Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Thơ Hoàng Vũ Thuật


Thơ
Hoàng Vũ Thuật
giọt máu

Ngày Mặt trời lạ đỏ như máu
di chuyển trong vũ trụ giọt máu mặt trời thứ nhất ánh sáng hơn mọi nơi sáng tình yêu nở bung thiên hà mới chiều rồi đêm rạn vỡ từng mảnh từng mảnh nhỏ hy vọng sống trong thớ đất những chú dun dế và đàn sẻ nhỏ tròn hạt mít rừng cây mọc xanh chóp núi cao nhọn nước mắt dòng suối ra đời sông của muôn loài ngờm ngợp bể ngờm ngợp những trái chín nơi bắt đầu cũng là kết đỏ cho đến khi tắt lại đỏ những ban mai những buổi chiều vời vợi một giọt máu con người sáng 15/3/2012


giữa những hàng chữ

mọi thứ sắp đặt vẹn nguyên như cũ
chỗ ngồi chiếc ghế tờ giấy
cả cây bút mở nắp đang ghi
vội vàng
về câu thơ muộn
hương lẩn vào trong
em ngồi tay bó gối tay kia muốn đẩy chiếc bàn
trước thềm bông hoa vừa nở
cánh trắng ngoài tưởng tượng
kỷ niệm này cho chúng ta
không phải
chúng mình
nghiệm ra cuộc đời sau mấy vạn bước chân sẽ nhìn được
thiên nhiên biến đổi
cái gì cũng mới đến lạ lùng
cơn nắng
ly nước
tiếng nói 
trên kệ gỗ không tìm thấy cuốn sách em đang cần
con thạch sùng vừa đẻ
hai quả trứng tròn
giữa những hàng chữ lót tổ lặng thinh

25/5/2012

giấc mơ

đấy chỉ là
cơn mê sau giấc ngủ đâu phải sự thực
sự thực ở phía mặt trời đang kề bên khung cửa sổ
gió quay cuồng muốn len qua song
ban mai thăm thẳm xanh ngoài kia
từ lầy lụa đất người kéo lên
phả vào hơi ấm
rồi tôi đứng thẳng
thở bằng trí nhớ của đêm
nói với giọng đục ngầu nước chảy
ngày lùi về trong trẻo lá cuốn
không
đấy chỉ là
cơn mê nghĩa lý gì chặng đường dài đi và đến
ta mặc thêm áo rét mùa này xứ ấy lạnh lắm lạnh hơn
mùa đông
mưa xẻ từng miếng đất
đá co ro sương mù
tôi hút một điếu thuốc làm cái chuyên ngược đời
lửa nhen trên môi đỏ
một nụ hôn thầm lặng
châm sang người cháy lên bếp than nấu bữa cơm thơm
nhưng giấc mơ sẽ tắt
chỉ còn tro
nguội
đội vội vàng lên đầu lênh tênh ba chiếc mũ
ba vành nón quàng ba chiếc khăn
chống lại miền đất lạ có con dốc trượt ngã tư
vùng trũng thấp
dựng ngôi nhà mái tranh trong thung lũng tình yêu
trồng cây ngô nghìn tuổi 
mình đang tồn tại
giữa mơ và thực
biết cái nào đánh đổi cái nào đây

20/5/2012


một năm trôi qua hay một đời
Tặng nỗi buồn của tôi

một năm trôi qua hay một đời
anh không biết và em không biết 
con sông chưa ly biệt vầng mặt trời đen
chiều nối dài nghi lễ
từng đợt sóng nói gì sâu thẳm
cứ ầm ì giữa mênh mông
em lặng im anh cũng lặng im
chỉ tiếng chuông vọng tới
đất chật chội càng ngày càng bé lại
tựa lưng vào nhau mệt mỏi
chờ ai đây
súng vẫn nổ bên kia thánh đường
nước cờ người khủng khiếp
ta chắp tay nguyện cầu
chúa trên cao
cúi mặt
một năm một đời chẳng khác
lũ chim tan tác bay rồi
buồn làm chi nỗi buồn kiếp này
vạn kiếp sau
còn nữa
đây là con đường đồng loài lấn chen
đẩy xô
nối thành dòng máu đỏ
thấy mà cũng đành

26/5/2012


mặt trời muộn

trái chín trong vườn cây thơm quá
tôi muốn hái 
đằng đông ửng dần mây bạc hây hây
cánh cung không đủ tầm dù tôi đã ngắm kỷ rất chính diện
mặt trời muộn của tôi

những con sóng sãi mình trên cát mịn
tôi dang tay vị thánh tông đồ
có con sóng nào của tôi không
biển hỡi

em ở xa khoảng cách chỉ nửa ngày
không bằng khoảng cách giữa mặt trời trái đất
thế mà không đến được
làm sao đảo ngược thời gian
cuộc đời này vô lý quá thể

mặt trời không chờ cứ bay lên cây cây xanh một màu xanh cầm được tôi lặng lẽ bỏ đi như tên trộm hèn trước quả chín trong vườn chín tới
tôi cúi mặt biết mình thua cuộc mặt trời trên cao kiêu hãnh giữa muôn loài

28/5/2012

janet
 
chị đi tìm tự do trên đất tự do như tìm báu vật(*)

nắng phủ túp lều khô đám người ngang qua mỗi ngày rậm rịch  tiếng con chim trốn tuyết thỏi bánh mỳ từ thiện nuôi chị mười tám năm dai dẳng trước tòa Nhà Trắng

sao không hốt chị cùng túp lều tơi tã kia sao không tống khứ chị ra khỏi vùng cần tĩnh lặng sao không bố thí nơi chung cư dành cho người thu nhập thấp
chị lượm hết những chiếc lá cuối mùa những nụ cười bỏ quên sau hàng cây sáng sớm những nụ hôn tươi rói và căng lên dòng chữ tự do và công bằng chiến tranh hay tự sát
một chiếc lá Việt rớt xuống lòng bàn tay chị
Washington, 26/2/2012 _____ (*) Đã hơn mười tám năm, Janet-một công dân Mỹ dựng lều ngay trước tòa Nhà Trắng để  phản đối chiến tranh, chất độc da cam, đòi hòa bình và tự do cho con người.


bức tường kỷ niệm chiến tranh Việt Nam ở washington


bức tường hình chữ V khoét vào đất vô số dòng tên lạnh chôn cùng màu đá đen nước mắt người mẹ lần tìm con không đủ sáng nước mắt người vợ lần tìm chồng không đủ ấm
tôi chợt nhớ những chiếc hầm chữ V đêm đêm ở quê nhà chôn nụ cười trẻ thơ mẹ ngóng con sau lỗ thông hơi mờ mịt vợ ngóng chồng qua cửa âm u đất rùng mình sau loạt bom hoang dại
Washington, 27/2/2012

Thơ Hoàng Vũ Thuật/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét