọc từng bài thơ họ viết
bài thơ hay nhất đến bài thơ lãng quên

tôi ca ngợi
ban mai trái tim sáng tạo
mơ mộng và
yêu thương
chân thật và
huyền ảo

II.
những ngón tay mịn mà búp sen
lật từng trang bản thảo trên bàn
mỏng như tờ giấy trắng tinh
lấp lánh
rất vô hình mà rất hữu hình
từ phương xa giữa muôn ngàn tinh tú
giữa vầng mặt trời trái tim vô biên nóng bỏng
ánh sáng kiêu kỳ thơ mộng
và hiền lành
và dân dã
và tự tin
ánh sáng phát ra từ trái tim
ấm áp chứa chan gần gũi

tôi xiết chặt áp vào lồng ngực
nóng hổi
chảy trong tôi bay quanh tôi đậu xuống mái tóc mềm
hai cánh tay đôi ánh sáng
nhịp nhàng
bay lên trong nắng mai
qua cánh rừng ngày qua
trụi lá
qua cánh đồng ngày qua
chằng chịt kẽm gai
qua thành phố ngày qua
với những bước chân
rầm rập xuống đường đòi áo cơm sách đọc
bay lên cùng
những người bạn đồng hành
những người bạn mang thơ đi trong buốt giá
trong đêm mất đèn nhoáng nhoàng tiếng cười
những lời bỗ bã
tôi có thói quen
lấy thơ làm cứu cánh
dẫu trời mưa
trời nung nắng
thơ là mái che là lửa ấm chiều đông

III.
mùa đông đến bất ngờ
không báo trước
tôi không kịp mặc áo ấm quàng khăn đi tất
như sự lạnh lùng của em
không báo trước
tôi đi qua những hoàng hôn
những trận mưa đêm đột biến
những lối phố rộng rênh những quảng trường
quá hẹp
những chiếc quán
lẻ loi
tôi đi như một lời độc thoại

đâu rồi ngôi sao ban mai
ngôi - sao - bạn - bè đến gõ cửa phòng tôi
mỗi sáng tinh mơ
ngôi sao báo trước một ngày nắng
một ngày mưa
một ngày tạnh ráo
đâu rồi
tôi gọi ban mai
và đợi
như chiếc dương cầm đợi những ngón tay
lướt trên hàng phím
lá cỏ đợi giọt sương treo lên tinh cầu nhỏ xíu
nhẫm đọc lại câu thơ xé ra từ trái tim
tôi gọi tên em

có phải em là mùa đông
một mùa trong bốn mùa làm nên năm
một ngày trong ba mươi ngày làm nên tháng
tôi nhà thơ không thích ví von so sánh
những con đường mang dáng em lượn một đường cong
những bông hoa đầu mùa ăm ắp hương thơm
mảng tường trắng như ngọn thác
và ngọn gió trào trong đêm thách thức

không do dự chần chừ
chỉ có tôi ngọn gió kia trận mưa này và sự
lạnh lùng không báo trước
không cô độc chán nản không hững hờ
tôi đi
tận cuối con đường mùa đông
ban mai hiện ra
bất ngờ
dè dặt

IV.
không ngày nào giống ngày nào
em lặng lẽ tới bên cửa sổ
xin chờ tôi một lát
tôi xếp gọn chăn màn không quên bài thể dục
tôi biết ban mai cách hàng triệu cây số đến đây
qua những khoảng không
vô nghĩa qua những
hành tinh cùng nhóm
qua sự sống cái chết
gặp những trận gió lốc những đám bụi tinh vân
mịt mù
mùa đông níu chân
mùa thu cầm tay
mùa xuân phủ khăn voan lên mặt
những bóng đêm đen đủi phỉnh phờ
những trận mưa lê thê dồn dập

từ nơi phiến lá nơi mái hiên
từ trên thảm có mượt
tôi nghe
thứ tiếng cẩm thạch tiếng của giọt sương
trong suốt
sâu thẳm và bao dung
thứ ngôn ngữ tình yêu thiết tha nồng nhiệt
đang rót vào tôi
sự thanh khiết không tìm ra nơi ban chiều
dù ở đó rất thướt tha
mềm mỏng

tôi đã qua một mùa đông lạnh nhạt
một mùa đông không báo trước
như dáng em ngồi đan áo trong khuya
tan vào tôi
tiếng đàn thiên nhiên của lá cây suối sông biển cả
của mặt đất hương lúa đầu mùa quen thuộc
của xa thẳm ngân hà
tôi cần sự bù đắp
sự bắt đầu
nhưng không bao giờ là sự cuối

V.
đừng ngại
em
tôi dám yêu cả sự lạnh lùng nồng nhiệt
hay phũ phàng
tôi chấp nhận nỗi buồn nguồn vui
tôi chấp nhận em
tôi ngợi ca và không thể không ghen tuông bực tức
tôi biết em chân lý có thực
dù nơi đâu em người gieo hạt buồn vui
ôi ban mai
mỗi ngày một lần đến cùng trái đất

hôm nay chủ nhật
tôi cần chút nghỉ ngơi yên tĩnh và khoáng đạt
cần một bông hoa cắm vào lọ thuỷ tinh
tôi cần có em
như cỏ cây cần ánh sáng
sao trời cần tới đêm
hãy đến hỡi ban mai của tôi

từ phương xa
em tới đâu qua đâu mà nét dịu dàng không hề rơi vãi
tôi nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng quý phái
giọng nói ngọt ngào lắng đọng tục ngữ dân ca
mới mẻ đến triệu lần triệu lần vĩnh cửu
tôi có thể tiếp tục làm thơ tiếp tục đọc cho bạn bè
người chưa quen người bên kia nửa vòng quay trái đất
không né tránh
không làm người chào hàng
người đi sau nhặt nhạnh
đừng cười tôi
đừng làm tôi phải đưa hai bàn tay che mặt
tôi là bãi cát
đón nhận muôn đợt sóng dạt dào phát ra từ trắng trong
những những làn sóng trái tim em

VI.
tự tin
tôi có thể xứng đáng tấm lòng ngưỡng mộ
của mọi người
tôi yêu họ và sống vì họ
chẳng kiêu ngạo chẳng xun xoe chẳng hạ mình
không giả trá già nua cũ kĩ

gian phòng này xin làm một công viên nhỏ
một vườn hoa hoặc lối phố
mọi người cứ việc tìm tôi trò chuyện bất cứ lúc nào
ngay lúc tôi vắng nhà bận bịu hay
dạo mát hành lang
mai kia tôi không còn chút thì giờ làm thơ
chép tặng em từng trang
dẫu lúc ấy tôi chẳng là tôi nữa

xin cứ tự nhiên mở cửa
những phong thư tôi vẫn nhận hàng ngày
trên mắc áo tay tôi vừa chạm tới
bản thảo trên bàn dày cộp chồng lên nhau
(chiếc bàn mang hơi ấm các nhà thơ
tôi đã đọc tên mô tả khá đầy đủ và thận trọng)
xin tự giới thiệu
chính tôi anh chàng đãng trí và đa tình số một
người lặng im có thể ngồi suốt ngày

yên lặng một chút
đừng thô thiển cũng đừng e dè
chẳng cần sắp hàng người nọ sau người kia
chớ nên chen chúc
các bạn có thể mặc đủ loại áo không cần đồng phục
không cần chỉnh tề
không vội vàng gấp gáp cũng đừng quá chậm

hãy mở toang cửa sổ
các bạn sẽ gặp ban mai của tôi
bước chân nhẹ nhàng thanh thoát
đôi cánh tay trần
đôi ánh sáng ngân rung từ những vì sao xa xôi
trên đôi môi ướt át
và đôi mắt
long lanh treo hai hạt tinh cầu
đi qua bạn
bay quanh bạn
đậu xuống mái tóc
huyền bí vô cùng
vô cùng chân thật

ban mai
trên môi tôi
cháy
nồng

run rẩy

Huế 12-14/10/1981
Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét