Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Thơ BẾ KIẾN QUỐC



Thơ
BẾ KIẾN QUỐC


ĐẾN SỚM

Trên cành lạnh, một mầm xanh nở sớm 

Nhìn xung quanh chưa thấy nắng lên hồng 
Chiếc lá mới giữa úa tàn rơi rụng 
Đợi xuân về - chịu rét suốt mùa đông 

Không khác được, chót là người đến sớm 
Chẳng mong chi số phận sẽ nuông chiều 
Mải nghe lắng những tiếng gì xa lắm 
Sống trọn mình theo luật của thương yêu 

Và cứ tưởng rằng mùa đông đã hết 
Không lo xa gió bấc bổ sung về 
Chiếc lá mới đầu cành tê giá buốt 
Trong thân mình – dòng nhựa ấm say mê 

Mùa đông còn chưa qua. Anh là người đến sớm 
Vui cùng buồn theo cách của tương lai 
Với thói cũ anh trở thành lạc lõng 
Bị ghét ghen, lườm nguýt, bị chê cười 

Mặc kệ hết! Cái mầm xanh rất mới 
Sẽ gọi bao chồi nõn thức trong vườn. 
Mùa đông nhất định qua, nhất định mùa xuân tới. 
Nhưng nhờ anh, mùa xuân tới mau hơn...



HOA HUỆ

Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen?

Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen...

KHÔNG ĐỀ 1

Tôi phải đi một ngày khi đã tận
Yêu đã xong, ân oán cũng xong rồi
Tôi tịch diệt giữa cõi trần bụi bặm
Ánh hào quang lìa hẳn cảnh luân hồi

Có thương tiếc cũng đừng thương tiếc quá
Buồn đủ buồn như mọi cuộc chia ly
Tôi để lại không mang theo gì cả
Thật nhẹ nhàng như gió lúc ra đi..

Rồi ở chốn xa kia, tôi tha hồ nhớ lại
Từng ngày qua, từng giây phút đã qua
  Tất cả thời gian đã dành cho việc ấy
Để khỏi bị cô đơn trong những giải ngân hà.

Thơ Bế Kiến Quốc/ HXH đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét