Thơ
PHÚ ĐẠI TIỀM
PHÚ ĐẠI TIỀM
TÔI RU TÔI
Tôi ru tôi những khi mình
Lội qua giông bão thác ghềnh chẳng lay
Một vầng mây ấm đang bay
Một chân trời mở tháng ngày xênh xang
Thép nung qua lửa gian nan
Thế nên thép gỉ han đớn hèn.
Mùa màng cỏ lác lấn chen
Cứng cây lúa thẳng vươn lên mặt trời
Tự tin thả bước giữa đời
Lắng chuông nhân nghĩa tình người bao dung.
Con đường uốn mấy vẫn cong
Hơn nhau một tấm lòng trong vỗ về.
Xa nhìn cứ tưởng gớm ghê
Thì ra vẽ nhọ bôi hề cả thôi
Ngã đau ánh mắt càng ngời
Phủi bụi đứng dậy ơn người thẳng tay.
Hẹn thề xanh mướt cỏ cây
Lắm khi chưa ấm bàn tay đã tàn.
Biết quên, để bước vững vàng
Niềm vui chắp cánh phượng hoàng sải bay
Ru tôi vệt nắng qua ngày
Thời gian sẽ khỏa lấp đầy thương đau.
Cuộc đời ai biết về đâu
Tình yêu mãi mãi vì nhau khát tìm
Thơ Phú Đại Tiềm/ Dung Thị Vân gửi qua eMail
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét