Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

Thơ LÊ HUỲNH LÂM


Thơ
LÊ HUỲNH LÂM


CẢM NGHIỆM THI CA

Khi hành tinh này không còn nơi chốn cho thi ca
Những gương mặt trôi tuột ngôn từ
Chỉ còn hốc xương buồn và sự thoi thóp của ngọn cỏ
Tôi lại bày trò tuổi thơ
Dắt em qua miền cổ tích
Ngát mùi ruộng lúa

Khi sự tụng ca lố nhố trên vành môi nhợt nhạt
Những tờ báo nhàu nát vết nhơ
Nỗi bơ vơ tạc vào gương mặt thi sĩ
Trước sự chai lì của trái tim
Và những tín điều màu hồng dụ

Khi bàn tay lướt trên cánh đồng mẫu tự
Những con chữ lắp ghép theo quy luật tử thần
Nhà thơ chỉ là di ảnh sót lại
Trong giấc mơ khói hương

Khi hành tinh này vỡ như chiếc bong bóng
Tôi chở em trên con thuyền bay về cõi vô cùng
Âm vang tiếng gọi của Hercules
Hóa thân vào những chàng trai
Xô ngã tượng đài
Và sóng khai sáng
nở hoa trên những đại dương.

CÂU CHUYỆN CỦA CHÚNG TA

Câu chuyện của em
Câu chuyện của tôi
Và của những người xa lạ
Mỗi ngày
Bước ra
Bước vào
Cùng đi trên con đường hẹp
Và phía cuối là những dấu hỏi hiện hình trong trí tưởng chúng ta về đâu?

Để cơn mưa mùa đông xóa nhòa mọi dấu vết
Cho mỗi linh hồn tươi mới trong giấc mơ

Câu chuyện của em
Như chuyến tàu ngang qua những đường hầm
Ngập tràn bóng tối
Và em hóa thân vào giấc ngủ
Ngoài năm giác quan
Chỉ để ngắm nhìn sự rỗng không
Chỉ để nghe những lời thán tụng
Chỉ để nhại tiếng con người
Chỉ để biết mùi phấn son
Chỉ để thấy mình đang chuyển dộng …

Và chỉ còn trái tim yêu thương
Câu chuyện của tôi như kẻ hành khất đi xin sự thật
Trong rừng rậm ngôn từ
Những bóng ma vờn trên ngọn bút
Cùng năm nguyên âm
trên đôi môi của người câm
Câu chuyện của em
Câu chuyện của tôi
Và của cả những người xa lạ
Đang rơi vào khoảng khống
Đen
Đỏ
Tôi
Vàng
Xanh
Trắng.

Thơ Lê Huỳnh Lâm/Trùng Trùng Vân đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét