Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Sách Thơ Bạn Thơ 2/ Phần 3/Bài 41-50

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

THƠ BẠN THƠ


NXB VĂN HỌC
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

41. Phan Thị Thanh Nhàn/ 42. Hà Nhật/ 43. Hồng Nhu/ 44. Nguyễn Tấn On/ 45. Bùi Huy Phác/ 46. Tăng Thế Phiệt/ 47. Chu Thị Linh Quang/ 48. Thanh Quế/ 49. Nguyễn Hữu Quý/ 50. Trần Vàng Sao

41. PHAN THỊ THANH NHÀN

TRONG THÁNH ĐƯỜNG VATICĂNG

Người tứ xứ hành hương về tấp nập
Thánh đường mênh mông chật cứng rồi
Đức Giáo Hoàng uy nghi tóc trắng
Cầu phúc mừng con chiên muôn nơi

Bài Thánh ca vang lên lảnh lót
Tiếng mọi miền đâu có giống nhau
Nhưng điệp khúc rõ ràng minh triết:
“Ave Maria: sóng sánh trăm màu

Kẻ ngoại đạo là tôi bỗng lặng người xúc động
Lòng như bay trong thế giới hòa đồng
Tất cả là anh em bè bạn
Khi sát vai nhau giữa thánh đường
Tan biến hết những tầm thường nhỏ mọn
Bỗng thêm yêu thắm thiết cuộc đời
Để đến được thánh đường La Mã
Một phút bày tỏ mấy xa xôi!

Thánh địa Rôma, Italia

THĂM MỘ NGUYỄN DU

Đã lâu rồi con không còn bật khóc
Hình như không dễ gì làm con xúc động
Dù con vẫn vui chơi, tiếp xúc, nói cười
Vẫn kiên trì mong chia sẻ niềm vui...

Bỗng hôm nay con rùng mình cảm động
Một luồng điện làm con như chợt thức
Khi tay con đặt lên cỏ mộ người
Có điều gì lạ quá Nguyễn Du ơi!

Trời đang nắng bỗng bất ngờ chuyển gió
Mưa rắc nhẹ nhàng lên tóc lên vai
Con bật khóc như gặp người thân thiết
Người chờ con bao tháng năm dài.

Mênh mang gió Tiên Điền xưa thổi lại
Xe con bon trong mưa bụi mịt mờ
Con ngồi khóc vì ba trăm năm trước
Giọt lệ này người biết tự ngày xưa.

CỎ TRONG VƯỜN LUÝCH XĂM BUA
Gửi Phan Hữu Thắng

Những tầng cây xén vuông
Những tượng trần vai trắng
Những lối đi mát êm
Và mặt hồ gợn nắng

Chị một mình im lặng
Lang thang cùng tuổi thơ
Bao trang văn tuyệt đẹp
Ôi vườn Luýchxămbua!

Cô nàng khung váy cứng
Quý ông cầm ba toong
Nhà văn già thơ thẩn
Thấp thoáng sau cây vườn...

Ôi chuyến đi mơ ước
Chị như người mộng du
Bước chân trần trên cỏ
Có dẫm vào lối xưa?

Cúi nhặt lên một nhánh
Định dành về tặng em
Nhưng rồi chị cất giữ
Như một điều rất riêng

Lặng thầm như nhánh cỏ
Nói bao nhiêu nỗi niềm...

Paris, 2004
Thơ Phan Thị Thanh Nhàn/ Tác giả tự chọn
 

42. HÀ NHẬT

PHAN RANG

Thành phố này chỉ có nắng là quá nhi
Thành phố này chỉ có gió là quá nhiều
Nắng và gió làm phai hương tất cả
Nắng và gió làm nhạt màu tất cả

Thế mà lá vẫn xanh ngời dưới những giàn nho
Và muối vẫn mặn mòi cho ngàn năm đi qua
Phan Rang ơi, chỉ cần có thếTôi đến một lần
Và để lại trái tim.

Phan Rang, 1975


MUỐI
Tặng Thanh Phương

Tình anh như muối kia
Mặn mòi và lặng lẽ
Muối trăm đời vẫn thế
Tình anh không có màu

Sóng vỗ suốt nghìn chiều
Biển trải qua nghìn đau
Biển một chiều thành muối
Bây giờ em thấy đâ

Bão sớm và mưa trưa
Nỗi buồn và tiếng hát
Trong hạt muối bây giờ
Nghìn âm vang đã tắt

Những bờ xa bến sâu
Phố hồng và đảo lạ
Đã soi vào biển cả
Bây giờ em thấy đâu

Tình anh như muối kia
Không màu và lặng lẽ
Em như làn gió nhẹ
Thổi qua vườn cây chiều.

1978


UỐNG RƯỢU VỚI TƯỜNG
Tặng Hoàng Phủ Ngọc Tường

Hãy cạn ly đi Tường ơi
Không uống được vào môi
Thì nhấp bằng mắt vậy
Để ta nhớ một thời sôi nổi
Ngang dọc hai ta một dải đất gió Lào
Cả cuộc đời thuở ấy đẹp tươi sao!
Kẻ nói dối nói những lời có cánh
Gian khó hiểm nghèo say ta như rượu mạnh
Ta chưa kịp về thăm lại mảnh đất thiêng
Ta chưa kịp về đất Quảng Trị bình yên
Tóc vội bạc, rượu nồng chưa kịp uống
Một thời trẻ trung, một thời mộng tưởng
Hãy cạn ly đi Tường ơi!
Huế, 8-2007


BÃO SỐ 2

Anh bơ vơ giữa cuộc đời phù du
Chỉ có em thôi
Chỉ có em là thật
Sông Nhật Lệ ngày mưa như hồng thủy
Em dắt anh qua bẫy cạm cuộc đời
Em dắt anh qua đầu đất đến cuối trời
Em khờ dại giữa cuộc đời lọc lõi
Núi Mỹ Đức xa xanh chiều càng xa vời vợi
Người đi hết rồi, núi sẽ lại cô đơn
Cuộc sống thì già, người sống thì khôn
Chỉ có hai ta, hai chân trời tội nghiệp
Chỉ có anh, câu thơ chưa kịp viết
Mãi mãi nằm chết đuối dưới dòng sông

Đồng Hới, 8-8-2007

Thơ Hà Nhật/ Ngô Minh đọc chọn


43. HỒNG NHU

UỐNG CÙNG HUẾ

Bây chừ còn có chi mô
Dặt dìu con nước ngẩn ngơ mạn đò
Dòng sông cứ mực lững lờ
Chảy như quên chảy và bờ... cũng quên
Thì thôi một giọt mưa thềm
Thì thôi một khắc chuông rền chùa sương
Người đi bóng cắt dặm đường
Lạnh như tiếng vạc kêu sương ngang trời...

Tôi nhìn ngọn lá vèo rơi
Thấy con mắt lạ một thời Huế xa
Mắt là mắt của người ta
Tôi đưa nhắm mở như là mắt tôi
Ôi thu, thu lỡ thu rồi
Tôi chôn tôi dưới lá đồi Thiên An
Phía đâu như phía muộn màng
Em như em của muôn vàn nổi trôi...

Rượu Chuồn (*) này chén trăng bơi
Uống cùng Huế với cuộc chơi sang ngày.

(*) : Rượu làng Chuồn nổi tiếng Huế


KHÁC THƯỜNG

Khác thường khóm quỳnh lại nở
 Đâm từ nách lá thềm xưa
 Hạ sớm khác thường ngú ngớ
  Hoa bừng sắc trắng giữa khuya.
Ngắm hoa chợt lòng buồn lạ
 
Hương đưa thoang thoảng ngang mày
  Người đã lâu rồi xa quá
 
Giá mà có mặt đêm nay!
Em nhỉ, giá còn ngày cũ
  Tuổi xanh lá nõn cành vươn
 
Chắc em vò làn tóc rủ
 
Đăm đăm mắt ngước khác thường.
Quỳnh ơi cho ai quỳnh nở?
  Hạ khuya bát ngát một mình
  Một mình tôi ngồi như mớ
 
Khác thường tóc trắng bình minh...  

NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG


như cửa ải phải qua
cuộc đời của ai đến khi cũng cần tổng kết
người nếm trải đâu cần nhiều
buổi sáng một bát cơm nguội ăn cùng muối ớt
cũng vừa đủ cay xót cả nhân gian
quả na chín trắng quả chuối chín vàng
ngoảnh mặt lại lá bàng thôi đỏ ối
khum bàn tay thấy toàn dấu hỏi
xòe lời giải lòng bàn tay mênh mông hiếm hoi là nước mắt đàn ông
tôi rưới mùa xuân lên mình. Và hát...


Thơ Hồng Nhu/ Ngô Minh đọc chọn


44. NGUYỄN TẤN ON


CHIẾC LÁ


Khoác ba lô
Tôi rong chơi khắp chốn
Rồi một chiều ghé lại đất Sài Gòn
Hòn ngọc Viễn đông rực rỡ mặt trời hồng
Tôi ngơ ngác
Không người quen, kẻ biết

Lạc giữa sân vườn
Dưới tàn cây xanh biếc
Hết chỗ rồi!
Xin ngồi tạm cùng em
Cơn gió qua
Làm rơi
Chiếc lá
Lăn trên mặt bàn giữa tôi và em
khoảnh khắc hai bàn tay
vươn tới
chạm vào nhau
người xa lạ - thành quen

Tôi mỉm cười
cảm ơn làn gió ấy
chiếc lá chuyển màu
trên tay em
mùa xuân

GA NÚI


Sân ga chìm giữa mù sương
Nằm mơ tiếng chạm cung đường ngày xưa

Nắng lạnh nắng, mưa nghiêng mưa
Con tàu ngày ấy chở vừa mùa riêng

Chở đêm má lúm đồng tiền
Chở vầng trăng khuyết bên triền rừng thông
Chở đi những nụ hoa hồng
Chở về với cả khúc đồng dao xưa
Chở thời thịnh trị ngai vua
Chở trăng rao bán chở mùa thi nhân
Chở trời xuân nắng trong ngần
Chở chiều thổ mộ bâng khuâng liễu buồn
Chở chầm chậm một hồi chuông
Chở bao du khách về nguồn yêu hương

Đoàn tàu lầm lũi dụi sương
Tiếng còi ký ức tì đường răng cưa

Tàu về ga núi reo mưa
Trong toa tàu cũ môi xưa nhớ tình

Thức dậy, thức dậy bình minh
Mong ga Đà Lạt hồi sinh chở mùa

Thơ Nguyễn Tấn On/ Tác giả gửi bài



45. BÙI HUY PHÁC

TUYẾT TRẮNG VACSAVA

Gửi Basia


Anh rón rén bước đầu trên tuyết trắng
  Của mùa đầu tuyết trắng Vacsava
 
Lòng chẳng nỡ làm đau nghe tuyết rạn
Đi tìm lời chợt đến của đôi ta

Đường cát bụi nửa đời anh lận đận
 
Chân chưa xa quê góc nắng địa cầu
 
Còn đen đủi lặng thầm bao số phận
 
Chẳng thấy lời Hoa tuyết vẫn rơi mau

Krucza, 12-1992


MUỐI RONG
Như thành lệ mới tinh mơ
 
tiếng rao muối trắng đã qua ngõ mình
Ơi người đem biển kết tinh
  bán cho người bớt nhạt tình
Người ơi!
Có thêm, xin chút gió khơi
  cho nơi bức bối, cho vơi nhọc nhằn
Dặn em mua muối mua dần
 
Để Ta với Biển thêm lần lại qua

18-6-2002



TIẾNG VỌNG CA TRÙ


Sáu ba tuổi con lầm rầm tập hát
 
Khúc ca trù Tuyết tuyết hồng hồng
Còn văng vẳng tiếng điểm chầu… tom chát
  Những giọt buồn cha thả lên không
  Mẹ đồng áng suốt cả đời tần tảo
  Phút lâm chung không một con về
 
Đau đớn thực mà đành coi hư ảo
 
Nhập quan nêm tiếng… chát! não nề
 
Sau lận đận nhiều nẻo đường tuyết trắng
 
Con trở về tìm tiếng vọng xưa
 
Nghe trong trống đọng giọt cay giọt đắng
 
Mà sinh thời cha tuyệt không phô

26-8-2000

Thơ Bùi Huy Phác/ Nguyễn Khôi đọc chọn


46. TĂNG THẾ PHIỆT

CỔ THÀNH CHÍNH NGỌ


Rừng hoang trưa thẳng lặng
Thành Cổ phủ rêu khô
Dê núi say tử chiến
Mờ mịt bóng người xưa

Kiếm đao nát cát bụi
Xương trắng mục đất sầu
Khát vọng vua dang dở
Cúi đầu một rừng lau…

Âm u làn gió cổ
Hát lời ca sử thi
Mặt trời trên đỉnh ngự
Lấp lóa chìm đáy khe

Thơ Tăng Thế Phiệt/ Tác giả gửi bài



47. CHU THỊ LINH QUANG


EM ĐI TRONG MƯA

Kính viếng hương hồn anh

Tháng sáu mà mưa nhiều
Cả đất trời sũng nước
Không phải trận mưa rào từ ngày trước
Giăng màn mưa lộng lẫy không gian

Tiếng anh cười cùng tiếng sấm nổ ran
Em nép vào anh, bé nhỏ
Mưa, mưa nhiều vào, mưa thật lâu, mưa nữa
Đất trời nào sa mạc chẳng chờ mưa!
Tạm biệt nhé, những bong bóng phồng lên rồi vỡ tan rực rỡ muôn màu
Cho hạt mưa đầu mùa long lanh mãi...
Mưa, mưa đầy trời
Em đi trong mưa không nghe mưa rơi
Không thấy gì hết cả!
Mưa trắng xóa che mờ vạn vật,
Mưa hú dài lạnh buốt dọc triền sông,
Mưa gào trên mái ngói vật vã trên không trung,
Mưa quật nát tán lá bàng đẫm nước,
Mưa sôi sục những âm thanh kỳ lạ,
- Sấm, sấm đã nổ,
- Sấm nổ rồi!
Trời tạnh mây quang!

... Còn mình em đi giữa thế gian
Em bỗng thấy mình lớn lên lạ thế,
Mưa bao hạt là bao lời thủ thỉ
Nói cùng em, nói với riêng em
Hạt mưa đầu mùa lóng lánh trong tim
Là dấu tích em soi vào muôn thuở...
Hạnh phúc hiện hình trong đau khổ,
Sắc cầu vồng tan rồi,
em được cả cơn mưa!

Thơ Chu Thị Linh Quang/ Tác giả tự chọn


48. THANH QUẾ

MÉ BIỂN CHỖ TA NGỒI


Mé biển chỗ ta ngồi
Sóng gầm lên dữ dội
Hôm ấy mây đầy trời
Cát mù bay trắng bãi
Bỗng một mảnh thuyền chài
Theo sóng xô ập tới
Em đứng dậy đi ngay
Anh gọi không ngoái lại
Em đi qua tháng ngày
Qua nỗi lòng anh đợi
Sóng vẫn gầm dữ dội
Mé biển xưa ta ngồi...

1965


KHI NGƯỜI KHÁC


Khi người khác buồn
Tôi nói:
- Buồn làm gì
Ta đi kiếm vài cốc

Khi người khác khổ
Tôi nói:
- Ăn thua gì
Có những người còn khổ hơn

Khi người khác đau
Tôi nói:
- Đau à
Có lúc rồi sẽ hết

Suốt ngày tôi cười cợt
Trêu đùa thảy mọi người
Không lo nghĩ điều chi

Nhưng khuôn mặt tí tởn
Đó là lớp sóng gợn
Trên hồ buồn đời tôi


3-11-2002


ANH ĐÃ PHÁT HIỆN RA EM

Gửi Sương


Anh đã phát hiện ra em
Rất chậm và rất muộn

Bao đồng cỏ anh qua
Những sắc hoa bên đường quyến rũ
Anh đã ôm đầy cánh tay mình
Bất chợt hiện lên trong cỏ
Một bông hoa dịu dàng sắc hương

Mênh mông vườn nối vườn
Anh vừa đi vừa hái bao nhiêu quả
Đến lúc mệt nhoài trong nắng hè ngồi nghỉ
Lấp loáng sau vòm cây
Anh bỗng nhận ra
Chùm quả anh chưa gặp bao giờ

Anh đã phát hiện ra em
Đã yêu em
Qua tháng năm mình gặp lại mình
Trong chuyến đi tìm dằng dặc
Em đâu đây hiện ra
Em đâu đây biến mất
Mênh mông không gian
Vô tận thời gian
Một chấm nhỏ muôn đời xê dịch
Hành tinh mới giữa vòm trời quen thuộc
Ánh sáng chỉ hiện ra khi bóng tối bao trùm

3-1983


NGƯỜI CHA


Cha
Người tập cho con làm xiếc trên dây
Sợi dây mỏng manh
Giữa thành công và thất bại
Giữa vinh quang và cay đắng
Giữa cái sống và cái chết...
Khi những tiếng vỗ tay vang lên
Cha đứng sau hội trường
Lặng lẽ khóc...

Cha
Người có đôi tay cứng cáp
Sẵn sàng đưa ra
Khi con ngã xuống từ cao

3.1986


TÔI NGỒI BÊN NÀY BỜ RÀO THỜI GIAN


Tôi ngồi bên này
Sát bờ rào thời gian

Bên kia bờ rào
Mặt đất phẳng lì hút mắt tới chân trời
Bầu trời trống rỗng xanh đến tận cùng
Tôi nghe những tiếng lào xào
Của những gì không rõ, đã cận kề
Như bầy chim lo âu
Vỗ cánh ngập ngừng bay qua bờ rào thời gian

Thơ Thanh Quế/ Ngô Minh đọc chọn



49. NGUYỄN HỮU QUÝ

KHÁT VỌNG TRƯỜNG SƠN


Nằm kề nhau
Những nấm mộ giống nhau
Mười nghìn bát hương
Mười nghìn ngôi sao cháy
Mười nghìn tiếng chuông ngân trong im lặng
Mười nghìn trái tim neo ở đầu nguồn
Mười nghìn đôi vai từng gánh Trường Sơn
Mười nghìn đôi tay mở rừng xé núi
Mười nghìn đôi chân bám trên trọng điểm
Mười nghìn đôi mắt ngước hái mây chiều...
Mười nghìn ngọn đèn thắp miền giông bão
Mười nghìn bếp ấm giữa lòng rừng xanh
Mười nghìn cơn mưa, mười nghìn cơn nắng
Mười nghìn trận sốt bạc rừng nguyên sinh
Mười nghìn chiếc gậy của thời đôi mươi
Mười nghìn nếp nhăn hằn lên trước tuổi
Mười nghìn vết đau, mười nghìn vòng trắng
Mười nghìn mái tóc bị phát quang dần...

Mười nghìn Trường Sơn trong một Trường Sơn
Mười nghìn lời ca trong bài ca lớn
Mười nghìn cái tên đêm đêm mẹ nhắc
Mười nghìn giấc mơ của mẹ chờ ta
Mười nghìn con đò thương về bến đợi
Mười nghìn hạt giống chưa về phù sa...

Mười nghìn tấm bia, còn mười nghìn nữa
Mười nghìn đồng đội nằm rải Trường Sơn
Mười nghìn hài cốt chưa về khói hương
Mười nghìn đơn côi nằm trong cõi vắng
Mười nghìn cô quạnh lang thang nẻo rừng...

Mười nghìn khát vọng được về bên nhau!

TỨ KHÚC
CHO THẠP ĐỒNG ĐÀO THỊNH


1
Tôi nghe nồng nã đất trời
ở trong sấp ngửa của thời hồn nhiên
nghìn năm thăm thẳm lặng yên
gái trai, ai khéo đúc nên dáng hình.

2
Mới hay cái nhịp tang tình
cất lên là lửa, lặng chìm là than
nghìn năm bão dập mưa chan
cõi yêu vẫn của thế gian thuở đầu.
3
Ngỡ như môi vẫn đỏ trầu
tưởng rằng tóc vẫn ánh màu trăng sao
nghìn năm đằng đẵng binh đao
nét son gìn giữ gửi trao người hiền.
4
Sống có tuổi, chết còn tên
dẫu thành tro bụi hẹn bên nhau về
nghìn năm quấn quýt đam mê
hồn quê quyện lấy hồn quê vuông tròn!

MIỀN TRUNG


Lũ tràn qua mặt
bão giật ngang đầu
miền Trung sống như không thể mất.

Chang chang dặm cát
mẹ múc sông lên vằng vặc câu hò
soi tỏ rừng cay, biển mặn.

Chẳng hiểu vì đâu da em trắng
khi miền Trung nắng khét đất cày
lúm đồng tiền núp trong bóng nón

Chẳng hiểu vì sao dải đất đòn gánh
lại chọn Nguyễn Du để viết Truyện Kiều
Người thành ngọn núi thi ca
chất ngất nỗi đau nhân thế!

Gánh thơ lên trăng bằng vai Hàn Mặc Tử
đa tình chi lắm rứa miền Trung
nhạy cảm đến từng tấc non nước

Có cơn bão xoáy vào lòng sâu nhất
sau ba mươi năm vẫn chưa có điểm dừng
một Thành Cổ - một Trường Sơn – một miền Trung hương khói
một dải quê hương mây trắng hồn người…

THẮP HƯƠNG MỘ MẸ


Vậy thôi, nấm cát là là
bia khắc tên mẹ chữ nhòa mắt con
ở đâu mẹ giữa mất còn
tìm đâu mẹ giữa héo hon đất trời?

Cái buồn ở với mồ côi
ai che lối gió, ai bồi nẻo mưa
ba mươi năm bấy nhiêu mùa
giờ nghe cát cháy quặn trưa gió lào

Cuộc đời ngắn ngủi làm sao
bom rơi, cát đỏ, máu trào, mẹ ơi!
xót xa thay một kiếp người
tóc còn xanh đã xuống lời trối trăng!

Buồn đau con vẫn còn mang
cỏ chưa xanh hết đã vàng tháng ba
đội trời ngồi với mẹ ta
thương xưa áo vá, khoai cà Ô Châu

Cúi đầu thắp mấy nén đau
ngậm ngùi thấm cõi dày sâu mấy tầng
chiều sang, bóng ngả âm thầm
trắng hời gió cát dấu chân mẹ về…

Quảng Bình 1998


ĐỘC HUYỀN CẦM HÀ NỘI


Sao lại một dây
sao chỉ một dây
em độc huyền cầm ngân rung Hà Nội
nghìn năm, nghìn năm, giai nhân vẫn thế
vận vào sương khói bay bay…

Sương khói Hồ Gươm, sương khói Hồ Tây
mênh mang, mênh mang, mênh mang thiên kỷ
giọt giọt thời gian, muôn vàn thao thức
thăng trầm bao phen tóc xanh, đầu bạc
giữ một ca trù thống thiết xưa – nay.

Hồng Hà đầy vơi khai sinh châu thổ
này lúa, này hoa cung bậc mùa màng
một dây
gánh gồng thi ca thánh thót
chữ sáng sao Khuê, lời quê góp nhặt
Thánh hiền – Dân dã rạng một Thăng Long
chìm vào lòng đất, tạc vào hồn giấy
còn đây!

Nghe như lửa reo, nghe như gió cháy
thịnh – suy vận Nước, mờ - tỏ mệnh Trời
đầm đìa lệ rơi, đầm đìa máu rơi
đầm đìa núi chảy, đầm đìa sông trôi
trống rỗng kinh thành lấp đầy bóng giặc
một dây
nức nở độc huyền cầm vỡ
một cơn hồng thuỷ trôi dạt trên tay…

Ngoảnh lại mấy phen ngựa đá lấm bùn
bao đận binh đao gót người tứa máu
ra đi - trở lại, hồng sắc đào xuân
gẩy lên Trời tròn, gẩy lên Đất vuông
bánh chưng, bánh dày xum xuê tiếng trẻ
36 cung bổng trầm tri kỷ
dành cho nhau sau trận mạc chia ly
gươm báu trả Thần, súng thiêng trăng đậu
vượt nỗi bể dâu thanh lịch vẫn đầy

Nào ai xưa cũ về đây
chiếu gon trải nắng chiều thu
hoa văn nghìn tuổi mới như lọt lòng
thành quách ai dựng trong sông
vô danh vạn kiếp có – không
trầm tích mấy nẻo rêu phong hiện về
Hà Nội phố, Hà Nội quê
dễ chi mua được thói lề
Người Hà Nội với câu thề Thăng Long!


Ba Vì mây trắng, nước đỏ sông Hồng
độc huyền cầm
em ngân rung bát ngát
thắm thiết muôn đời trái tim Đất Việt
nào ai đi đâu, nào ai về đâu
dạo bước La Thành, Hồ Gươm soi mặt
non nước bốn mùa quây quần Lăng Bác
nghìn năm mộng mơ, nghìn năm chân thực
nghìn năm giặc giã, nghìn năm hoà bình
nghìn năm thảo dân, nghìn năm tướng sĩ…
Rồng thiêng lộng lẫy một dáng vút lên!

Nhà số 4, Hà Nội 1.1.2009

Thơ Nguyễn Hữu Quý/ Ngô Minh đọc chọn



50. TRẦN VÀNG SAO

NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH
1.
tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ
rồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được

2.
tôi thấy tôi như người tù được thả rông
lang thang giữa đường giữa phố
nhìn hết mọi người
xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
tôi đi lui
tôi đi tới
phố phường đông chật
tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
lấy chân hất một hòn đá
cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
rồi đi về
qua cầu dép sút một quai
tôi không muốn nhớ gì hết

3.
tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
những người đi bán về nói chuyện to
hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
trong gió có mùi rơm cháy
tôi không biết làm gì hết
tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
trời còn lâu mới tối
tôi đi gánh một đôi nước uống

4.
tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
không định được ngày mai
có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai
cái kẹo gừng
có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ
           lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
mả cha cuộc đời quá vô hậu
cơm không có mà ăn
ngó lui ngó tới không biết thù ai
những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất

5.
lâu ngày tôi thấy quen đi
như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
           những đứa đau quan sát những con chuột chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
          con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh
          giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi
          muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to
đầu tôi cúi thấp
miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
dồn cứng chật cuống họng

nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng

6.
nhiều khi tôi quá chán
chân tay rã rời
đầu óc đau nhức
không muốn làm gì hết
mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
để đất đá lá cây đầy nhà
tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
đứa ngụy đứa cách mạng
đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
đứa không có được một cái áo lành
đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
trở về xách một cái bị lát
 mặt cắt không có một hột máu
đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn chờ khách ở bến xe
đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
có đứa râu tóc dài che kín mặt
có đứa tàn không nhớ mình tên chi
có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào Nam
ăn chợ ngủ đường
mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
hết chuyện nói

hai đứa con đi chơi về cười nói
đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
cho nó làm ông địa múa thiên cẩu

7.
cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
tôi đánh
múa đi các con
này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
múa đi các con 
cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
tôi vỗ tay hoan hô
và không biết mình có nhớ ra được
cái mặt ông địa không

Tháng chín 1984

Thơ Trần Vàng Sao/ Ngô Minh đọc chọn

/ CÒN TIẾP, 51-60/
thơ bạn thơ, 2


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét