thơ Thương Giang
Đêm
Anh có thấy , giống như mắc ngải bùa,
Ngày không gặp cứ nhặt thưa nỗi nhớ.
Rồi bồn chồn dõi mắt qua khung cửa
Cố nén lòng giấu tiếng thở dài buông…
Đêm vàng võ leo lét ánh đèn đường,
Hàng cây khuất trong màn sương mờ ảo.
Những con phố dù thường ngày huyên náo
Giờ ngủ vùi với dung mạo buồn so.
Chỉ còn anh vẫn thao thức ngóng chờ ,
Giấu hương đêm vào câu thơ viết vội
Gửi người xa cả mầu đêm sẫm tối
Trong đôi mắt buồn vời vợi nhớ mong…
Quê người quan họ…
Hoa xoan rụng tím đầy thềm
Không gian tỏa ánh trăng đêm
Dìu dịu.
Em vụng về vá víu.
Nỗi nhớ thương một người…
Bởi miếng trầu hay câu hát lý lơi.
Mà suốt đời khôn nguôi trăn trở…
Anh biết không ?Em như người mắc nợ.
Lời hẹn thề vẫn còn đó xanh nguyên…
Anh qua sông Cầu mùa nước lên,
Chòng chành nghe câu hát,
Có cả tiếng động cơ xà lan chở cát,
Cùng tiếng mái chèo khua ràn rạt trên sông…
Hư ảo,bềnh bồng,
Đêm trăng miền quan họ.
Hương cau hương bưởi bay cùng gió,
Vấn vít lòng anh.
Yếm đào mỏng manh,
Hờ hừng ôm lưng thon cô thôn nữ.
Mắt lá răm thoáng buồn tư lự
Níu chân ai đi , ở…dùng dằng….
Miền trung du
Lảng bảng sương giăng.
Đêm trăng tựa bức tranh thủy mặc.
Chiếc cầu cong vắt ngang qua sông bắc,
Nơi hẹn hò những nữ sắc nam thanh…
Nghiêng câu thơ mắc nhớ chòng chành
Khúc “Mười thương”* cắt vành trăng khuyết.
Để bây giờ cứ da diết gọi :”Người ơi…!”*
Tiếc nuối tuổi 20...
Em lang thang,
lần ngược miền ký ức ,
Tìm lại mình ...
giữa hư thực.Chênh chao..
Tuổi hai mươi đẹp đẽ biết nhường nào...
Lồng ngực căng với khát khao cháy bỏng.
Mắt trong veo không lăn tăn gợn sóng.
Bụi trần gian chưa hoen đọng nét mi.
Con tạo xoay mang theo nét xuân thì,
Giờ nuối tiếc thời gian đi lẹ quá...
Tuổi hai mươi nét son trong mắt lá.
Ngác ngơ chiều...Thu tàn tạ trên tay.
Thơ Thương Giang/ Dung Thị Vân đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét