Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Thơ ĐINH THƯỜNG


Thơ
ĐINH THƯỜNG


NGHĨ VỀ SẮC PHƯỢNG


Nắng đổ lửa xuống cây phượng già góc phố
Trên ghế đá trai gái tự tình như thân dây leo quấn bện vào nhau
Cả không gian đỏ ối một màu
Chiếc xe đạp đỏ, cặp sách đỏ… và nụ hôn cũng đỏ.

Ông già ngồi hóng mát dưới cây quên đời nghe ve đàn bản tình ca mùa hạ,
gửi tóc lên làm mây trắng trời xanh
Bình thản chờ con ngựa gió hiền lành phi nước kiệu mang nỗi niềm về miền hoàng hôn tím.

Lũ trẻ đánh giầy quên tháng ngày bụi bặm
Túm tụm bên những quân bài bích - nhép - rô - cơ
Phượng cứ say sưa đỏ, ve cứ mải miết ran - với chúng
chỉ là những nỗi niềm xa xỉ
Cơm áo gia đình… vẫn bỏng cháy ước ao.

Tôi cầm lòng nghe gió hát lao xao
Ngoái đầu nhìn qua mùa hạ cũ
Còn trinh nguyên một góc trời tươi đỏ
Có làn môi nào dịu mát chợt lên hương.

Nghĩ về sắc phượng lòng đau đáu lạ thường
Mong phượng đỏ cho trái tim biết nói
Xin được nói một điều: Xấu đều hơn tốt lỏi
Đã tươi thắm, hãy tươi thắm cho đều khắp cõi nhân sinh.


NƯỚC MẮT THÀNH HỒ


Trời Vĩnh Lộc chiều nay như có hẹn
Vũ vần đủ để khóe mắt cay cay
Thành đá hoang tàn cất lên tiếng nói
Tần ngần du khách khói hương bay.

Gió hú dồn qua cổng thành thông thống
Ý tưởng một Đại Ngu hùng mạnh xanh rờn
Tiếng đồng vọng bút gươm… khúc chiết
Ai nào muốn thẹn với non sông!

Mưa phũ phàng gột sáng ý thức tự tôn
Lạc lõng những lời tự đắc huênh hoang
Lồ lộ trăm chiều khúc oán hờn vị kỷ
Non nước này đâu phải của riêng ai.

Nhìn dòng người đội nước dưới kỳ đài
Chợt hiểu thêm thành xây bởi lòng dân mới vững
Bài học Thành Hồ trong cơn giặc giã
Mưa nối mưa phải chăng nước mắt của một thời?

Ý TƯỞNG

Thân tặng Họa sỹ Đinh Thu Mai


Chẳng hiểu vì sao trước em tôi lại nảy ra ý tưởng muốn làm mới mình bằng cách trộn lẫn ngày đêm, sáng tối, thực hư...
Ngày sắp tàn, cơ hội không nhiều. Bằng thủ pháp “con quạ” tôi nhúng mình xuống pallet hồ Bạch Đằng xanh lét.
Giờ trong mắt người đời, tôi giống như một bức tranh vẽ dở xẫm xỉn như rừng chập choạng vào đêm.
Đơn điệu.
Tôi thích được em dùng cây cọ thần kỳ bố cục lại tôi, dù chỉ một chút thôi ánh mắt, nụ cười…
Kìa những ai đi làm đẹp cho đời
Xin đừng cứu tôi khỏi ý nghĩ mùa màng
Cứ để cho tôi xanh tươi lên trong miền xuân em, nếu như chính em ban cho tôi thế.

NGƯỜI NGANG QUA NGÕ


Thu vàng gieo quẻ trước sân
Rủi may ngõ vắng tần ngần em qua
Xạc xào câu chuyện làm quà
Quẩn chiều gió bụi càng xa nẻo về.

Tay tôi ôm khối bùa mê
Bẫy người chẳng được lại ghê chính mình
Trái tim còn chút rung rinh
Liệm mùa chôn chặt, đóng đinh giữ lời.

Người ngang qua ngõ xa xôi
Hắt hiu gió rút rỗng trời heo may
Tôi mang mộng tưởng đi đày
Quên câu thần chú vấp ngày đông ken.

TÂY HỒ, TA VỚI MÙA THU


Nửa đêm khấp khởi Tây Hồ
Sáng ra thất vọng ảo mờ khói sương
Chùng chình gió xức hương
Biết đâu oan khuất một chương Dâm Đàm!

Vòng qua Quảng Bá, Nghi Tàm
Nẻo về chuếnh choáng còn ham hố ngày
Nhật Tân đào mở vòng tay
Tiếng chuông Trấn Quốc như lay gọi về.

Chiều tàn nắng đẫy những say mê
Sâm cầm vỗ cánh hả hê mắt người
Thuyền ai khúc hát buông lơi
Ngẫm như lạc giữa khoảng trời thần tiên.

Lắng trong nhịp phố bình yên
Mặt hồ sóng dậy vẫn hiền như ru
Một vùng đẹp đến chỉn chu
Tây Hồ, ta với mùa thu rộn ràng.


Thơ Đinh Thường/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét