Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Thơ Nguyễn Minh Khiêm

Hình ảnh: Tạp Bút: THÁNG BA HOA GẠO ĐỎ BÔNG TÌNH
( Trích trong tập Tản văn Hình hài của Gió_Xuất bản 2013)

Tháng Ba - Mùa Hoa Gạo.

Những bông hoa nhắc về tuổi thơ xa lắc, nhắc về những năm tháng còn lên năm lên ba chạy chơi ở bến nước đầu làng. Hoa Gạo rơi từng cánh thắm xuống con đường lát gạch , một vài cơn gió bay ngang thổi vài cánh lả tả trong gió chiều. Ôi tuổi thơ xưa...

Mùa hoa Gạo làm nao lòng người, những sợi rơm thơm của một thời cháy bỏng, mình bước qua tuổi thơ rồi trở thành thiếu nữ ôm trên tay cặp sách, ngẩn ngơ ngắm những cánh bông tình chớm nụ yêu thương.

Đi qua tháng năm, những sợi tình như sợi nắng vắt qua vai người. Sợi nào vương trên tóc, sợi nào vương trên môi. Hoa Gạo cũng giống như sợi nắng vương trong lòng người lữ thứ. Tháng Ba hoa Gạo đỏ bông tình...

Những chàng trai nay đã trở thành các cụ, các ông. Những cô gái bán hàng nước đầu làng nay đã thành các bà các mẹ. Ôi thời gian như màu khói nắng, nắng phả vào mênh mông...

Còn giữ lại vẫn là những bông hoa Gạo đỏ theo mùa, tháng ba lúng liếng như nụ cười người còn gái 15. Những hạt mưa rắc vào thinh không như bông tuyết tìm về ngày tháng cũ. Tháng Ba hoa Gạo đỏ bông tình...

Một nhà thơ ngẩn ngơ ngắm nhìn màu hoa đỏ, một nhà văn ngồi bên tách trà viết những câu vu vơ. Một nhà sư ngồi tịnh yên bên thềm cô tịch nhìn những bông hoa như một đời người . Hoa cũng nở cũng tàn rồi rơi theo mây gió. Hương xưa còn phảng phất đâu đây.

Ta tìm về tháng Ba năm nào theo những dấu giày cỏ mọc, những xanh rêu trên phím dương cầm. ÔI mùa xuân nào thắp lửa cùng màu hoa ấy, xao xuyến lòng người lãng du.

Hoa Gạo làm ta nhớ đến nao lòng những điều gì quá vãng , cổ xưa. Ta như nhớ Ông Đồ già bên mực tàu giấy đỏ, ta như nhớ mâm cơm ngày tết, ta như nhớ bánh chưng, tràng pháo, cây nêu...

Tuổi thơ đi qua những tháng Ba nồng ấm, tuổi trẻ đi qua những mùa Xuân dịu dàng mềm như dải lụa. ÔI tháng Ba, Tháng Ba hoa Gạo đỏ bông tình...

--- Phạm Thị Ngọc Thanh---

Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM

Buổi Sáng

Trích: Bầu trời màu hoa gạo


Một buổi sáng trong lành như cửa Phật
Quê ta tinh khôi màu áo trắng
Những mgười mẹ ấp con trong vòm ngực
Thơm lừng ca dao
Mẹ ta nhuộm ban mai bằng màu đỏ quết trầu
Cha ta khai tâm bằng điếu thuốc lào buổi sáng
Thả vòm khói vào áng mây bậc cửa
Nơi lần đầu tiên ta buông tay tập đứng
Nhận ra bầu trời bên ngoài cái chốt
Ngọn gió ùa vào mang theo tiếng hót
Nghe tiếng lá rơi khứa vào mặt đất
Nhận ra mưa hạt méo, hạt tròn
Rãnh hè, rãnh sân hoá biển thả thuyền
Chở giấc mơ đầm đìa tuổi nhỏ
Chở bão, chở giông, chở đầy nắng gió
Chở mất chở còn từ chân chim mắt mẹ
Chở câu đồng dao đầu tiên ta bú khi mẹ ta cai sữa
Chở giấc mơ ta chi chít những lỗ ô lỗ đáo
Tiếng cười nô vỡ cả sân đình
Nở ra ban mai ăm ắp ngọt lành
Ăm ắp chảy một dòng sông huyền thoại
Hạt phù sa nghìn năm kết lại
Lịch sử người, lịch sử cỏ cây ...

Soi vào giọt nước sáng nay
Dòng sông Mã vẫn ắp đầy phù sa
Lúa dâng hương ngát lòng ta
Long lanh sương sớm , sắc hoa xuân nồng
Vút trên đỉnh Ngọc, đỉnh Rồng
Cờ bay lồng lộng như lòng ta reo
Con thuyền mở lái, mở chèo
Nước xuôi về biển, sóng reo ngọn nguồn

Đôi bờ Nam Ngạn tươi non
Âm vang tiếng hát những con tầu vào
Phía Thị Xã, phía cầu Tào
Bình minh như lọc sắc vào quê hương
Bờ tre ngân nhịp trống trường
Cỏ như thơ lọc dọc đường trồi non
Vuông tròn mẹ gửi cho con
Đất đai muôn thuở ngọt ngon đến giờ
Sông lên sáng rực đôi bờ
Nghìn năm in bóng...
Bất ngờ
Bom rơi !

Máy bay Mỹ thình lình kéo đến
Bom!
Bom!
Bom!
Và bom!
Bom dội xuống từ bốn phương, tám hướng
Bom mẹ, bom con, tầng thấp, tầng cao
Chúng trút như điên cuồng ngộ dại
Như thể cầu Hàm Rồng là cái gai
Cản đường vào nước Mỹ
Che khuất tầm nhìn của Oa-sinh-tơn
Như núi Ngọc che khuất tượng Nữ Thần Tự Do
Từ khoảng cách xa hàng nghìn cây số
Như Hàm Rồng làm ung nước Mỹ
Ung cái rổ trứng hai trăm năm lịch sử
Cái rổ trứng đã nở ra lũ thần sấm con ma
Nở ra lũ pháo đài bay B52
Đầu đạn la de, cánh cụp, cánh xoè
Và trôi nổi trên các đại dương những tàu
Tuần dương hạm
Lập lờ bóng ma thần chết
Được nguỵ trang bằng cành ô liu và chiếc bánh mỳ
Bằng lá cờ chi chít những vì sao
Với những sọc giăng hàng như mạng nhện.

Chúng tưởng tượng ra một thời kỳ đồ đá cũ

Bằng sức mạnh của bom
Ý nghĩ trong đầu chúng chứa toàn chất nổ
Ý nghĩ ấy vỡ ra sát thương , huỷ diệt
Bằng mấy nghìn lượt máy bay
Một buổi sáng Hàm Rồng, Đò Lèn, Cầu Cừ , phà Ghép
Cây lúa đang mơ tiếng hát lên đòng
Cây ngô đang mơ trổ cờ lên bắp
Con sóng đang mơ một ngày trong vắt
Con thuyền đang mơ chở biển vượt lên ngàn

Sợi nắng đang mơ đậu xuống tiếng đàn
Bờ tre đang mơ ríu ran chim hót
Và giọt sương chắt hồn đêm tinh khiết
Rót ngọt ngào vào chồi biếc non tơ…

Sự huỷ diệt bắt đầu nối vào điểm cuối cùng của đêm
Chúng muốn biến một vùng đất thành đêm
Đen như lịch sử cõng trên lưng người thổ dân da đỏ
Chạy đến miệng hố diệt chủng
Bằng bom tấn, bom tạ, bom xăng, bom khoan
Bom bi, từ trường, định giờ, định phút
Mặt đất hoá thạch
Dòng sông hoá thạch
Những làn điệu dân ca hoá thạch
Mà không cần đến sự phun trào núi lửa
Không cần đến những lò thiêu người như Au-sơ-vích
Tất cả chỉ cần bấm nốt
Bấm nốt!
Bấm nốt!
Và bấm nốt!

Mắt trẻ thơ không còn được thấy ánh ngày
Không còn được thấy hoa dừa, hoa cam , hoa bưởi
Không còn được nghe mùi hương cốm mới
Mùi rạ rơm vương trong khói bếp lam chiều
Không còn gió nồm nam , không còn những cánh diều
Không còn tiếng dô tả dô tà huầy ngang , huầy dọc
Không còn bóng em ta đi học
Im tiếng thầy cô trên lớp giảng bài

Không còn mùa xuân , không còn cánh ong bay
Trên mặt đất không còn chim làm tổ
Chúng tưởng tượng ra sau những làn bom nổ
Vùng đất này thành đá lạnh hoang sơ !

Bom rơi vào giữa giấc mơ
Giữa trang sách mở, giữa cờ thắm vai
Lúa đòng ngậm hạt sương mai
Con thuyền đầy ắp những bài ca dao
Phù sa bom chém, bom cào
Bình minh như máu toé vào trời xanh
Hàm Rồng, Nam Ngạn, xứ Thanh
Sớm nay muôn thuở trở thành huyết ca!
Nghìn sau mỗi sáng mở ra
Nghe trong cổ tích cây đa, mái đình
Dẫu trời trong vắt thanh bình
Đừng quên bom đạn vẫn rình nước non …

Bom đã nổ vào buổi sáng mẹ sinh con
Nổ vào tục ngữ ca dao ủ trong rơm, trong rạ
Hồn Bà triệu thấm phù sa sông Mã
Con đón bình minh bằng ngực núi Tùng
Đọc vang lên câu: “Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh
đạp sóng dữ, chém cá kình, cá ngạc…’
Đọc vang bàì thơ thần:
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định sẵn ở sách trời
Cớ sao lũ giặc tới xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”!

Nhìn về Chí Linh cúi đầu trước Lê Lai
liều mình cứu chúa
Con mặc áo xanh màu ngô, màu lúa
Màu cây rau, cây cỏ trong vườn
Thấm mồ hôi nước mắt tươi non
Chỉ riêng chiếc quân hàm màu đỏ
Màu quả chín, màu của than của lửa
Màu nắng lên, màu máu, màu cờ

Máu cha ông thấm trên nan sọt ,
Trên hạt muối, trên sợi dây buộc võng
Trên miếng lương khô và trên báng súng
Thấm qua nghìn đêm để con có ban mai
Có bậc cửa con ngồi khi hát vỗ tay
Có cánh diều thả mơ ước vào mây
Có vầng trăng rước đèn lồng tháng tám
Có mùa xuân nở nghìn hoa tươi thắm
Cánh ong bay gió ngọt tiếng ru hời!
Rễ cỏ rễ cây cũng nồng ấm trên môi
Con đang hát đâu phải là cổ tích?
Nhưng trước khi ta mở đất đai bằng tiếng hát
Mở bầu trời bằng Thần Núi , Thần Sông
Bằng Sơn Tinh,Thuỷ Tinh, Hà Bá, Thổ Công
Chúng ta đã mở cánh cửa nhà mình bằng máu
Mở cánh cổng nhà mình bằng máu
Bước chân in dày trên xiềng xích và họng súng .
Bình minh đến từ phía máu ông cha ta thắm đỏ

Buổi sáng ta lau mặt bằng bao nhiêu thế hệ
Ta hít thở bằng lồng ngực nghìn năm
Hương cỏ ban mai, tiếng guốc ban mai
Một búp chồi non, một giọng chim hót
Vọng dội trong ta tầng tầng gương mặt!

Chúng đem bom dội vào buổi sáng
Đâu đơn giản chỉ là thời điểm sau mộ đêm thức dậy
Quét nhà, cày bừa, cấy hái
Như nước Mỹ mở cửa ra là chật ních nhà hàng
Mở cửa ra là cuộn vào vòng xoay cá cược
Oa-sinh-tơn quay cuồng trong sòng bạc
Đem cả sao Hoả, sao Kim vào cuộc đỏ đen
Bài ca hoà bình được chúng tru lên bằng tiếng sói
Tổng thống Giôn-xơn đã cá cược với những đầu nậu
Ma phia và lái súng
Cầu Hàm Rồng thành bụi, thành tro chỉ trong buổi sớm
Chúng đã nuôi chiếc dạ dày chiến tranh
bằng tư duy đánh bạc
Chúng đâu biết lịch sử hình thành một ban mai đất nước
Một ban mai đi qua nghìn đêm trước

Toả nắng lung linh trên mặt trống đồng
Chiếc trống đặt tại bảo tàng Pa-ri ghi rõ trống ở đền Đồng Cổ
Làng Đan Nê, tỉnh Thanh, nước Vịêt
Mấy nghìn năm chống kẻ thù oanh liệt
Cuồn cuộn trong tim hào khí các vua Hùng.

Sáng nay đọc cho chúng nghe trong màu lửa Hàm Rồng
Một buổi sáng tháng Tư bầu trời màu hoa gạo

Th
ơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét