Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ tứ 099- 090


NGUYỄN NGUYÊN BẢY
thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC

Trả lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược bến cỏ non. Nào em, cạn nốt giọt buồn...
Ngoài trời nắng vãi khắp vườn giọt hoa. Giọt nào cho cuộc tình ta. Để khi tắt tắng ta ra nhặt về..

THỨ TỰ 1:
099. Chân hương/ 098. Tôi vuông/ 097. Tôi cầu xin tôi/ 096. Tụng trời, đất và người/ 095. Thoi đưa/ 094. Viết trên giường bệnh/ 093. Tiệc tình/ 092. Ký ức còn lại/ 091. Nghĩa đời/ 090. Tự họa sau cùng..



099. CHÂN HƯƠNG 

Cháy rồi,cháy hết phần thơm
Chân hương đứng lặng nỗi buồn vô vi
Rồi mầu phẩm nhuộm phai đi
Dẫu chẳng còn gì vẫn đứng chân hương.. 
 
098. TÔI VUÔNG

Quê tôi nói gọi là ru
Mụ ru tôi nụ nở từ từ hoa
Lạ chưa chào trẻ sinh ra
Ầu ơ nào cũng...ạ ơi là tròn vuông
Mẹ tròn mà đẻ con vuông?
Vuông tôi chẳng biết nên buồn hay vui
Vuông tròn cũng thế cả thôi
Mẹ cho nút vú bú lời dân ca
Là vuông tôi vẫn lẫy bò
Là vuông chín tháng vẫn lò dò đi
Tồng ngồng trời vẫn tròn bi
Biết thẹn trời bỗng vuông y như trời
Mẹ khen con rối rít lời
Ạ ơi không chỉ ầu ơi nữa rồi
Một khi đã biết đầy vơi
Ru là thơ đấy vuông tôi đang tròn
Gặt mừng mẹ cấy mạ non 
Thơ tôi vỡ tiếng véo von si cuồng
Gió no thơ phưỡn bụng buồm
Cò đói thơ đứng thả buồn bờ ao
Bể đời nước mắt đổ vào
Nghe hoa thoang mật lòng khao khát tình
Gặp hôm trúc đứng một mình
Tôi vội đầu đình xin trúc cho vuông
Trúc cười. Sao chẳng đòi tròn?
Tròn vuông từ đó chỉ còn là tôi…

Seattle, 6/2012
 
097. TÔI CẦU XIN TÔI 

Ngày mỗi ngày tôi vắt đức tin thành sữa
Uống cùng cháu ngoại sơ sinh
Lời trăm tuổi ru cả hai ông cháu
Sáng nay đang ru bỗng cháu khóc thét
Tôi thả ngàn câu ru không thể dỗ
Kỳ lạ vừa chuyền sang tay bà cháu nín
Tôi bật ho như chưa được ho bao giờ
Ôm ngực chạm những mắt gai sầu riêng
Những mắt gai sầu riêng làm cháu tôi đau..
 Tôi ngồi úp mặt với hai kỳ tích thời hiện tại
Ly cà phê và máy laptop (*)
Google ru tôi cố chờ thêm khúc nữa
Cảm ơn Google, tôi không đầu hàng
Năm xưa gặp Từ Thức ở Rừng Tiên
Người hứa xin Tiên cho tôi sống đủ một ngày trời (**)
Cảm ơn Người Từ Thức, tôi hằng gặp trời
Lúc chính Tí trời sơ sinh đỏ hòn
Tôi vẫn pha hầu trời ly sương mai
Cảm ơn trời, bữa kia chính Ngọ
Trời nhắc tôi chỉ còn nửa ngày trời
Tôi vội lập trình 50 việc cần làm trước khi về cát bụi

Tôi cảm ơn tôi 50 việc đã làm xong
Chỉ còn ba việc nữa thôi
Sao nỡ bắt tôi thành người lỗi hứa
Tôi hứa cùng em bơi qua bể con về đến vườn người
Nắm tay nhau thung thăng trên cỏ biếc
Tình già hoan lúc trăng non
Tôi đã hứa cùng cháu con
Sum vầy dưới mái nhà lợp gianh tháng tám
Trung thu hạnh phúc đời mình
Tôi đã hứa tặng thời tôi bầu bạn
Những trích đoạn thơ nước mắt thăng hoa mưa rào
Trôi vơi những oan cuồng quá khứ
Ôi Trời xa xôi Từ Thức cũng xa xôi
Quả sầu riêng trong ngực tôi gần lắm
Cắn cười tôi cầu xin tôi…

(*) Bảo rằng, Vật chứng của văn minh nhân loại ngày nay tồn tại ngàn năm sau chỉ còn hai kỳ tích: ly cà phê và máy laptop.
(*) Bảo rằng, Một ngày trời dài bằng 100 năm ngày đất.
Seattle,6/2012

096. TỤNG TRỜI, ĐẤT VÀ NGƯỜI 

1
Nam mô Tr
ời

Đừng nam mô nữa
Này thì vàng nắng
Này thì mưa quan
Này thì lộc gió
Này thì tình trăng
Cần gì cứ lấy

Nam mô trời
Đừng nam mô nữa
Cùng từ cực lạc sinh ra
Mà được làm người
Lẽ nào chưa thỏa sướng
C chi còn xin thêm

Nam mô trời
Đừng nam mô nữa
Trời chỉ một đạo dương
Dưỡng sinh thập loại chúng sinh
Thập loại chúng sinh trời thương tất cả
Tình không ưu ái riêng ai

Nam mô trời
Đừng nam mô nữa

Đau lòng đau lòng đau lòng
Hay muốn về trời làm nắng?
Hay muốn về trời làm mưa?
Hay muốn làm oai hùng sấm sét?

Lặng nam mô
Hơ hoảng
Tiếng mõ tụng hư vô hơ hoảng
Tham sống làm sao giấu nổi trời
Cuống quýt lạy van
Xin để làm người..

2
 Nam mô Đ
ất

Mặt trăng không sinh được con người
Mặt trời không sinh được con người
Sinh ra người là mẹ muôn vàn yêu quý của con.
Ai nói lời cảm tạ thần linh
Chớ quên mẹ muôn vàn yêu quý của con.

Cảm ơn đất cho con người sự sống
Vạn vật sinh tồn đều từ đất mọc lên
Giận ai mà đất nghiêng sông
Hờn ai mà núi đổ lửa.

Hiểu tất cả mọi điều là mẹ
Đất nghiêng tán lũ vào đồng

Ở đâu núi chảy ra lửa chết
Hai bàn tay mẹ làm lành lại hết.
Ai nói lời cảm tạ thần linh

Chớ quên mẹ muôn vàn yêu quý của con.
Hành tinh này có xứ sở nào hơn
Một thế kỷ loạn ly tang tóc
Đất nước vẫn vẹn nguyên đất nước
Dòng sữa mẹ mãi còn sự sống mãi sinh sôi.

Ai sống cùng núi sông hằng mãi
Chớ quên mẹ muôn vàn yêu quý của con.

3
Nam mô Ngư
ời

Cũng chỉ là Thiên là Địa

Sao Thiên thượng lại bĩ
Sao Thiên hạ lại thái
Namô Người
Cực bĩ ắt thái
Cực thái lại bĩ
Bĩ thái một thời cây
Namô trái
Trái gì cũng thể trái hồng
Chín thơm rụng xuống là xong một đời
Chỉ riêng có trái tim người

Chín suốt cuộc đời nuôi sự sinh sôi


095. THOI ĐƯA


Giời ơi giời ban mai tự tử
Nắng khóc như ri bay ngược về trời
Gió tán loạn chạy như đàn mõ
Chim định bay mà chẳng biết ngược xuôi
Hoa định nở sợ nhuốm mầu tang điếu
Giời ơi có mắt không giời
Cớ chi để ban mai tự tử?

Tự tử ư?
Thoi đưa th
ời gian
Mai thay ban mai khác
Ban mai nay chôn xuống lạc loài
Không sống không thác
Mắt nhìn thèm thoi đưa
Nhìn thèm nắng non khoe nõn
Nhìn thèm gió lụa chạm môi
Nhìn thèm chim hát
Nhìn thèm hoa lan tan hương...


Tạ ơn trời kịp thức thiện lương
  Ban Mai đã không tự tử..


094. VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH

1
Lời phỉ phui anh chưa định viết
 
Cho mai sau về cuộc đời mình
  Giấc ngủ bệnh hỏa thiêu thân xác
 
Thân em dâng một sông tình

Biển vô cảm chìa ngàn tay sóng
 
Đón tro đời một thời yêu
  Em trói sóng lời ru mềm lắm
 
Mơ hồ buồn sóng lặng về khơi

Đã thề yêu nhau trọn đời

Đời đã trọn đâu mà trốn

  Vú tình còn sữa nuôi con

Câu ru nhập xác hóa hồn

  Mở mắt
  Em rạng ngời gương nguyệt

2
 
Kìa sao gương nguyệt lại mưa
 
Trong nhạt nhòa đã ló ra nắng trời
Nhện buồn sao chửa giăng vui
Chấu chưa cắn hết những lời tro than

Tình yêu chưa đứt sợi đàn
 
Tay thịt vẫn nắm mát bàn tay da
  Tay da nào chịu rời xa
 
Tay thịt chong mắt thiết tha khấn thầm

Tai tri kỷ mắt tri âm
 
Tình yêu đắng ngọt từng vần thơ buông
 
Xin đừng thảng dại thìa thương

Ngoài trời nắng vãi khắp vườn giọt hoa
  Giọt nào cho cuộc tình ta
 
Để khi tắt nắng ta ra nhặt về.

Hà N
i, 12/1972


093. TIỆC TÌNH 

Trong bữa tiệc mừng tình đầu bạc
Bà Ê Va, người Thụy Điển Việt (1)
Chúc một câu cười ứa nước mắt
Mừng hai bạn yêu bền lâu khiếp!

Bền lâu? Mở ký ức son
Đêm giao bôi ấy trăng von đầu giường
Sướng đỉnh phóng lúc trăng buông
Nhu âm trộn với dương cương thành đời

Sống dai mấy cũng đầy vơi
So bì sao được luân hồi tình trăng
Cớ chi đẹp mãi thế Hằng
Tròn treo thoang nụ nghiêng nằm thoảng hoa

Đáp Hằng cười mát ngân nga
Đêm nao trăng cũng chỉ là trăng thôi
Nếu thi nhân phải lòng tôi
Tiệc tình xin mãi muôn đời là trăng

Trăng non rồi trăng lại rằm
Đêm treo vằng vặc đêm nằm lu phiêu
Sáng gì cũng tấm lòng yêu
Trong muôn vạn giữ một điều thủy chung

Thi nhân cười gạo sôi vung
Đũa cả em ghế một vùng tám sen
Này giò này chả này men
Bền lâu bí ẩn vườn duyên tiệc tình

Seattle, 9/2011


092. KÝ ỨC CÒN LẠI 

Tôi đổ tuổi tác vào nồi ký ức
Tóc lau ngồi nín cời than
Kỳ lạ chưa ký ức cung đình
Hôm qua còn vàng son mà giờ trắng xóa
Lạy thinh không mười phương trăm ngả
Tôi biết mình còn nợ một tu thân
Chẳng muốn bới tìm trong đục thục sâm
Bầy đàn vong hiện ra tả tơi xiêm áo
Xá tội cho vong đã cúng cơm cúng cháo
Rũ sạch hận thù tội ác vẫn cầu xin?
Mẹ lại hiện về lưng còng như trăng
Con đâu biết phải làm gì để lưng mẹ thẳng
Mẹ bảo đừng cười chua khóc đắng
Cứ làm thơ trăng cho Hằng vỗ về đời
Và ồn ào tôi lại hiện tôi
Tung sông hoành bể
Sông đời sao dài thế bề đời sao rộng thế
Sau mỗi lần chìm lại nổi cao hơn

Và em hiện ra chân lấm lem bùn
Mượn thơ Nguyễn Đình Thi (*) vuốt thành ngà ngọc
Tình nghèo chăn rách
Em co kéo tứ bề đắp ấm cho anh
Ký ức không giăng lũy xây thành
Tương lai thênh thênh lên đỉnh ước
Thuốc ký ức đun ba chắt một
Mà sao chỉ thấy veo trong
Tôi đổ bát ký ức chắt được vào than hồng
Uống cũng chẳng thể lành miền quá khứ
Cùng lắm viết bài thơ than thở
Bài thơ ấy đã chắc gì đáng hát?
Rời ký ức tôi trở về hiện thực
Bây giờ lúc này sóng đang hôn gió sông trôi
Cỏ đang hôn gió cỏ bời bời xanh
Và em đang nắm tay anh…

(*) Rũ bùn đứng dậy sáng lòa


091. NGHĨA ĐỜI

1
Sao mãi không là vườn chiều nay
Sao mây lại mây bay
Không cầm không gian được
Lúc cuộc tình nồng say
 
Sao chưa sáng đã chiều
Sao mái đầu bạc tóc
Ôi thời gian tình yêu
Hóa chỉ là phút chốc

Anh nâng niu hoa em
Trong vĩnh hằng cảm xúc
Hoa không bao giờ tàn

Biết luật đời khắc nghiệt
Em dâng anh trọn vẹn
Hương thơm và sắc mầu

2
Không bao giờ anh chết
Còn đây trang thơ tình
Như những nụ hôn yêu
Sinh tồn cùng trời đất.

Không bao giờ em chết
Còn mãi tình yêu anh
Như cỏ cây tươi xanh
Áo nhung trên ngực đất
 
Và dẫu rằng có chết
Tình cháy trong lửa thiêu
Cát bụi về lại đất
 
Cát bụi về lại đất
Hoa cỏ mặc áo thơ
Âm gian tình ca hát

090. TỰ HỌA SAU CÙNG

Hì hụi cháu vẽ biếu ông
Một căn nhà phong thủy
Chu tước thoải bờ sông
Vườn rừng xanh huyền vũ
Bàn này ông ngồi thảo chữ
Võng này bà hát hoa sen
Ngoài thềm vầng trăng xanh gió
Chuyền tay chữ hát xuống thuyền
Bến sông cháu bắc cầu tiên
Bà khỏi lội đò sang chợ
Vườn rừng bao nhiêu là hoa cỏ
Ông bà hái thỏa tặng nhau
.
/ CÒN TIẾP/ 2/
  99 khúc tặng Liên/ BNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét