Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Thơ Bạn Thơ 3/ Thơ Người Thơ Đương Thời/ 5 / Tứ Đoàn Thị Lam Luyến

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

THƠ BẠN THƠ.3



NXB VĂN HỌC 
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

41. Đoàn Thị Lam Luyến/ 42. Lê Khánh Mai/ 43. Lê Huy Mậu/ 44. Thúy Nga/ 45. Nguyễn Thánh Ngã/ 46.Hồ Thanh Ngân/ 47. Nguyễn Thị Thúy Ngoan/ 48.Vũ Đình Phàm/ 49. Mai Văn Phấn/ 50.Trần Hoàng Phố/ 51..


41. ĐOÀN THỊ LAM LUYẾN

GỬI TÌNH YÊU


Nếu ta gửi tình yêu
Vào một nơi chân thật
Thì tình yêu của ta
Sẽ thành hương, thành mật.

Gửi tình yêu vào đất
Sẽ được hoa đầy cành

Gửi lên trời cao rộng
Sẽ được ngọn gió xanh.

Ta đã gửi cho anh
Một tình yêu cháy bỏng

Như một cánh buồm xinh
Hiến mình cho biển rộng

Khi trong ta khô khát
Không một ngụm nước lành

Khi tim ta oi bức
Không một ngọn gió xanh.

Ta trao cả cho anh
Một con tim dào dạt

Và anh trả cho ta
Nỗi buồn đau tan nát!

Ta muốn ôm cả đất
Ta muốn ôm cả trời

Mà sao không yêu trọn
Trái tim một con người!


CHỒNG CHỊ, CHỒNG EM


Xưa thì chị, nay thì em
Phải duyên chồng vợ, nối thêm tơ hồng.

Được lúa, lúa đã gặt bông
Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa.

Mặn mà cũng khát ngày xưa
Bâng khuâng như chửa bao giờ bén duyên.
Gần được ấm, xa được êm
Biết thì ruộng hóa cũng nên mùa màng.
Cái giần vục phải cái sàng
Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau.
Lá bùa từ thuở Mỵ Châu

Lá bài Trọng Thủy còn đau đến giờ
Tình yêu một mất mười ngờ

Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau.
Cái phận trước, cái duyên sau

Nào ai tính được dài lâu với trời?
Khi vui muốn có một người

Khi buồn muốn cả đất trời hòa chung.
Đã từ hai mảnh tay không

Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người?
Dở dang suốt nửa cuộc đời

Bỗng dưng hiện một mặt trời trong nhau.
Chị thản nhiên mối tình đầu

Thản nhiên em nhận bã trầu về têm.

CHIẾN TRANH

Em đã đoạt anh từ tay người đàn bà kia,

Giống như người đàn bà kia
Đoạt anh từ tay người đàn bà khác
Bỗng chốc anh trở thành tư bản
Trong tay những kẻ chỉ yêu tiền!

Ghen như sôi và giận như điên
Người đàn bà với trái chín trên tay

vừa bị lăn xuống đất
Ghen như sôi và giận như điên

Người đàn bà với ước mơ đang thành sự thật.
Anh, dễ thương như cây và hiền lành như đất

Trong tay những kẻ chẳng yêu vườn!
Em đã đón anh về

Nhưng chắc gì giữ anh được lâu hơn?
Rồi sẽ có một người đàn bà khác…

Anh vốn yếu mềm và biếng nhác
Miếng mồi ngon của chiến tranh man rợ diệu kỳ

Em sửng sốt nghĩ tới một ngày anh lại bỏ ra đi.


HUYỀN THOẠI


Gía được một chén say, mà ngủ suốt triệu năm

Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu…

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu

Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước

Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa …
Em sẽ chờ anh

Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm

Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu

Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với
người con gái khác?

Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu

Đợi trầu dập, mới cay?
Dẫu chẳng được hẹn hò

Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại

Kim- Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi…

Em vẫn đợi
Vẫn chờ

Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu!


Thơ Đoàn Thị Lam Luyến/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

42. LÊ KHÁNH MAI


HẠ CHÁY

Biển trào sôi nỗi khát ngàn năm ngủ vùi tận đáy
ào ạt sóng cuồng bỏng rát tấp chân mây
những bờ cát lặng thầm nối nhau nung chảy
oằn mình ngời đỏ sắc pha lê

Gầy rạc tiếng ve
cứa vào trưa hè cơn đau lột xác
núi cũng không thể đứng yên
đá tạc chon von dựng muôn ngọn đuốc
châm lên trời xanh những đám cháy vô hình
hoa phượng tự thiêu trong ảo tưởng hư minh
xối mặt người tả tơi xác lửa
từ ẩn ức tro than
ngun ngún một điều gì rạn vỡ

Hạ đã cháy đến kiệt cùng lửa hạ
còn mong chi nắng nhạt lúc mùa sang

TRẦM CẢM SÔNG HƯƠNG

Tôi thắp ngọn nến nhỏ lên đài sen bằng giấy
gửi vào sông
cháy lên niềm kiêu hãnh cô đơn
ngọn nến mong manh hư huyễn
bồng bềnh giữa thăm thẳm đêm
nghèn nghẹn giấc mơ thấu đáy

Bao ngọn nến cháy đến kiệt cùng
lệ đã chảy tan vào vô tích
rồi mai ngọn nến nào sẽ thắp
và âm thầm lịm tắt cơn mê

Trầm cảm Sông Hương
bí ẩn Sông Hương
gom nước mắt để trong
nhận bão giông mà lặng
giấu trăng vào thầm sáng
thu bóng đền đài cho huyền nhiệm thời gian

Dù đã chết bao lần không nhớ nữa
những ngọn nến hình hài của lửa
đầu thai về thắp nỗi khát hồn sông.

KHOẢNG CÁCH NÀY ĐÂU PHẢI VĨNH HẰNG
Tưởng nhớ anh TVK

Hằng đêm
em vọng một ngôi sao trên bầu trời đen thẳm
và tin đó là anh
hình như anh đã nhận ra em nên ngôi sao nhấp nhánh

Em mở toang cánh cửa đón gió vào nhà
gió quấn em mê mải
hệt như anh trở về sau chuyến đi xa

Em đưa tay với tìm trong khoảng trống
nghe máu dồn về ấm nóng
có phải anh vừa nắm tay em

Em sửa soạn chiếc gối mềm dìu dịu hương thơm
anh hãy ngả mái đầu cho em nâng giấc
cho em thủ thỉ với anh những điều em ngộ được
lúc cô đơn

Hằng đêm, hằng đêm
em thức
đợi giây phút linh thiêng khi kịp thấy anh về
để không bao giờ em xao lãng vì những cơn mơ lạ
và anh không cô độc ra đi

Em đợi anh
đợi anh
không chỉ thời gian một đời, một kiếp
ta tìm lại nhau suốt trăm ngàn năm
khoảng cách này đâu phải vĩnh hằng

Thơ Lê Khánh Mai / Ngô Minh đọc chọn

43.
LÊ HUY MẬU

MẸ VÀ CỎ


Khi mẹ cầm cây cuốc
Cỏ trốn chui trốn nhủi ngoài đồng
Nhưng mẹ vừa quay lưng
Cỏ lại trùng trùng xông tới
Mẹ chiến tranh với Cỏ suốt đời

Nay mẹ yên nghỉ rồi
Cỏ bỗng đến đắp chăn lên mộ mẹ
Năm bốn mùa
Nắng
Mưa
Lạnh
Gió
Che nấm đất mẹ nằm
Là Cỏ
Mẹ ơi!

TRƯỚC THU

Khép cánh cửa
Nghĩa là ta vừa mở
Vào cõi riêng bản ngã, bản năng
Huyền diệu lắm và cũng bình yên lắm
Tàn cuộc chơi ta mới hiểu ra rằng…
Khép mi mắt
Nghĩa là ta vừa mở
Vào miền xưa với những người xưa
Nà nuột của ta! trời trao em  giữ
Bạc tóc ta mới hiểu ra rằng…

Khép ván thiên
Nghĩa là ta đã tới
Cõi thiên thu với giấc thiên thu
Ta là bụi, là không gì cả
Ngồi sau hương ta mới ngộ ra rằng…
Chiều nhặt nhạnh một đôi điều gửi gió
Đã tàn thu ta mới hiểu rằng thu…

21/10/07

CHIỀU  CUỐI  NĂM

Một chiều mông lung những ký âm không nơi trú ngụ tìm đậu vào trang viết.

Những ký âm như hương của loài bướm đêm ngan ngát thả vào rừng xanh mời gọi bạn tình trước mùa giao phối.

Những ký âm như thông điệp gửi vào mênh mông vô hạn vô hồi những bào tử tâm hồn ảo vọng hồi sinh trên một thân chủ tâm hồn khác.

Những ký âm mà bạn tôi- một nhà thơ sinh giữa vùng đá cuội không yên phận không bằng lòng với hết thảy quá khứ tương lai luôn nhầm rượu là thuốc an thần càng uống càng bất yên bất ổn trằn trọc tát cạn lòng mình lấy một vụm ký âm làm nhiên liệu để tự phóng mình lên khỏi sức hút của tiền quyền danh vọng…

Em của anh ơi! Ta đang cộng sinh giữa nhân quần khổ ải chẳng biết trái đất của chúng mình đang ở giai đoạn đầu hay đã giai đoạn cuối của một chu trình? Vẫn biết uống rượu thì hại gan hút thuốc thì hại phổi nhưng anh biết làm sao xua đuổi được cái buổi chiều đặc quánh những ưu tư!

Em có biết không? tết như là tiếng trống của trời hối thúc những người đã ngoại năm mươi  giờ trả bài trần thế ta đã làm được gì đâu ngoài một vài việc lẻ mà cả trong giấc mơ vẫn chưa hết nhọc nhằn…

Không phải thơ. Đấy chỉ là một chiều mông lung anh hình dung biển như là tấm đệm thiên nga mời gọi không có em anh hình dung hai ngọn núi như bộ ngực thanh tân để anh gối mái đầu ngửa mặt nhìn trời xanh thăm thẳm…

Chiều 30/12/2007

Thơ Lê Huy Mậu/ Triệu Xuân đọc chọn


44. THÚY NGA


NỖI BUỒN THIẾU PHỤ


Người thiếu phụ có đôi mắt buồn
Đi lang thang trong chiều mùa hạ
Nỗi cô đơn lây sang cả đá.

Có phải nhiều đêm em đã khóc
Cả trong mơ tiếng nấc cũng nghẹn ngào
Nước mắt sầu đọng vũng chiêm bao.

Không thấy nẻo không thấy đường em bước
Mang vết thương không chảy máu bao giờ
Cho đến lúc em về với cỏ
Linh hồn em nương náu ở trong thơ.

NỖI BUỒN XANH


Nhón chân em bước vào quá khứ
Nhặt một nỗi buồn hiu hắt xanh
Nỗi buồn như thể trôi trong mộng
Thấp thoáng bên đời một khoảng riêng

Hiện tại lạnh lùng cau mặt hỏi
Em nhớ mà chi, một nỗi buồn?
Độ lượng cuộc đời, xin độ lượng
Cho tôi cất giấu một nỗi buồn

Vô cùng
Nơi ấy
Chờ em đến
Đời người – hạt bụi – nỗi buồn xanh...



MỘT THOÁNG BỬU CHỈ

Tặng họa sĩ Bửu Chỉ

Mẩu thuốc tàn chơ vơ
Tách cà phê Thiên đường đắng ngắt
Anh đi rồi, ngơ ngác dòng sông
Nước chảy ngược, Hương Giang buồn mặn
Giọt lệ nào lóng lánh mắt giai nhân?

Bằng hữu nhớ anh buồn uống rượu
Bức tranh chiều, Bửu Chỉ đứng chênh vênh
Bên miệng vực, với bao điều nguy hiểm
Nỗi cô đơn
Triết lý
Buốt tim mình

Viếng anh, chiều Ba Đồn ngã tím
Ngôi mộ bên chùa, lắng tiếng mõ ngân
Một thuở nào thấp thoáng mái tóc xoăn
Với cây đàn ghi ta, anh hát
"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi"
Cát bụi anh bay về phía mặt trời.


Thơ Thúy Nga / Ngô Minh đọc chọn

45. NGUYỄN THÁNH NGÃ


CHIẾC GƯƠNG


Mặt hồ rộng như chiếc gương
soi tiếng chim long lanh..long lanh
khua vỡ chùm tia hồng tía…

Em dáng thon
mái tóc ngược sáng
hất vào hồn anh

Anh ôm buổi sáng
mà nắng nồng môi
nhạc Jazz chạy như ngón tay em
bấm vào chân trời,

Và sương
Và hương,
Và gương…
chiếu dọi vào tận cùng hư ảo

Mới thấy đời nhau
như làn mây loãng
pha trong cốc tình café đen

Này em,
giọt blues thiên di
chậm một cung mùa

Con ong vừa mang đi trí nhớ của một bông hoa
Em soi trên chiếc gương
sẽ thấy giọt mật cuối cùng
vừa rơi trên tóc biếc,
tơ ngà…


BÀI THƠ THƯƠNG HIỆU CUA ĐỒNG


có gã nhà quê
lận lưng đôi chữ còm cõi
mắc ách trâu cày lên đồng chữ quê hương

gốc rạ, áo vá, mắt trâu buồn
cày vấp nghĩa đen nghĩa bóng
bóng chữ đè lên đất ải phân trâu
có chữ như muối dưa chua lé…

gã là nhà quê một lẽ
một lẽ nửa mùa học thức, đi buôn
mang trong mình nỗi hờn truyền kiếp
mang trong mình lãng đãng câu thơ…
tập tểnh uống thơ
say thơ cuống cuồng…

gã thành nhà quê tay trắng
lần đầu lãnh nhuận bút thơ
mừng phát khóc thấy tên mình in đậm
[giữa chốn đông người, mảnh đất lắm ma !]

gã buồn, gã vui, gã khóc
gã dại, gã khờ, gã ngốc nghếch
gã bay bổng, bay bổng…

may sao gã rớt xuống quê nhà
thấm thía đất bùn cùng hoa sen trắng
thấm thía sứ sành miếng mẻ gốc đa
thấm thía giếng làng với vòi nước máy
thấm thía môi son với bông súng ao chùa

gã là nhà quê chính hiệu
đã có thơ bay ra khỏi cổng làng
thơ gã đi đâu cũng có mùi bờ mùi bãi
thương hiệu cua đồng bò ngang
con cò cái cổ cong cong
mà chân đứng thẳng…


ĐIỆU BLUES MẮT NÂU


những tia mắt cà phê trễ nải
chảy mặt trời
cả thị trấn điệu blues
dòng suối
và những hòn đá lăn với trái tim rêu phong

tôi hát rong
với chú ve mùa thu trên núi
cỏ mọng chín sương đêm
đâu biết đó là nước mắt của cây

đâu biết hoa cà phê trắng
giọt cà phê đen
cơn bão gãy cành nỗi đau rơi sương giá
thị thành những chiều mưa xa
khuyến mãi cơn áp thấp trong siêu thị mùa
ly cà phê Tây nguyên mắt nâu…

tôi đọc câu thơ
chàng thi sĩ đáy ly
ảo tưởng dày cộp
bụi bazan đậm đặc hoa quỳ

vàng úa chảy về trên vách đá
đâu biết đó là mùa đông Tây nguyên
đâu biết vất vả em gùi đung đưa cầu treo
thị trấn chảy đục ngầu tiếng hát

điệu blues va chạm nhà sàn
tiếng chiêng reo
thụp thoang..thụp thoang…
t…h..up…t h o…a…n…g…gg…


Thơ Nguyễn Thánh Ngã/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


46. HỒ THANH NGÂN


NGƯỜI ĐÁNH BẮT GIẤC MƠ

Đêm đêm tôi giăng lưới
Đợi giấc mơ trở về
Giấc mơ không dự ngôn
Giấc mơ không ác mộng
Chỉ là phiếm chỉ của kẻ qua đường

Tôi kéo lưới giấc mơ
Không phải sự mỏi mệt, không phải sự phiền rầu
Mẻ lưới lạc quan, tinh mơ sung sướng
Người ngư phủ tôi rung rinh
Trong trỉu ắp giấc mơ
Tôi ngồn ngộn giấc mơ như người đi biển trúng mùa cá
Đêm tôi giăng lưới giấc mơ.

THƠ TẶNG NGƯỜI GẶP TRÊN ĐƯỜNG

Hành trình của tôi
Hành trình của chú ốc sên
Gõ nhịp với thời gian
Trên niềm đớn đau của thân phận
Bao bài ca nhạt phèo vô nghĩa
Tôi tin là nước mắt thật thôi
Nhưng người ta không ai chìm đắm
Phải đi về hướng khác thôi
Bao lời nói rải đi như gai nhọn
Người cho đi, tôi lặng lẽ cảm ơn
Vị đắng rồi sẽ thành ngọt
Uống đắng hoài phải quên thôi

KÝ HỌA MỘT KHU VƯỜN

Cánh đại bàng về thu mình trong góc vườn chiều
Hòn thổ sơn mang khát vọng vững trải và trầm tĩnh
Mặt hồ giấu trong lòng tiếng nói đại dương
Những hàng cây những phận người trong nắng gió

Ông giáo già tạc vào mây trăng, tóc trắng , râu trắng
Đó là mặt trời không áng mây che
Những dòng chảy bao thế hệ không cạn
Nơi đây khu vườn chưa hoang vắng bao giờ

Nơi kia ồn ào nơi này tĩnh lặng
Nơi kia rực nắng nơi này gió lộng
Những hàng cây bất động những tách trà bốc khói
Chỉ tiếng lá rơi đánh thức mặt hồ tung tăng cá con.

Tho Hồ Thanh Ngân/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


47. NGUYỄN THỊ THÚY NGOAN


CHỢ TÌNH

Dưới xuôi em ngược chợ tình
  Núi non cách trở một mình lẻ đôi
  Tiếng khèn anh thổi mềm môi
  Làm em say cả khoảng trời mộng mơ!

Heo may giữa chợ bơ vơ
  Trái tim nức nở hai bờ liêu xiêu
  Chợ tình trao gửi bao điều
  Mà anh không trọn nửa chiều với em

Núi cao - đất thấp - đi tìm
Duyên trời phận mỏng - nổi chìm gió đưa
  Chợ tàn còn ế em mua
Cho dù chỉ nửa câu đùa cũng vui
Cuộc tình: Kẻ khóc - người cười
  Canh năm tan chợ - em ngồi nhặt mưa!...


CAU GIÀ

Xin anh đừng nhớ làm chi
  Sân rêu - tường mốc - xanh rì nỗi đau
Vấn vương cho đắng lòng nhau
  Lá trầu đã héo - quả cau  thì già
Em ngồi gom nhặt cánh hoa
  Cây vườn đổ cả… chiều tà vào sân!


SAPA MÙA THU


Sa Pa hồng chín cuối thu
  Hoàng Liên Sơn phủ sương mù như mơ
Váy xòe lên dốc ỡm ờ
  Để anh theo hút bãi bờ sang đêm
Tiếng khèn theo gió ngân êm
  Trăng treo đỉnh núi, hoa nhen hương đồi
  Ơ kìa! Thác nước chơi vơi
  Bồng bềnh như thể Tiên ngồi chải mây!
Ngàn năm đá cổ còn đây
  Nét hoa văn chạm cỏ cây đất trời
  Heo may vượt lũng lên đồi
  Chồng nằm say rượu - vợ cười như hoa
Bậc thang uốn lượn la đà
  Như rồng ai khắc nét ngà trong sương
  Địu con cuốc rẫy làm nương
  Đêm về thêu áo trăng suông bên giường
Anh về lòng mãi vấn vương…
  Hẹn mùa mận chín, ngược đường lại lên!


Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan/ Dung Thị Vân đọc chọn


48. VŨ ĐÌNH PHÀM


NÚI BA VÌ


Ba đỉnh cưỡi mây, mây trắng trời
Với trăng vẫy gió ngắm trùng khơi
Thế tựa ngàn đời kinh thành vững
Tản Viên linh khí thuận thiên thời...


 THÀNH SƠN TÂY

Phế tích cổng thành thành Sơn Tây
Vòm cây xanh phủ đầy hoang trống
Chợt thoáng mưa bóng mây
Giật mình tưởng cổng thành mở đóng...

...Cõi linh xưa âm âm đồng vọng
Trống dục cầm canh năm canh chầy
Loa truyền hịch tiên hiền lương đống
Điểm binh kiểm tướng thành Sơn Tây...

ĐÁ CHÔNG


Đá Chông trông xuống Đà giang
Ngước trông non Tản, bái sang Đền Hùng
Lao xao gió hát rừng thông
Chuông chiều tĩnh lặng, thinh không hạc ngàn...

Ô hay ! Tiên cảnh trần gian
Rượu chưa rót đã mang mang sơn hà
Mây lành non Tản la đà
Đá chông chênh đá, giang ngà ngà say...

Ba Vì 1980


Thơ Vũ Đình Phàm/ Trần Huy Thuận đọc chọn.

49. MAI VĂN PHẤN


NGHE EM QUA ĐIỆN THOẠI

Tiếng em trong điện thoại rất trong và nhẹ
Một giọt nước vừa tan
Một mầm cây bật dậy
Một quả chín vừa buông
Một con suối vừa chảy

Khoảng cách tới đầu dây bên kia là ruộng đồng, làng mạc, quang gánh.
 Là xe cộ, tháp dựng, rễ sâu.
 Giọng em không vượt qua mà làm cho chúng bé lại, mở thông những cánh cửa sang nhau.
 Anh nghe em nhờ rễ sâu mở những vỉa tầng linh thiêng trong đất ấm, con sông chảy vào quang gánh, làng mạc phồn sinh tháp dựng, cánh đồng tươi tốt trên xe cộ.
Nói tiếp cho anh những câu bâng quơ không nội dung
Lát nữa em đặt ống nghe, chắc mọi vật sẽ loay hoay tìm về đường cũ
Chỉ còn gợn sóng lan xa
Chỉ còn tan trong diệp lục
Chỉ còn thoảng bay dịu ngọt
Chỉ còn bờ đá lung lay


ĐÁ TRONG LÒNG SUỐI

Lặng yên cho nước chảy
Xối xả lâu lạnh toát mình đá

Mùa Xuân đấy sao?
Dây hoa leo đường mòn
Tiếng chim dội xuống róc rách

Bóng cây xao động tảng đá lúc râm lúc nắng
Sắc hoa dại kia sao bình yên mãi được
Đá nhắm mắt an nhiên nước cuốn

Mấy con voọc chà vá chân xám
Lại làm bóng cây dâng cao dập dềnh
Mưa bụi bay lung tung
Len lỏi vào nơi sâu kín nhất

Mây dừng nơi mây
Mùi ổi chín thơm len lỏi trong rừng
Một con nhím xù lông bất động

Hơn hết lúc này
Ai hãy ở yên chỗ đó.

VÔ TÌNH TRONG NẮNG SỚM

Nước đọng dưới chân núi
Một viên cuội nằm trên phiến đá cao
Không chớp mắt trong tinh khôi, yên tĩnh

Đêm qua ở đây có mưa
Ai đã ngồi kia trước hay sau mưa nặng hạt

Tự nhiên nhớ em, rất nhớ
Anh không dám nhìn đi nơi khác
Để trời xanh ngấm xuống gót chân

Từng mưa to, mưa rất to
Tắm táp cho viên cuội nhỏ
Chỉ riêng hình ảnh này
Đã làm anh yêu đời mê dại

Hình như nắng sớm đang phủ lên đỉnh núi
Làm trong suốt lòng đất, lòng cây.


GHI Ở VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH


Mây xếp lên vai từng tảng đá nặng
nhòe mắt cát
thở đầy ngực cát

Vạn lý Trường Thành còn xây dở?
Trên không tiếng hoạn quan truyền chỉ
Bắt được kẻ nào vừa vác đá vừa làm thơ
đánh hộc máu mồm
Khâm thử!

Ngước lên gặp một khuôn mặt bì bì
tay lạnh, mắt chì, giọng mỡ
Mái Phong hỏa đài(*) màu huyết dụ
hình thanh long đao dính máu đang kề cổ

Còng lưng đẩy nắng đi
Chồn chân đẩy gió đi
Miễn sao gần được bông hoa
đang mởn mơ trong gió lớn.

Tâu Hoàng thượng/ thưa ngài/ báo cáo đồng chí....
Bỉ chức/ thảo dân/ em…
sẽ làm trọn bổn phận

Đây là đỉnh trời
hay đáy vực sâu
chỉ thấy trên lưng lằn roi bỏng rát

Mồ hôi du khách trên đá xám
nở thành hoa phù dung.

(*) Phong hỏa đài: Điếm canh trên Vạn lý Trường Thành.
Thơ Mai Văn Phấn/ Tác giả gửi bài

50. TRẦN HOÀNG PHỐ

HỒI ỨC NGÀY HẠ

Tháng bảy
Nơi đỉnh núi mù xa
Sấm ầm ĩ cơn giông
Đàn sâm cầm
Bay ngang qua cửa Nhà Đồ
Làm rơi tiếng kêu thảng thốt
Sen trong hồ Tịnh Tâm đã tàn
Anh đã đi qua
Hết nỗi đợi chờ
Hết tháng ngày lạ mặt
Với những giọt nước mắt
Như sương đọng trên lá sen buổi sớm

Những bông hoa bìm bìm tim tím
Bên hàng rào nhà ai
Như đôi mắt u buồn của em mở to
Một khoé sóng mùa thu góc phố trí nhớ
Bập bùng tiếng ghi ta não nùng tiễn biệt
Vẳng từ một con hẻm vắng
Hương sứ thơm nồng nàn
Trầm mặc bóng ngôi chùa tĩnh lặng

Những đám mây trắng
Của ký ức ngày xưa
Sà vào lòng anh tái tê nỗi sầu muộn
Dòng sông linh hồn anh
Trong đêm thao thiết chảy
Hồi nhớ những bình minh tình yêu phù chú
Hay chờ hoàng hôn cái chết giăng cạm bẫy
Anh đã lạc trong mê cung thời gian
Nơi vô số bóng hình em và anh
Nhoè trong tấm gương nhà mồ kỷ niệm.

THÀNH PHỐ, MƯA VÀ TÔI

Thành phố - giọt mưa buồn rơi trong mắt em
Anh không còn nhìn thấy những vì sao lung linh trong
đáy cốc đời mình
Dòng sông lững lờ trôi không gặp bể
giữa sương mù ngày tháng
Những hàng cây xanh non mưa quất than van trong tim anh
Giọt nước mắt em rơi trên môi anh
Mưa đông rơi trên những con đường – mưa rơi trên những
mái nhà thành phố
Anh nếm thấy trắng xoá đại dương của cô đơn

Thành phố - nụ cười em lạ lùng
Mắt em nắng mưa nào hư thực
Anh nhìn không thấy màu mắt của hoàng hôn
Bàn tay dịu mềm của ai hững hờ xa lạ
Anh không hiểu những chiếc lá đang màu xuân hay đông

Thành phố - trái tim anh –trái tim em đều mong manh
Gió thổi và những bông hoa rụng ven đường
Anh cúi nhặt những mảnh tình yêu và lặng ngắm
Gió thổi và những chiếc lá vàng bay nói lời từ biệt

Chia tay – thành phố – giọt mưa rơi trong mắt em
Bầu trời đang tan ra thành mây khói

Anh ngó thấy một dòng sông lạnh giá dưới chân cầu
Một giọt mưa rơi trong mắt anh

CHÉN ĐÊM

Chén đêm này đầy cay đắng
Biển của nỗi khổ đau vô tận
Em hãy nhấp môi vào tiếng vọng
Một nghìn năm sau linh hồn anh

Chén đêm này đầy trăng hư ảo
Ánh chớp trong im lặng
Khuôn mặt em trắng loá trăng
Chén mộng du này đầy bóng hình xa xôi

Băng qua ốc đảo cô đơn mềm mại
Chén đêm này đầy rỗng không - mai sau là tro than cát bụi
Biển linh hồn anh gào rú giấc mơ xưa xa lắc
thuở dịu dàng hương
Chén sa mạc đêm này bỗng chầm chậm thơm
đường cong môi em
.
Thơ Trần Hoàng Phố / Ngô Minh đọc chọn
/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét