ThơNGUYỄN HIẾU
Sông Cái một giải nông sờ
1.
Mẹ múc trong chum bát nước vừa gánh dưới sông từ bến Ngự lên uống ngon lành
Nước sông Cái mát lòng vuốt xuôi nhọc nhằn.Cằm mẹ nâu phù xa ngấn hoen
Con nhặt trên nước mùa lũ trái thiều biêu xanh xẫm lạc sóng từ rừng xa về chốt xoáy gảnh đình ta
Vị ngọt chát chạt đầy tuổi thơ con vắng bố
U ơ.Bố ở trên rừng.Mũ chào mào nhọn chọc vào núi đỏ,ruột tượng vắt ngang quả trám chàm trấn thủ
Bên kia vùng tự do.Đêm hầm hập quân,nhấp nhô đầu súng chờ ngày trở lại
Bên này làng vùng tề .Khuya rồi sạn thót tiếng giầy đinh ba tui
Sông Cái,sông Mẹ hiền hoà,mênh mông,bình thản ở giữa trôi
2
Đêm đêm giữa dòng,đời nào cũng có một chàng Trương Chi thất tình ngồi gõ mạn thuyền tiếc nhớ
Trên bờ tháng ngày bao la luôn có mấy ả Mỵ Nương nứơc đôi ngồi bên cửa sổ
Tre từ thủa xưa vẫn xanh ,vẫn thả tay lá vuốt ve vòng tròn sóng
Em đầu đời tiễn ta qua bến giữa,cuối đời cũng lại hoá Mỵ Nương
Cây kê chín dừ tụ vạn muôn sao nhỏ.Cây Ngô lá xọm vàng cho bắp nhú sữa dâng
Ta giận rỗi hoài nhưng sông mẹ thì thêm một lần tha thứ
Kiếp này.Dang dở,giở dang.Con châu chấu mài càng trong gió
Chém đôi lá mạ non mướt đến tận chân trụ cửa đình xanh vẫn nguyên xanh
Sông Cái muôn đời không thể phôi pha mầu đất nâu và màu máu đỏ
3.
Sông Cái là mẹ đấy.Mẹ nào chẳng dịu hiền,chẳng bao la,chẳng hai xương một nắng bù chì ,chăm bẵm.
Mẹ quắt mình dồn sức đến cạn kiệt hàng triệu năm đẻ ra mầu mỡ cánh đồng cho lúa,khoai,kê mọc lên nuôi đủ lũ con nghịch ngợm
Vắt nên núi non thẫm sương hư ảo để Thần thánh có nơi trú ngụ và và đám nhà thơ bé mọn ngầy ngà có bàu vú thi ca
Con nào có thương mẹ đâu.Ăn no,đùa vui,nhở nhơ lớn lên rồi vô tư tàn phá.
Những cánh đồng rách nát,teo tóp âu sầu giữa khói loang
Nứơc sông Mẹ váng đầy chất độc,đâu còn trong mát,ngọt ngaò.Cánh buồm xưa mọc đủ mụn sần.Thơ chạm vào mùi khét
Sông Mẹ đấy nhưng cũng giống cha mang trong lòng mình sự nổi giận của tình yêu trời đất.
Sóng cuộn trào dâng lên cuồn cuộn dậy dỗ và tỉnh thức
Trứơc khi ra biển khơi mênh mông sẽ cuốn phăng đi mọi cái hư cái hỏng mọi sự ngu ngơ,mọi sự bọt bèo
Rồi Ngưòi lại nhởn nhơ cất tiếng ru của sóng u hoài.Câu hát về giang sơn cẩm tú muôn đời
Sông Cái u hời,rộng lượng ơi
4.
Mắt trẻ sáng nào chả thấy con chuồn ớt đỏ bay rập rờn trên sóng .Cánh nó mỏng tanh loé rực mặt trời
Ta suy tư hay bởi đã cằn rồi nên trông rõ con vờ vờ bay nhộn nhạo trên phù xa kể về sự đời ngắn chẳng tầy gang
Sông Mẹ mải miết nhẫn nại đời đời lở bồi. Đêm choàng thức nghe tíếng đất rơi tũm vào lòng nứơc chói xiên lồng ngực
Vậy mà gần trót kiếp này rồi vẫn chưa lần nào thấy đựơc đất chồi lên,nở ra trong lặng lẽ sinh sôi
Trăng chòn chõn giữa trời muôn lấy mặt sông soi gương,làm dáng đã lần nào thấy sông Mẹ của ta trằn mình giữa tĩnh lặng đêm
5.
Thành phố bừng đèn rồi ngoài sông vẫn đen mù đen mịt.
Tối này không mưa,không giông.Bãi dòng kiệt đã liền bờ.Chẳng có cặp trai gái quê nào mắc nghẽn bởi tình đâu
Để trong mỗi chặng đời vất vả,bụi bặm và khô cằn còn có tiếng gió xào xạc bên sông xưa reo mát
Chẳng có chàng Chử Đồng Tử nào hôm nay dại khờ dấu mình trong cát
Tiên Dung cao gót bây giờ …
Vậy mà lớp lớp sóng vẫn cồn cào ,vẫn gồng mình lên thanh thản, đắm say mê mải hát
Câu ca giằng rịt như lưới đan,cạm đặt mùa cá chiên
Dòng nào chừ chẳng ngã bẩy,ngã ba
Nứơc non chừ lúc xanh lúc đỏ
Còn sông Cái chừ còn tình ta đó
Sóng loang gần chừ sóng loang xa
24/11.2008
Văn thơ Nguyễn Hiếu/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét