Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Thơ/ NHỮNG TỜ BIÊN BẢN CŨ

Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM

NHỮNG TỜ BIÊN BẢN CŨ

Trích: Hồi ức một con đường


Chỉ cần mang thêm một chiếc đũa nữa thôi
Một chiếc đũa nữa là không sao đi nổi
Thế mà chúng tôi đã đưa được con đường qua bao
nhiêu đỉnh núi
Qua bao nhiêu mùa nắng mùa mưa
Có gì đâu trong chiếc ba lô
Vài áo cũ nhàu vài quần đùi mặc dở
Vài lọ ASA vài ba lọ DEP
Vài gói Xuyên-tam-liên vài chục ký ninh vàng
Nước khe thôi cũng phải uống cầm chừng
Mấy đứa chia nhau một chiếc khăn rửa mặt
Thế mà rừng âm u như được chúng tôi gieo hạt
Giữa thung sâu đỏ rực sắc cờ
Cứ như màu cờ giúp chúng tôi lên cao không chóng mặt
Hầm hập nắng nung không lả giữa đường
Mìn hắt xuông suối xuống khe lại bò lên không chết
Lại roi rói tươi sau lá trút cồn cào
Cứ thấy cờ là biết chúng tôi đi
Cứ thấy cờ là thấy hướng chúng tôi đang mở
Chúng tôi làm sao chúng tôi làm gió
Giương mình thật cao để phần phật tung bay
Chưa bao giờ chúng tôi được khen trên ngọn lá cờ này
Nhưng được khen là dám đấu tranh đề nghị khai trừ 
đồng chí
mình khỏi Đảng
Dám đem kíp mìn mò vào núi sâu rừng thẳm
Đánh vỡ cây vỡ đá lấy mật ong rừng về cho bạn ốm
Thế là không xứng đáng Đảng viên!
Chúng tôi được khen khi dám kỷ luật phê bình
Người bạn mình dám viết thư báo về nhà cầu trôi đất sụt
Như thế là không vững vàng tư tưởng
Là hoang mang dao dộng mất niềm tin!
Chúng tôi được khen mẫu mực trung kiên
Khi phê bình gái trai dám dắt nhau vào rừng đào vắng vẻ
Quan hệ thế là lãng mạn có biểu hiện tình yêu bất chính
Là lăng nhăng thác loạn mất lập trường!
Chúng tôi được khen khi dám hạ loại thi đua người đã hát nhạc
Vàng
Hát như thế là thích chế độ ngụy quân ngụy quyền phản động

Là mềm yếu không có lòng yêu nước
Là tiếp tay tiếp sức kẻ thù! Chúng tôi được khen khi kiên quyết đấu tranh với mấy đồng đội bập bẹ học tiếng Lào Học như thế là lai căng ngoài công văn chỉ thị Học như thế là có ý đồ đi theo thổ phỉ Là đi theo bọn giặc Vàng Pao! Chúng tôi cứ tít mù quay như bụi đất trên đường Thế mà những hạt bụi vẫn còn soi nhau bụi trong bụi đục Hạt bụi này được gọi là chuẩn mực Hạt bụi kia không biết gọi là gì? Sau bao nhiêu cơn sốt li bì Chúng tôi tỉnh dậy trên lưng những người bị chúng tôi khai trừ ra khỏi Đảng Những người bị chúng tôi quy kết tư tưởng không vững vàng bất chính Những người học bập bẹ tiếng Lào định theo phỉ Vàng Pao! Ngọn rau tàu bay lại gắp cho nhau Lại vặn bẹ chuối rừng cùng ngửa cổ hứng từng giọt nước Lại đấm ngực xoa lưng cho trôi viên thuốc Lại gõ nứa rừng cùng nghêu ngao điệu trống cơm Quần áo hôi mù vẫn ngặt nghẽo khen thơm Giờ giải lao lại rúc vào cỏ như cúi khô ghếch gác Cứ như thế mà qua bao nhiêu ghềnh thác Ớt gié rừng thay muối đỡ phần cay. Đỉnh Pù Noọc Coọc chưa ai dựng tượng đài Roi rói những chùm phong lan sau lũ Chúng tôi ngồi lật tờ biên bản cũ Đứt gãy xưa nham nhở tiếng cười Tha thẩn ngược lên ngắm lại Cổng Trời Phơi phới những đoàn xe người Mẹo, người Dao, 
người Cao  Lan xuống núi Nhớ lại ngày xưa tôi đã ru em bằng con đường hình hạt muối Nắng chạm môi còn mặn đến bây giờ. Người Đội Trưởng già mái tóc bạc phơ Cứ bần thần như thấy mình có lỗi Hương thắp vọng mộ lính nằm bên suối Không có trong biên bản cuộc hành trình. Rừng ngút xanh không một dấu chân mình Ve thuở ấy vẫn sục sôi chiều hạ Bóng đổ xuống nửa mùa cây trút lá Đứng như tượng đài những hạt bụi ngày xưa.


Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét