NGUYỄN NGUYÊN BẢY
thơ
99 KHÚC TẶNG LIÊN
NXB VĂN HỌC
Trả
lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược
bến cỏ non..
Chẳng thà về ở ẩn với thơ. Cắt tóc tu
tấm lòng thương nước. Phận người hung cát mặc ai. Mặc xã tắc khảm ly nhăng
nhít…
Mở lòng đi mưa
Đám mây nào vừa mưa qua kinh thành cổ tích của tôi
Biến phố đường thành những khúc sông trôi?
Mở lòng đi mưa
Đám mây nào vừa mưa qua cây gạo làng tôi
Nghe trong mưa tiếng cò con gọi mẹ đứt lời?
Mở lòng đi mưa
Đám mây nào vừa mưa trước cửa nhà tôi
Em gánh mưa về cong vẹt bờ vai
Mưa Seattle không đáp
Giọt dài nhanh chân nước trôi
Giọt ngắn vội vội cười
Mở lòng đi mưa
Sao mưa Seattle thơm ngọt thế
Môi mềm hoa cỏ nếm mưa
Mở lòng đi mưa
Sao ở quê tôi giận chi mưa mặn thế
Mặn như từ biển lên mưa ?
Mở lòng đi mưa
Nguyện cầu tôi có điều gì chưa phải
Chuông mõ thế nào mưa?
Mưa Seattle đột ngột tạnh
Dư âm vọng một tiếng wow
Mưa nơi nao chẳng giống nơi nào…
Vội vàng níu mưa
Mưa không mưa nữa mưa đi xa rồi
Chuông mõ chìm trong tiếng wow
Mưa nơi nao chẳng giống nơi nào…
068. LỜI TÓC CỎ LAU
Lời yêu thủ thỉ thì thầm
Kìa em trăng sáng góc sân bụi hồng
Sáng gì sao lại cong cong
Cong cong trăng sáng tận lòng Thái Âm
Mới hay trăng sáng thì thầm
Gió ôm trăng nói gió cầm trăng đi
Gió trăng say đắm đôi khi
Tình rì rầm kể xanh thì cỏ lau
Cỏ lau cười lắt lay đầu
Sông lăn tăn sóng thoa bầu vú trăng
Em em ơi vội tình Hằng
Bờ môi nhím thủ thỉ thầm bờ môi
Một người tỏ yêu nhiều lời
Một người đáp lẳng lặng cười dâng trao
Đêm nào trăng chẳng gương cao
Soi trăng mà đón tình vào vườn yêu
067. NAM MÔ TẾT
1
Mẹ bảo dù đi đâu ở đâu trong cõi âm gian
Ba ngày tết cũng lội về dương gian con cháu
Quất đào ríu rít xuân sao mẹ vẫn chưa về
Cả cha nữa cũng chưa về?
Con bươn bả chạy ra triền sông Cái
Chào gặp bao nhiêu hồn mà không thấy cha đâu
Con xõa tóc cỏ lau thỉnh mẹ
Mẹ hiện về mưa bụi hoa cau
“Năm nay dương gian cầu xin nhiều quá
Cá vàng thả đỏ sông quê
Lửa hóa vàng cháy sôi bến nước
Cầu nào cũng nức nở, xin nào cũng khóc than
Phật Quán Thế Âm đành phá luật chịu tội
Hạ thủy thêm thuyền Bát Nhã độ chúng sinh
Hồn cha con được gọi về chèo thuyền
Trực biển
Công việc âm gian hư không như vỏ hến
Năm này mất Tết, con ơi!”
Con xuống tóc hoa lau làm đứa trẻ lên mười
Để những lời cầu xin càng bé bỏng
Na mô Phật nam mô thuyền nam mô sóng
Con ăn nóng uống rét suốt năm
Chỉ chờ ba ngày tết
Rước mẹ cha về cho con có mẹ cha
Độ chúng sinh là việc Trời việc Phật
Cát hung cứu giải hà sa
Cớ sao Tết không độ cho nhà nhà sum họp
Không cội nguồn thì đâu còn là Tết
Xin ban cho con phúc mỏng dẫu ba ngày
Nguyện này Nam mô hay là không Nam mô?
Trời bỗng nhiên vần vũ gió cờ
Phật mở ngực bắc những cầu giải yếm
Vẩy nước phúc tiễn hồn cập bến
Tôi đón cha mẹ tôi trong nô nức hồn về
Tạ ơn Trời, Nam mô Phật
Ban cho dương gian
Tết thái hòa sum họp
2
Đem chăn nắng về quê ăn Tết
Xin mưa thật phùn bấc thật buốt
Để chăn ôm mưa rét đem theo
Đắp ấm lòng tha hương hun hút
3
Bể đời mang mang thả ngư cầu long
Nếu cá được hóa lên trời làm rồng
Xin cho mưa mừng nắng vui cá nhé
Nếu cá được hóa xuống đất
Xin cho bếp nhà nhà đỏ lửa
Nếu cá được hóa thành quả thành hoa
Xin nở vào ngực mẹ môi em
4
Nam mô..
Thôi Tết ở lại quê
Tôi đi miền mưa nắng
Cam Canh cứ vàng cho thắm yếm
Bưởi Diễn cứ ngọt cho son môi
Mặt Tây Hồ cứ hoan run rẩy sóng
Đào cứ phai về gốc luân hồi
Giếng Đường Lâm cứ vơi đầy năm tháng
Sông Cái cứ xuôi thuyền cỏ mật tỉnh mê…
Nam mô, thôi Tết ở lại quê
Tôi đi miền mưa nắng
Thơ cứ thả lên trời cho Văn Miếu ấm
Chữ ông đồ cứ đóng oản đồ xôi
Nhương Trần cứ chấm com lời đen trắng
Cỏ hoa khuây khỏa phận người
Quyền Văn Minh cứ thổi nhạc lên trời
Hoa Sữa chữ tình thương giận
Nam
mô Tết..
Xin đừng tội nghiệp thân tôi
Tuổi già lẫm chẫm
Còn võng theo mưa phùn rét đậm
Tha hương
Tràng hạt lần tay mò mẫm
Thăng hồn gõ mõ tụng chuông
Nam mô Tết
Xin hiện về Tấm Cám quê tôi
Tết Nhâm Thìn 2011
066. NHẬT KÝ SEATTLE, 1
Hello!
Xin đừng tội nghiệp thân tôi
Tuổi già lẫm chẫm
Còn võng theo mưa phùn rét đậm
Tha hương
Tràng hạt lần tay mò mẫm
Thăng hồn gõ mõ tụng chuông
Nam mô Tết
Xin hiện về Tấm Cám quê tôi
Tết Nhâm Thìn 2011
066. NHẬT KÝ SEATTLE, 1
Hello!
Vì nhớ bát canh cần mà phải bay sang Mỹ
Bay bốn giờ chiều chủ nhật từ Tân Sơn Nhất. Quá cảnh khuya Taipei. Đến Seattle bảy
giờ chiều chủ nhật. Nắng đang nhạt dần mệt mỏi
Hồn bay ngược, thời gian quay lại, chỉ ba tiếng đồng hồ ngày chủ nhật đã từ Việt Nam đến Mỹ. Mới hay trái đất chỉ là trái cam.
Welcome to Seattle!. Cả sân bay ríu rít hello.. Hello Hello…sóng hello sau đè sóng hello trước, tranh nhau bồng tình về home
Khác múi giờ tiệc đón bbq và rượu vang cất bằng hoan phối gái nho
Ăn uống sướng thế. Nhưng ngủ thì không thể. Chong chong ngồi ngắm trăng sao. Trăng Mỹ chín. Sao Mỹ non. Hay mắt tôi già?
Hello mắt, đồng hành cùng đêm trắng
Đêm trắng, nghĩa bóng trắng như tờ giấy. Thổi chữ vào giấy. Thổi chay
Không ra văn vần không ra văn xuôi. Chỉ thấy chữ múa chữ hát chữ hôn chữ làm tình chữ gục đầu chữ khóc
Hello những chữ là chữ. Đầy một hồn. Nghĩa đen là đầy một óc
Thế mà sáng hoe sáng hoe chỉ còn nhớ duy nhất một từ hello em
Tình đáp hello cùng một bình trà đặc như cao hổ cốt. Quà của Trời uống vào sống lại
Sống lại mà yêu. Quan trọng nhất đời này là yêu. Yêu em Yêu một dòng sông Yêu một vườn chiều Yêu một ban mai vừa kịp thức
Hello Yêu. Thân thể như mới. Bay bổng phơi chân phơi ngực. Chỉ mong tự vị đời sống giảng huy hoàng một chữ hello!
Hello ban mai
Sân nhà bên cô gái cặp chân dài nõn. Tay mở cửa xe. Miệng đáp hello.. Vai trần đung đưa. Nắng tươi không thể non hơn thế
Cười theo bánh xe lăn. Hoa hai bên lối hello.. Hoa giăng cửa sổ hello.. Nhà nhà hello.. Hoa lá hello.. Gió tỏa ran hello bay đi muôn phương
Chào đôi bạn da mầu Việt
Nơi đây chỉ có người Mỹ trắng được gọi là trắng. Còn da đen da nâu da đỏ da vàng bó chung một bó da mầu
Hello ngũ hành da. Bảy sắc cầu vồng chủng tộc. Hello Hello..
Tôi da mầu tôi đến đây được đón hello được đáp hello và rồi đây tôi sẽ mang hello về lại quê mình. Văn hóa hello đáng nên du nhập
Hello !Thong thả đi trong hello.. Một đôi trai gái đã cũ
Quá cũ trước một hello quá trẻ. Một ban mai quá trẻ. Một văn hóa quá trẻ
Hello không ngăn cách không gian thời gian tôn giáo sắc tộc không phân biệt trai gái lạ quen miễn là con người
Môi hello thắm như tuổi mười bảy. Hello mông trăng non. Hello vú xoài cát. Trao nhau hoa đón một ngày lành Tay em ôm nhiều hoa nhiều hoa như thể em vừa đọc thơ trước biển sóng xô nhau đua chen chào tặng
Anh ôm em run rẩy đôi tay cũ. Chỉ xin em một đóa hoa môi. Em khóc. Chỉ có tiếng khóc hình như không hello.. Em chỉ nên cười để cười tự bật khóc
Anh mượn gió làm thuyền đưa em đi. Gió thật khỏe nén tiếng cười đầy môi rồi phùng thổi tiếng cười bay xa lắm
Gió Seattle thơm như hoa nhài ngọt the như chanh giây
Em mở ngực. Anh gương buồm. Thuyền đi thong thà gió trôi. Trong gió nhiều chào hello hello quá
Bỗng nghe tiếng hello đòi thuyền tình neo lại. Mời phơi mình không buông màn Tiên Dung trong nắng Seattle vang như rượu vang
Anh vuốt bùn cặp chân Tấm bao ngày mò cua bắt tép. Cặp chân sạch dần sạch dần. Nắng vang say ướp đôi chân thành ngà ngọc. Thẳng tăm như người mẫu.
Hello mẫu U70
Hello gió nắng thầm thì…
Thì thầm chuyện bốn mươi năm trước. Hà Nội trong thảm bom B52. Giữa khốc liệt chiến tranh thơ em tiên đoán ngày hòa bình Phát và Giôn vật nhau xanh triền đê cỏ. Còn anh độn được quẻ âm dương hai cõi ôm nhau tủi mừng.
Chuyện bây giờ: Anh gọi hồn Giôn từ đường 9 trở về quê hương. Hồn về. Không cười không khóc. Chỉ gọi anh ơi và ôm nhau đầy ngực. Những giọt nước mắt không già. Giôn không già. Vẫn hai mươi tuổi. Tử trận lúc hai mươi tuổi.
Trời Seattle trong như nước mắt. Nắng Seattle lịm như rượu vang. Gió Seattle thơm như hồn hoa. Giôn bật nói. Chúng ta không bao giờ (never) hello chiến tranh. Never. Never…
Hai chục năm sau chiến tranh. Con trai tôi đến Mỹ. Học người thua trận. An ủi người thua trận.
Hello con gái
Bát canh cần lựa chọn chuyến du lịch Lăn Mê Li. Ngày xưa Lăn Mê Li lăn dọc Bắc Nam vừa lăn vừa vẽ. Con lăn bằng ôtô. Từ Ohio bên đông sang Wasington bên tây. Qua 11 bang. Hello bang lúa hello bang ngô hello bang sa mạc hello bang mô tô hello những dòng sông chảy ngang chảy dọc thật dài và thật sâu thuyền gỗ thuyền sắt ngược xuôi hể hả
Suốt một tuần dong duổi trên đường. Nhà ô tô. Quần áo cowboy. Đối chứng cơm bụi. Đối chứng khách sạn. Đối chứng thanh bình. Gieo một rừng hello ngang đất nước.
Ông bố chồng bảo: Người Mỹ như ta mơ ước một chuyến du lịch cowboy thế này mà không thể.
Bát canh cần vừa từ Việt Nam sang, thưa với bố chồng, con là họa sĩ. Con muốn vẽ nước
Mỹ của Nick chồng con chỉ bằng một chữ hello
Ông bố chồng người Mỹ hello ông bố đẻ Việt Nam. Bà mẹ chồng người Sing hello bà mẹ đẻ người Hà Nội. Tất cả lịm vào chiếc thùng gỗ sồi các cô gái chân trần đang giẫm nho hoan rượu
Chẳng biết học chữ Việt từ khi nào mà chủ rể hát: Hello ba, cả nhà ta cùng thương yêu nhau xa là nhớ gặp nhau là cười(*)
Hello hôm nay, hello cả nhà ta gặp nhau, hello cả nhà ta cùng vui, trong ba chữ cả nhà ta có hai từ hạnh phúc
Hạnh phúc bọc trong một chữ Hello.. Con trai gần hai chục năm ở Mỷ chỉ cốt học cho được chữ hello..Con gái vẽ chữ hello.. Con rể hát chữ hello.. Vợ ngọng líu tiếng Anh cũng Hello.. Kit và Kat hello như hát. Con dâu hello cười. Người viết những dòng nhật ký này hello cùng tiếng nức nở trong lòng
Tiếng khóc sướng đến tột cùng của cái gọi là lý tưởng cái gọi là lẽ sống mưu cầu. Lý tưởng tượng hình chim bồ câu. Lẽ sống mưu cầu tượng hình câu hát Cả Nhà Ta Cùng Thương Yêu Nhau …Nhân loại là cả nhà. Việt Nam là cả nhà. Mỹ là cả nhà. Nhà ta là cả nhà. Nhà người là cả nhà. Hello! Cả Nhà Ta Cùng Thương Yêu Nhau Xa Là Nhớ Gặp Nhau Là Cười…
Hello! Hello! Hello! Seattle 14/8/2011
Sân nhà bên cô gái cặp chân dài nõn. Tay mở cửa xe. Miệng đáp hello.. Vai trần đung đưa. Nắng tươi không thể non hơn thế
Cười theo bánh xe lăn. Hoa hai bên lối hello.. Hoa giăng cửa sổ hello.. Nhà nhà hello.. Hoa lá hello.. Gió tỏa ran hello bay đi muôn phương
Chào đôi bạn da mầu Việt
Nơi đây chỉ có người Mỹ trắng được gọi là trắng. Còn da đen da nâu da đỏ da vàng bó chung một bó da mầu
Hello ngũ hành da. Bảy sắc cầu vồng chủng tộc. Hello Hello..
Tôi da mầu tôi đến đây được đón hello được đáp hello và rồi đây tôi sẽ mang hello về lại quê mình. Văn hóa hello đáng nên du nhập
Hello !Thong thả đi trong hello.. Một đôi trai gái đã cũ
Quá cũ trước một hello quá trẻ. Một ban mai quá trẻ. Một văn hóa quá trẻ
Hello không ngăn cách không gian thời gian tôn giáo sắc tộc không phân biệt trai gái lạ quen miễn là con người
Môi hello thắm như tuổi mười bảy. Hello mông trăng non. Hello vú xoài cát. Trao nhau hoa đón một ngày lành Tay em ôm nhiều hoa nhiều hoa như thể em vừa đọc thơ trước biển sóng xô nhau đua chen chào tặng
Anh ôm em run rẩy đôi tay cũ. Chỉ xin em một đóa hoa môi. Em khóc. Chỉ có tiếng khóc hình như không hello.. Em chỉ nên cười để cười tự bật khóc
Anh mượn gió làm thuyền đưa em đi. Gió thật khỏe nén tiếng cười đầy môi rồi phùng thổi tiếng cười bay xa lắm
Gió Seattle thơm như hoa nhài ngọt the như chanh giây
Em mở ngực. Anh gương buồm. Thuyền đi thong thà gió trôi. Trong gió nhiều chào hello hello quá
Bỗng nghe tiếng hello đòi thuyền tình neo lại. Mời phơi mình không buông màn Tiên Dung trong nắng Seattle vang như rượu vang
Anh vuốt bùn cặp chân Tấm bao ngày mò cua bắt tép. Cặp chân sạch dần sạch dần. Nắng vang say ướp đôi chân thành ngà ngọc. Thẳng tăm như người mẫu.
Hello mẫu U70
Hello gió nắng thầm thì…
Thì thầm chuyện bốn mươi năm trước. Hà Nội trong thảm bom B52. Giữa khốc liệt chiến tranh thơ em tiên đoán ngày hòa bình Phát và Giôn vật nhau xanh triền đê cỏ. Còn anh độn được quẻ âm dương hai cõi ôm nhau tủi mừng.
Chuyện bây giờ: Anh gọi hồn Giôn từ đường 9 trở về quê hương. Hồn về. Không cười không khóc. Chỉ gọi anh ơi và ôm nhau đầy ngực. Những giọt nước mắt không già. Giôn không già. Vẫn hai mươi tuổi. Tử trận lúc hai mươi tuổi.
Trời Seattle trong như nước mắt. Nắng Seattle lịm như rượu vang. Gió Seattle thơm như hồn hoa. Giôn bật nói. Chúng ta không bao giờ (never) hello chiến tranh. Never. Never…
Hai chục năm sau chiến tranh. Con trai tôi đến Mỹ. Học người thua trận. An ủi người thua trận.
Hello con gái
Bát canh cần lựa chọn chuyến du lịch Lăn Mê Li. Ngày xưa Lăn Mê Li lăn dọc Bắc Nam vừa lăn vừa vẽ. Con lăn bằng ôtô. Từ Ohio bên đông sang Wasington bên tây. Qua 11 bang. Hello bang lúa hello bang ngô hello bang sa mạc hello bang mô tô hello những dòng sông chảy ngang chảy dọc thật dài và thật sâu thuyền gỗ thuyền sắt ngược xuôi hể hả
Suốt một tuần dong duổi trên đường. Nhà ô tô. Quần áo cowboy. Đối chứng cơm bụi. Đối chứng khách sạn. Đối chứng thanh bình. Gieo một rừng hello ngang đất nước.
Ông bố chồng bảo: Người Mỹ như ta mơ ước một chuyến du lịch cowboy thế này mà không thể.
Bát canh cần vừa từ Việt Nam sang, thưa với bố chồng, con là họa sĩ. Con muốn vẽ nước
Mỹ của Nick chồng con chỉ bằng một chữ hello
Ông bố chồng người Mỹ hello ông bố đẻ Việt Nam. Bà mẹ chồng người Sing hello bà mẹ đẻ người Hà Nội. Tất cả lịm vào chiếc thùng gỗ sồi các cô gái chân trần đang giẫm nho hoan rượu
Chẳng biết học chữ Việt từ khi nào mà chủ rể hát: Hello ba, cả nhà ta cùng thương yêu nhau xa là nhớ gặp nhau là cười(*)
Hello hôm nay, hello cả nhà ta gặp nhau, hello cả nhà ta cùng vui, trong ba chữ cả nhà ta có hai từ hạnh phúc
Hạnh phúc bọc trong một chữ Hello.. Con trai gần hai chục năm ở Mỷ chỉ cốt học cho được chữ hello..Con gái vẽ chữ hello.. Con rể hát chữ hello.. Vợ ngọng líu tiếng Anh cũng Hello.. Kit và Kat hello như hát. Con dâu hello cười. Người viết những dòng nhật ký này hello cùng tiếng nức nở trong lòng
Tiếng khóc sướng đến tột cùng của cái gọi là lý tưởng cái gọi là lẽ sống mưu cầu. Lý tưởng tượng hình chim bồ câu. Lẽ sống mưu cầu tượng hình câu hát Cả Nhà Ta Cùng Thương Yêu Nhau …Nhân loại là cả nhà. Việt Nam là cả nhà. Mỹ là cả nhà. Nhà ta là cả nhà. Nhà người là cả nhà. Hello! Cả Nhà Ta Cùng Thương Yêu Nhau Xa Là Nhớ Gặp Nhau Là Cười…
Hello! Hello! Hello! Seattle 14/8/2011
(*) Lời một bài
ca đương thời
065. NHẬT KÝ SEATTLE, 2
Seattle Đang Thu
Seattle đang thu. Đụng Net nghe Trần Nhương gõ cửa. Chào người ngồi già đi trẻ, nhớ ấm lòng thơ, thơ nắm tay thơ đêm tưởng niệm Lãng Thanh, thu đồi mồi da tóc
Để người nhớ Sapa nhớ ruộng bậc thang. Để người nhớ Đà Lạt rừng thông hồng nắng. Để người nhớ Hà Nội thu về kéo kén heo may cỏ lau môi gió
Thu Seattle căn nhà mình ở. Triền đồi nhà bên cúc dại khỏa thân. Gợi nhớ những mùa thu Hà Nội thu nao cũng buồn.
Thu nơi xứ lạ có buồn? Bạn thơ hỏi thế. Seattle yên ả. Nhà bát úp lẩn trong xanh cây. Gió ngồi trong ô tô lăn từ từ xuống đồi. Hai bên đường đồi cỏ hoa tíu tít. Trên đôi ba cây cao những chú quạ đen vẽ buồn bất lực.
Lúc này đã bình minh nắng. Những ngôi nhà tình còn ngủ nướng. Những ngọn đồi tình còn ngủ nướng. Chào vợ ôm con. Parking thưa dần thưa dần. Ô tô nối đuôi nhau mềm mại
Người người đến nơi cần đến. Nơi cần đến không hoan nghênh nỗi buồn. Công việc không chứa chấp nỗi buồn.
Tất cả văn nhân thi sĩ đều phải cuốc cầy mà sống. Nên không có nỗi buồn đòi cắt củ khoai làm tư hay làm tám. Không có nỗi buồn thất thưởng. Không có những gầm ghè ngôn ngữ.
Hà Nội quá nhiều thi nhân than thở mùa thu, nên hương thu buồn Seattle không có thi nhân than thở nỗi buồn. Chẳng có nỗi buồn nên Seattle thu như tranh vẽ
Thu Seattle bước ra từ lòng hè mát mẻ
Vừa đến Lake Washington tắm tiên với những người câu cá
Đã nghe se lạnh về đêm trong bước chân của mùa đông giục giã
Nên thu xanh hết mình cỏ. Cỏ ríu rít hoa. Thu nở hết mình cây. Lá non nào cũng đỏ. Thu nở hết mình hoa. Nắng mềm mại phủ hoa nồng nàn.
Quá ngắn quá đẹp nên thu Seattle không kịp buồn…
Seattle đang thu. Không biết bên DC thu mầu gì hở Phượng? Phượng hỏi Hoành, Hoành cười nhìn thu ngoài song cửa. Đôi chim câu đang gù tiếng thu gọi lá phong vàng…
Sau nhiều lần đến Mỹ, tôi mới vượt qua được cái choáng của lần đầu đến Mỹ, choáng về sự khổng lồ của đất đai, của dòng sông, của xa lộ, của đàn bò, của cờ bạc và của những siêu sao. Seattle không quá lớn so với Hà Nội cổ, không quá nhỏ so với Sài Gòn xưa. Một đôi lát cắt giống Sapa, một đôi lát cắt giống Đà Lạt. Tôi đã khoe trong thơ về Hồ Tây, Hồ Gươm, kiêu ngạo hát mùa thu Hà Nội.
Ngờ đâu Seattle có bể ngọt suốt chiều dài thành phố. Tôi gọi hồ là bể. Lake Washington buông neo những con tầu lịch và trên sóng lướt trôi những con tầu dạo
Nhà trập trùng đồi, bò cao lên đỉnh, những ngôi nhà sơn đỏ sơn xanh như hoa trên núi. Ôtô hát lên vong veo. Tôi theo xe lên đỉnh vong veo. Lên tới đỉnh tự nhiên tôi choáng ngược.
Choáng ngược vì sắc đẹp của Seattle đa phần nhân tạo. Paris không xây trong một ngày. Seattle không xây trong một ngày. Hà Nội càng không thể xây trong một ngày để vào top 10 những thành phố không lồ thế giới. Hiện thời họ ( chẳng biết họ là ai) đang đưa Hà Nội lên thớt trời băm chặt
Mắt quen nhìn hồ mắt ngơ ngác biển. Vẻ đẹp cũ chưa phai. Vẻ đẹp mới chưa hình thành. Đất trồng đào đã hết. Những cây sấu già đã chết. Nước sông Hồng đã kiệt. 36 phố phường như chợ trời
Tôi đang đi trong hương thu yên ả Seattle mà bỗng dưng nghe lòng hát Hà Nội vùng đứng lên. (*) Bước chân người yêu nước những Nguyên Ngọc anh tôi, những Nhương, những Họa bạn tôi và những Diện những Tuấn các em tôi. Sóng người đi, sóng người trôi Quốc Ca Hát Đỏ Sông Hồng vì biển đảo Hoàng sa Trường Sa Tổ Quốc
Hương thu ấy làm sao Seattle có được.
Tôi đậu xe trước cổng chợ trời. Cô gái tóc vàng đứng ngay cổng chợ. Tự do mà anh. Không ai bắt bớ mà anh. Thiên thai mà anh. Em chỉ xin trăm đô đủ một ngày nuôi miệng.
Thu Seattle không nhiều gió. Mát từ cây núi mát ra. Thu Seattle quá nhiều hương trăng. Trăng vừa ra khỏi cửa trời là sà xuống lake. Seattle thon thả vai trần…
Hai vợ chồng tản bộ ban mai. Không gian lặng yên đến nỗi lời thì thầm cũng ngân như chuông khánh. Tĩnh lặng đến ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ đến sợ hãi. Sợ hãi đến nỗi câu nói đùa của Nhương về một đất nước giãy chết hoang đường lại tưởng là chết thật. Ban mai cười ngào ngạt hương thu
Hương thu mát láng da thịt. Hương thu rạo rực âm dương. Ngọc nữ Tiên đồng khóc ra từ hoa cỏ
Em thốt hư từ nước Mỹ thật là vĩ đại.
Anh bảo em đừng nghĩ thế, đừng nói thế, đừng tưởng thế, mà phải hiểu nước Mỹ nhờ đâu đáng thế, là thế, được thế
Đừng tưởng người Mỹ vô thần. Thông điệp đầu năm nào Tổng Thống không vinh danh Thượng Đế, không cầu xin Thượng Đế.
Tổng Thống không cầu xin Thượng Đế cho mình, mà cầu xin Thượng Đế cho mỗi người dân Mỹ.
Thượng Đế ấy chính là đức tin!
Đức tin made in USA cũng như đức tin tây ba lô đến Việt Nam du lịch, hành lý cõng vai, tay mở bàn đồ, chân bước tìm cái yêu cái thích cái muốn. Yêu thích muốn ấy chính là Tự Do.
Đức Tin và Tự Do là phẩm hạnh Mỹ, là đặc sản Mỹ, là người Mỹ, là nước Mỹ. Bảo vĩ đại thì nó là vĩ đại. Bảo tầm thường thì nó là tầm thường. Người Mỹ không quan tâm đến định nghĩa, không quan tâm đến đố kỵ đời, người Mỹ kiêu hãnh cờ hoa, không son phấn thêm hư từ cộng hòa hay dân chủ, độc lập hay tự do, mà chỉ giản đơn hai tiếng Hoa Kỳ
Tư duy tích cực (chữ của Hoành). Chỉ có tư duy tích cực mới công bằng chân lý, mới công bằng bẩn sạch, huy hoàng và thối tha, ta và người, hận thù và hỷ xả, bạn và bè và kẻ thù truyền kiếp
Chỉ có tư duy tích cực mới nguyện cầu được Thượng Đế đức tin. Thượng Đế đức tin đến cùng với Tự do Thượng Đế. Tôi vừa dạo thu vừa lẩm nhẩm nguyện cầu. Vợ tôi cũng nguyện cầu theo Seattle đang thu hoa nở như là không phải nở. Mà tự nhiên thu Seattle là thế. Người Mỹ nhân tạo thu đẹp thế. Đôi vợ chồng già như trẻ lại cùng thu…
Seattle 17/8/2011
064. NHẬT KÝ SEATTLE, 3
Chùa Việt Ở Seattle
Con trai tôi thường đến đây những lúc thương cha nhớ mẹ những lúc tâm hồn tròng trành những lúc không biết nên khóc hay nên hát
Chùa thấp von như chủa làng quê Việt. Thấp von không phải bởi rét mướt mà bởi chùa làng khiêm cung tu thân từ thanh nghèo bạch khổ. Chư Phật, chư Bồ tát, chư tăng tọa sát mái chùa, thắp nhang, tay người chạm tay Phật, Phật như bằng hữu, như người thân, như xóm láng giềng làng
Vườn chùa thanh tịch, cây chay trĩu những quả chay, phật thủ ngâu hoa nhắc nhở lời tịch diệt
Con đang cầu gì mà tay chắp ngực, mắt lời không chớp
Lạy Mẹ Quán Thế Âm, xin cho chúng con tam đại đồng đường. Lạy Chúa cứu thế, xin cho chúng con tam đại đồng đường. Lạy Thánh Ala, xin cho chúng con tam đại đồng đường
Con lạy thế bởi con không nhập đạo, con chỉ có đức tin, trong con linh thiêng Phật, linh thiêng Chúa hay linh thiêng Ala cũng chỉ một linh thiêng toàn năng cứu thế
Xin hãy cứu vớt cha con một đời bền gan ngộ huệ, không sân si, không thù oán, lòng chỉ nguyện sống đời tử tế
Xin hãy cứu vớt mẹ con, từ bể khổ được lên thuyền Bát Nhã, đức hy sinh dài sông cao núi, trọn đời vú sữa nuôi con
Xin hãy cứu vớt em con tay em chỉ vừa mới hái cầm hạnh phúc
Xin cứu giúp các con con, chúng đang là những bông thu trước mùa đông tuyết băng mưa đá
Riêng lẻ chúng con thật yếu đuối. Xin cho chúng con tam đại đồng đường. Ăn mày Phật, ăn mày Bồ tát, ăn mày chúng Tăng tam đại đồng đường trong ngôi chùa Việt nhỏ mà nội lực sinh tồn vạn đại, toàn năng cứu độ chúng sinh
Trước một văn hóa lạ hoắc, một miệt rừng mênh mông, sông đã rộng còn thêm ao hồ khủng, những ngưởi Việt nhập cư đã không hơ hoảng hoang mang, không ngã lòng khiếp sợ, đã nhanh tay dựng ngôi chủa Việt xóm, Việt làng, Việt quê để gieo trồng hạt giống đức tin
Đức tin tam đại đồng đường, cây mọc ở đất nào cũng có gốc có thân có ngọn, cũng ra hoa kết trái, dẫu cóc ổi trần bì dâu da…dẫu nho thì cũng Phan Rang, táo nhỏ như bi cũng don don dầm đường Hà Nội
Chỉ riêng điều cầu xin tam đại đồng đường xum họp, cha và con đã khác biệt nguyện cầu, khác biệt nào trái tim cũng ngộp
Một hớp thơ cha: Ly hương ư? Tóc bà heo may. Lưng còng ngồi se sợi gió. Nhà cha dột ai lên rừng tìm tre nứa. Canh bờ rào mẹ nấu để ai ăn. Hoa dại dại tay ai cầm. Anh đi rồi ai tặng hoa em nhỉ? Kẻ chạy trốn bọc trăm trứng mẹ. Nở thành người được chăng?
Một hớp lời con: Nguyện cầu của cha ngược về quá khứ, mộng mơ trồng lại những cây cành đã chết. Nguyện cầu của con nhìn về tương lai. Con muốn các con của con được sống làm người
Bất đồng cha con hóa giải 16 năm chưa xong
Hèn chi đã gần bốn chục năm vết thương chiến tranh Bắc Nam vẫn còn rỉ máu
Hèn chi cầu xin của các con tôi mãi mãi chỉ là ước mơ xum họp một nhà, một nhà như tam đại đức tin trong ngôi chùa Việt
Chùa thấp von như chùa làng quê ta. Thấp von không phải bởi rét mướt mà bởi chùa làng khiêm cung tu thân từ thanh nghèo bạch khổ. Chư Phật, chư Bồ tát, chư tăng tọa sát mái chùa, thắp nhang, tay người chạm tay Phật, Phật như bằng hữu, như người thân, như xóm láng giềng làng
Đấng toàn năng trong ngôi chùa Việt ở Seattle đã tiếp nhận nguyện cầu con sắp bầy cổ tích
Em gái con du học Bắc Kinh, thích yêu quê mẹ, thích yêu tranh thủy mặc, lá rụng về cội lòng chẳng chút mơ hồ phương tây
Vậy mà một người trai Mỹ, lon ton Bắc Kinh, gặp sét em gái con nhất quyết đòi thành chồng vợ.
Câu chuyện kết thúc có hậu theo sắp đặt của Đấng toàn năng em gái tôi về Seattle theo nguyện vọng của tứ thân phụ mẫu, của anh trai chị dâu, của đích tôn Kít-Cát hội nhị đại đồng đường
Anh em đã xum vầy nhị đại, mà sao con vẫn chắp tay nguyện cầu.
Này con, Đấng toàn năng nghe chuông từ mọi phía, nghe nguyện cầu từ nhiều lòng, vô tư công bằng thuận lý, không ai có thể cưỡng bức nguyện cầu
Chúng ta đang có cây gia phả ba đời. Gốc cha mẹ nơi quê làng người Việt. Thân cành các con và hoa trái các con con xum xuê trên đất Mỹ. Một cây gia phả đang có. Một cây gia phả hiện thực.
Ngôi nhà của mẹ cha rộng cửa. Con cháu của ta phải biết rộng lòng. Năm nay, ngày này, bây giờ chẳng phải tam đại chúng ta đang đồng đường trong căn nhà của con? Trên sân ngôi chùa Việt tín ngưỡng của con?
Ước mơ có giới hạn là ước mơ hiện thực. Ước mơ không giới hạn là mơ ước viển vông. Nhìn cây tam đại đồng đường nhà ta xum họp cha mẹ dụi mắt ngỡ tưởng nằm mơ
Đấng toàn năng đang hỷ xả tươi cười
Tại sao con khóc? Đầy một sân chùa Việt trai gái trẻ già sao ai cũng khóc? Nước mắt chảy xuống Lake Washington hồng xanh trong veo. Đem theo hình bóng ngôi chùa Việt ở Seattle hồng xanh trong veo.
Nước mắt con tôi, tín ngưỡng con tôi, tam đại đồng đường tôi, những tam đại đồng đường người Việt tha hương như tôi…đang trôi về với cội nguồn.
Tháng bảy quê nhà đang mùa báo hiếu…
Seattle, 20/8/2011
063. NHẬT KÝ SEATTLE, 4
Tuần Trăng Mật Kỳ Lạ
Tôi có một giấc mơ kéo dài 40 năm. Ngày nào tôi cũng mơ thấy đám cưới với một tuần trăng mật. Kể giấc mơ này ai cũng phì cười cho là tôi nhạo báng thơ hoặc chạm mát thần kinh ảo huyễn
Duy chỉ vợ tôi tuyệt tin là có giấc mơ này, em bảo em chờ đợi giấc mơ này từng đêm, hàng đêm và em đã thấy giấc mơ theo trăng già trôi ngược lại non, đang tới đầu làng, sắp sửa chống sào bên giếng ngọc
Chiều hôm chẳng hiểu duyên cớ gì con trai tôi từ Seattle bay về quê thăm cha mẹ và một giờ sau con gái tôi cũng từ Ohio về tới.
Đứa gái ôm triệu bông hoa khoe mới hái từ thung lũng trời. Hoa nhà trời sắc mây mầu gió thơm ơi là thơm. Hoa nở ngập căn nhà cha mẹ.
Đứa trai hát xoan ghẹo sau cây rơm vàng, hát dệt rơm vàng, cong mềm một cánh thuyền trăng
Giấc mơ bật thức. Tôi dụi mắt, tôi ngỡ ngàng, giấc mơ của tôi ơi có phải thực đã về không đấy ? Vợ tôi gật đầu, đúng là thuyền trăng đêm ấy
Con trai tôi đang quỳ trước mặt. Nâng tay cha ấp vào tay mẹ. Lời nước mắt: Cha mẹ cưới nhau đi, để kịp lên thuyền hưởng tuần trăng mật.
Con gái tiếp lời anh: Cha mẹ hôn nhau đi, hôn thật lâu, thật dài, để chúng con tung mừng hoa cưới
Tôi hôn em dịu dàng. Hôn em dịu dàng. Em dịu dàng. Dịu dàng. Chúng tôi dịu dàng theo tay các con nâng bước lên thuyền trăng…
Thuyền trăng này, 40 năm trước, làm sao quên
Tàn nhang em lại thắp nhang. Thắp cùng Nam Mô. Xin Nam Mô cho được thành đàn bà. Thành đàn bà chết mới được siêu. Còn nếu chẳng may anh chết. Em mãi bế bồng giọt tình ru tụng Nam Mô
Chẳng biết Nam Mô linh thiêng thế nào. Mà thủ trưởng mềm lòng cho anh xả trại một đêm.
Anh lao như gió về em. Gặp lúc thuyền trăng đang neo trước thềm. Anh vồi vội bồng tình lên thuyền trăng. Âm dương giã gạo
Đêm ấy B52 truy sát sông Hồng. Lửa bén đến Hàng Than, Hàng Quạt. Than quạt cho lửa thêm phừng. Tiếng trẻ khóc ri dọc Hàng Bồ Hàng Cót. Thúng mủng chạy lên rừng. Mẹ hơ hải lội khắp vùng Chợ Gạo. Tem phiếu cháy rồi ruột tượng rỗng không. Ông chậm bước hỏi thăm đường Hàng Lọng. Lọng nao chống đứng lưng còng. Cha đang dập lửa Cửa Đông. Súng trường và hầm trú ẩn…
Được cối gạo này lại giã cối khác. Âm dương thậm thịch miệt mài.
Tiên đồng hát câm, Ngọc nữ múa câm. Trăng chèo tiền phương hứa tặng một thúng xôi vò, một vò rượu tăm. Trăng quan họ hậu phương hứa tặng đôi chăn em đắp, đôi chằm em đeo
Tất cả còn trong lời hứa, ngoài một khẩu trầu trăng. Trăng bảo cắn răng nhau mà giã, âm dương thậm thịch miệt mài, quết trầu đỏ thắm bờ môi, bờ môi bật khóc, vang thanh tiếng khóc hài nhi chào đời.
Đêm ấy, trăng dù cố cũng phải già phải lặn.
Sau đêm ấy anh nhập vào dòng người trôi hồn nhiên tiền phương, dòng trôi bất tận bất tận, như con suối cái sông, nào mấy ai như anh được thành đàn ông, biết tiếng hát làm tình…Anh cắn răng dây súng tứa máu nén khóc.
Sau đêm ấy em ở lại hậu phương. Nào tay búa tay súng. Nào bài ca năm tấn. Nào đường cầy đảm đang. Nhưng thư gửi chồng em chỉ nhắc lời thao thiết, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Quả thật, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Chiến tranh đã đi qua. Thuyền trăng năm ấy vẫn chưa trở về. Và em chưa một lần nhắc anh trả nợ. Vì thế, tuần trăng mật trong anh vẫn chỉ là giấc mơ.
Anh trả nợ làm sao được, khi mà đói rét nọc đôi ta giữa sân đình, tím roi gió bầm roi nắng. Anh cởi trần đời mà cầy cuốc, mà chợ trời, mà sân si lợi lạc. Em lầm lũi lầm lũi yêu anh thương con
Anh trả nợ làm sao được khi mà danh vọng trong ngực anh vẫn gào thét, bả hư danh như cô gái đôi tám làm bộ hớ hênh nứt áo, mời gọi lên giường gạ bán cái trinh tiết chết cũng ra ma, chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng
Anh trả nợ làm sao được khi mà anh tưởng tượng ra thất vọng, muốn lao nát thân trên đường ray tầu hỏa, muốn trầm mình dưới nước tắm hồn vô vọng thanh cao
Giải cứu chúng ta khỏi sân si danh vọng khỏi tham nhũng kiếp khỏi trụy lạc phận lại vẫn là thuyền trăng đêm ấy, đêm trăng âm dương giã gạo, kiếp gửi thậm thịch miệt mài.
Thuyền trăng mật mượn Rằm phép lạ. Phép lạ nhiệm mầu. Trăng cho anh trả nợ em tuần trăng mật
Thuyền trăng mặt mượn Rằm trôi về đêm trăng 40 năm trước, trôi từ Hà Nội sang Seattle
Trước lối vào khoang trăng mật bầy hai vạc than. Vạc tay phải đốt mã chiến tranh. Vạc tay trái hóa vàng sân si kiếp gửi.
Hai hàng tiên đồng ngọc nữ đón rước tình. Ngào ngạt sen Tây Hồ anh Họa hái sáng nay. Thao thảo lan rừng của Hạc. Nhương nối mạng núi Bắc. Nhơn nối mạng buồm Nam. Tuấn lỉnh kỉnh camera to đùng như đại bác…
Tất cả đang ngẩn ngơ, ai bỗng đọc thơ trăng mật của Hoành và Phượng. Con đường tình ta đi. Chỉ hai đứa. Một chiếc xe. Một con đường. Và bầu trời mênh mang. Những mảng hoàng hôn vàng tím. Lòng ta thấm ngập. Mênh mông sắc mầu. Từ những hoàng hôn ta đã đi qua…
Thơ dẫn đôi ta vào trăng mật của chúng mình
Xôi vò lời hứa năm xưa gánh đến kìn kìn. Rượu tăm lời hứa năm xưa vác đến kìn kìn Tay tình bóc chiếu, tay yêu đắp chăn, môi yêu thổi gió đeo chằm...
Đôi ta lại trở về đêm ấy. Trẻ như chưa bao giờ trẻ thế. Đẹp như chưa bao giờ đẹp thế. Âm dương nồng say như chưa bao giờ miệt mài nồng say thế. Giã gạo thập thình thuyền trăng
Trăng ơi, món nợ tình này lớn thế, biết làm sao trả đủ cho trăng?
Trăng cười phơi phơi. Gió cười phơi phơi. Âm dương phơi phơi tít mắt. Vầng trăng con mắt nhìn. Như thần linh chứng giám. Mỗi khi gặp hoạn nạn. Lại nhìn vầng trăng treo. Mỗi khi tắt lửa yêu. Lại gọi trăng xin lửa. Nợ trăng chỉ trả đủ. Thủy chung yêu một đời…
Tin trăng chúng tôi đã sống tuần trăng mật suốt đời.
Seattle, 23/8/2011
062. NHẬT KÝ SEATTLE, 5
Bài Tình Viết Chung Từ Vịnh Alki
Con trai:
Ai cũng bảo ba sắc trẻ, dáng trẻ, nghĩ trẻ. Ba đã dụng thuật phong thủy nào cho kỳ diệu ấy?
Người mẹ:
Con có thấy trong tiếng cười của ba có âm trăng, có sắc trăng, có hương trăng? Ba yêu thơ, yêu trăng, rồi yêu mẹ nên thơ và tình tắm trong trăng, mà trăng thì non đầy thành già, già chín lặn thành non. Ba bảo đấy là pháp phong thủy hoán.
Con trai:
Vậy thì con đưa điện ảnh hoán lên trăng? Con gái:
Và con đưa mỹ thuật hoán lên trăng?
Người mẹ:
Trăng đâu có tầm thường như thế. Dù điện ảnh sinh sau đẻ muộn quyến rũ tân kỳ. Dù mỹ thuật bẩy sắc cầu vồng mê hoặc.
Nhưng trăng chỉ một chung tình với thơ mơ hồ…
Con gái:
Mẹ không yêu trăng bằng ba nhưng sao tóc mẹ xanh thế, răng mẹ trắng thế, ngực mẹ xuân thì thế, ghen ơi là ghen
Người cha:
Ngộ thiền, mẹ đã không như ba dụng quẻ phong thủy hoán mà dụng biến quẻ thủy phong tỉnh, giật lùi nhìn lại mình, sửa mình, tu thân đức giếng
Nào, các con hãy cùng ngồi bên mẹ, ban công Hòe Nhai nhìn ra vườn hoa Hàng Đậu. Đừng chi phối thương cây sấu già mấy năm nay điếc trái. Đừng chi phối buồn cho trận mưa rào ngập đường bẩn phố. Đừng chi phối trạm biến thế góc vườn thằng nghiện co quắp chết đêm đông. Hãy thăng hoa trò truyện với tượng anh vệ quốc một tay súng trường một tay trái lựu.
Người mẹ:
Anh vệ quốc quân ấy ngày mẹ bé, anh gọi mẹ là em. Mẹ lớn lên anh gọi mẹ là chị và từ ngày mẹ sinh các con, anh ấy gọi mẹ là mẹ. Thoảng thoảng, anh xuất hồn thầm thào với mẹ, mẹ ơi, con chỉ ước ao được là con của mẹ, con thèm sống biết bao, con thèm được làm chồng, làm cha biết bao. Con muốn được ôm mẹ, con muốn được nâng lưng mẹ thẳng, con muốn tóc mẹ đừng bạc, con muốn răng mẹ đừng rụng, xin mẹ hãy sống giúp phần con để mẹ mãi xuân thì
Người cha:
Những người hy sinh thân mình cho non nước đều hóa vào phúc đức, phúc đức là tỉnh, là giếng nước, mẹ các con nhận biết điều ấy, nên dụng pháp suốt đời lau mình, sửa mình, tu thân là giếng nước, để uống mãi không cạn, vơi lại đầy, đầy không tràn...
Con gái:
Ôi nếu vậy, con sẽ trở về vườn hoa Hàng Đậu?
Con trai:
Cớ sao chúng ta không ở ngay Seattle này mà tu thân đức giếng? Nào, tất cả cùng ngồi bờ vịnh Alki ( xin đọc là Eo Kai) ta sẽ nhìn thấy toàn phần Seattle trong bình minh nắng trong hoàng hôn mưa.
Con gái:
Ôi anh, em ngộ rồi, ngộ rồi, tri ân quá khứ hay tiếp nhận hiện tại đều làm cho đời ta khỏe mạnh phải không cha?
Người cha:
Khi đã cố hết sức thì hạnh phúc là bằng lòng, sung sướng là bằng lòng. Mô Phật.
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Chiều. Nắng chạng vạng như người say. Toàn cảnh Seattle hiện ra từ những con thuyền mộc bản các ngư phủ Seattle xưa mặc tuyết cưỡi sóng đánh cá còn vẽ lại trong tranh, đến những building nhiều trăm tầng, chục tầng, thẳng đứng như những cây buồm của đàn thuyền khủng san sát downtown nhìn ra biển
Ngối trước vinh Alki mà ngộ. Chiều xuống. Đàn ô tô cắn đuôi nhau như đàn trâu vừa xong buổi cày, như các cô thôn nữ gặt đổi công gánh lúa về làng, Seattle tan sở go home, dòng xe hối hả, hối hả đúng luật, những tiếng hello! hôn gió, những tiếng hello! tít tiếu ngôn từ sum vầy, những cánh tay bồng trĩu trẻ thơ, công kênh láu lỉnh hứa hon múa hát
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Đêm buông. Ai đi vũ trường cứ việc tung tăng xiêm áo. Ai đi bar rượu cứ việc đỏ ngầu men mặt cô đơn. Ai homelees cứ việc nhanh chân đến nhà tế bần xí chỗ, chậm chân nhà tế bần hết chỗ, ghế gỗ công viên hết chỗ, thì vỉa hè khuất là nơi có thể né được xe tuần police
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Bình minh. Trời dát nắng trên nóc nhà, tường nhà, trên phố, trên đường, trên khắp downtown, trên lake, trên khắp Seattle, một mầu xanh cây vàng gió thiên đường. Trong thiên đường ấy, người Seattle hớn hở trở dậy, hớn hở đi làm, đi học , và cả những người homelees đeo tấm biển trước ngực xin ăn đầu đường xó chợ dựng xây thiên đường
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Người Seattle bằng lòng với Seattle hiện có. Trong bằng lòng ấy, người Seattle không khuyếch đại âm thanh của quá khứ động đất chôn vùi thành phố ghi dấu Under ground, mà tự để trong lòng góc nhớ sửa tránh quá khứ. Trong bằng lòng ấy, người Seattle tư dựng tháp Space Needle, để lên thật cao nhìn khắp mênh mông nơi nào nước hồ còn chưa xanh, nơi nào đồi núi còn chưa xanh, nhà còn chưa xanh, để sẽ cố phủ xanh mùa đời. Và trong bằng lòng ấy, người Seattle khiêm kiêu câu chuyện tình về Những
Đêm Trắng thức yêu ( Phim Những Đêm Trắng Ở Seattle)
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Chiêm ngưỡng Seattle mà ngộ. Một ngày chưa ngộ, một tháng sẽ ngộ. Một tháng chưa ngộ, một năm sẽ ngộ. Một năm chưa ngộ một đời sẽ ngộ. Ngộ tình yêu và tự do. Ngộ ấm no và đói khổ. Ngộ thiên đường và hậu thiên đường. Ngộ hiện tại và tương lai. Ngộ nhân quả. Ngộ đức tin.
Người cha:
Để ngộ, cha đã kích hoạt thơ Dẫu không dài đời cũng trăm năm. Sao chẳng trăm năm nương cửa Phật. Bể đời khổ sao bể đời vẫn chật. Nào mấy người vào bể Như Lai?
Nghe thơ cha, mẹ cười trái chín, đứa trai hớn hở hoa, đứa gái nụ xanh mơn mởn, và cha vằng vặc Rằm, những mặt người rạng rỡ đức tin, đức tin tu thân phúc giếng, uống mãi không cạn, vơi lại đầy, đầy không tràn,mà trẻ mãi, khỏe mãi, đẹp mãi…
Seattle 26/8/2011
061. NHẬT KÝ SEATTLE, 6
Bán Buồn Ở Chợ Trời Seattle
Tôi nhặt từng hạt buồn còn vương trong mắt em. Xếp cẩn thận những hạt buồn vào bị cói. Đeo lên vai. Hai vợ chồng thong thả đi chợ trời Seattle
Tôi Việt ngữ cổng chào tên chợ Public Market là Chợ Trời. Bởi không gian, cảnh trí bán mua, người đến người đi kẻ lượn y trang một mảnh chợ trời Sài Gòn 1975, sau ngày giải phóng
065. NHẬT KÝ SEATTLE, 2
Seattle Đang Thu
Seattle đang thu. Đụng Net nghe Trần Nhương gõ cửa. Chào người ngồi già đi trẻ, nhớ ấm lòng thơ, thơ nắm tay thơ đêm tưởng niệm Lãng Thanh, thu đồi mồi da tóc
Để người nhớ Sapa nhớ ruộng bậc thang. Để người nhớ Đà Lạt rừng thông hồng nắng. Để người nhớ Hà Nội thu về kéo kén heo may cỏ lau môi gió
Thu Seattle căn nhà mình ở. Triền đồi nhà bên cúc dại khỏa thân. Gợi nhớ những mùa thu Hà Nội thu nao cũng buồn.
Thu nơi xứ lạ có buồn? Bạn thơ hỏi thế. Seattle yên ả. Nhà bát úp lẩn trong xanh cây. Gió ngồi trong ô tô lăn từ từ xuống đồi. Hai bên đường đồi cỏ hoa tíu tít. Trên đôi ba cây cao những chú quạ đen vẽ buồn bất lực.
Lúc này đã bình minh nắng. Những ngôi nhà tình còn ngủ nướng. Những ngọn đồi tình còn ngủ nướng. Chào vợ ôm con. Parking thưa dần thưa dần. Ô tô nối đuôi nhau mềm mại
Người người đến nơi cần đến. Nơi cần đến không hoan nghênh nỗi buồn. Công việc không chứa chấp nỗi buồn.
Tất cả văn nhân thi sĩ đều phải cuốc cầy mà sống. Nên không có nỗi buồn đòi cắt củ khoai làm tư hay làm tám. Không có nỗi buồn thất thưởng. Không có những gầm ghè ngôn ngữ.
Hà Nội quá nhiều thi nhân than thở mùa thu, nên hương thu buồn Seattle không có thi nhân than thở nỗi buồn. Chẳng có nỗi buồn nên Seattle thu như tranh vẽ
Thu Seattle bước ra từ lòng hè mát mẻ
Vừa đến Lake Washington tắm tiên với những người câu cá
Đã nghe se lạnh về đêm trong bước chân của mùa đông giục giã
Nên thu xanh hết mình cỏ. Cỏ ríu rít hoa. Thu nở hết mình cây. Lá non nào cũng đỏ. Thu nở hết mình hoa. Nắng mềm mại phủ hoa nồng nàn.
Quá ngắn quá đẹp nên thu Seattle không kịp buồn…
Seattle đang thu. Không biết bên DC thu mầu gì hở Phượng? Phượng hỏi Hoành, Hoành cười nhìn thu ngoài song cửa. Đôi chim câu đang gù tiếng thu gọi lá phong vàng…
Sau nhiều lần đến Mỹ, tôi mới vượt qua được cái choáng của lần đầu đến Mỹ, choáng về sự khổng lồ của đất đai, của dòng sông, của xa lộ, của đàn bò, của cờ bạc và của những siêu sao. Seattle không quá lớn so với Hà Nội cổ, không quá nhỏ so với Sài Gòn xưa. Một đôi lát cắt giống Sapa, một đôi lát cắt giống Đà Lạt. Tôi đã khoe trong thơ về Hồ Tây, Hồ Gươm, kiêu ngạo hát mùa thu Hà Nội.
Ngờ đâu Seattle có bể ngọt suốt chiều dài thành phố. Tôi gọi hồ là bể. Lake Washington buông neo những con tầu lịch và trên sóng lướt trôi những con tầu dạo
Nhà trập trùng đồi, bò cao lên đỉnh, những ngôi nhà sơn đỏ sơn xanh như hoa trên núi. Ôtô hát lên vong veo. Tôi theo xe lên đỉnh vong veo. Lên tới đỉnh tự nhiên tôi choáng ngược.
Choáng ngược vì sắc đẹp của Seattle đa phần nhân tạo. Paris không xây trong một ngày. Seattle không xây trong một ngày. Hà Nội càng không thể xây trong một ngày để vào top 10 những thành phố không lồ thế giới. Hiện thời họ ( chẳng biết họ là ai) đang đưa Hà Nội lên thớt trời băm chặt
Mắt quen nhìn hồ mắt ngơ ngác biển. Vẻ đẹp cũ chưa phai. Vẻ đẹp mới chưa hình thành. Đất trồng đào đã hết. Những cây sấu già đã chết. Nước sông Hồng đã kiệt. 36 phố phường như chợ trời
Tôi đang đi trong hương thu yên ả Seattle mà bỗng dưng nghe lòng hát Hà Nội vùng đứng lên. (*) Bước chân người yêu nước những Nguyên Ngọc anh tôi, những Nhương, những Họa bạn tôi và những Diện những Tuấn các em tôi. Sóng người đi, sóng người trôi Quốc Ca Hát Đỏ Sông Hồng vì biển đảo Hoàng sa Trường Sa Tổ Quốc
Hương thu ấy làm sao Seattle có được.
Tôi đậu xe trước cổng chợ trời. Cô gái tóc vàng đứng ngay cổng chợ. Tự do mà anh. Không ai bắt bớ mà anh. Thiên thai mà anh. Em chỉ xin trăm đô đủ một ngày nuôi miệng.
Thu Seattle không nhiều gió. Mát từ cây núi mát ra. Thu Seattle quá nhiều hương trăng. Trăng vừa ra khỏi cửa trời là sà xuống lake. Seattle thon thả vai trần…
Hai vợ chồng tản bộ ban mai. Không gian lặng yên đến nỗi lời thì thầm cũng ngân như chuông khánh. Tĩnh lặng đến ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ đến sợ hãi. Sợ hãi đến nỗi câu nói đùa của Nhương về một đất nước giãy chết hoang đường lại tưởng là chết thật. Ban mai cười ngào ngạt hương thu
Hương thu mát láng da thịt. Hương thu rạo rực âm dương. Ngọc nữ Tiên đồng khóc ra từ hoa cỏ
Em thốt hư từ nước Mỹ thật là vĩ đại.
Anh bảo em đừng nghĩ thế, đừng nói thế, đừng tưởng thế, mà phải hiểu nước Mỹ nhờ đâu đáng thế, là thế, được thế
Đừng tưởng người Mỹ vô thần. Thông điệp đầu năm nào Tổng Thống không vinh danh Thượng Đế, không cầu xin Thượng Đế.
Tổng Thống không cầu xin Thượng Đế cho mình, mà cầu xin Thượng Đế cho mỗi người dân Mỹ.
Thượng Đế ấy chính là đức tin!
Đức tin made in USA cũng như đức tin tây ba lô đến Việt Nam du lịch, hành lý cõng vai, tay mở bàn đồ, chân bước tìm cái yêu cái thích cái muốn. Yêu thích muốn ấy chính là Tự Do.
Đức Tin và Tự Do là phẩm hạnh Mỹ, là đặc sản Mỹ, là người Mỹ, là nước Mỹ. Bảo vĩ đại thì nó là vĩ đại. Bảo tầm thường thì nó là tầm thường. Người Mỹ không quan tâm đến định nghĩa, không quan tâm đến đố kỵ đời, người Mỹ kiêu hãnh cờ hoa, không son phấn thêm hư từ cộng hòa hay dân chủ, độc lập hay tự do, mà chỉ giản đơn hai tiếng Hoa Kỳ
Tư duy tích cực (chữ của Hoành). Chỉ có tư duy tích cực mới công bằng chân lý, mới công bằng bẩn sạch, huy hoàng và thối tha, ta và người, hận thù và hỷ xả, bạn và bè và kẻ thù truyền kiếp
Chỉ có tư duy tích cực mới nguyện cầu được Thượng Đế đức tin. Thượng Đế đức tin đến cùng với Tự do Thượng Đế. Tôi vừa dạo thu vừa lẩm nhẩm nguyện cầu. Vợ tôi cũng nguyện cầu theo Seattle đang thu hoa nở như là không phải nở. Mà tự nhiên thu Seattle là thế. Người Mỹ nhân tạo thu đẹp thế. Đôi vợ chồng già như trẻ lại cùng thu…
Seattle 17/8/2011
064. NHẬT KÝ SEATTLE, 3
Chùa Việt Ở Seattle
Con trai tôi thường đến đây những lúc thương cha nhớ mẹ những lúc tâm hồn tròng trành những lúc không biết nên khóc hay nên hát
Chùa thấp von như chủa làng quê Việt. Thấp von không phải bởi rét mướt mà bởi chùa làng khiêm cung tu thân từ thanh nghèo bạch khổ. Chư Phật, chư Bồ tát, chư tăng tọa sát mái chùa, thắp nhang, tay người chạm tay Phật, Phật như bằng hữu, như người thân, như xóm láng giềng làng
Vườn chùa thanh tịch, cây chay trĩu những quả chay, phật thủ ngâu hoa nhắc nhở lời tịch diệt
Con đang cầu gì mà tay chắp ngực, mắt lời không chớp
Lạy Mẹ Quán Thế Âm, xin cho chúng con tam đại đồng đường. Lạy Chúa cứu thế, xin cho chúng con tam đại đồng đường. Lạy Thánh Ala, xin cho chúng con tam đại đồng đường
Con lạy thế bởi con không nhập đạo, con chỉ có đức tin, trong con linh thiêng Phật, linh thiêng Chúa hay linh thiêng Ala cũng chỉ một linh thiêng toàn năng cứu thế
Xin hãy cứu vớt cha con một đời bền gan ngộ huệ, không sân si, không thù oán, lòng chỉ nguyện sống đời tử tế
Xin hãy cứu vớt mẹ con, từ bể khổ được lên thuyền Bát Nhã, đức hy sinh dài sông cao núi, trọn đời vú sữa nuôi con
Xin hãy cứu vớt em con tay em chỉ vừa mới hái cầm hạnh phúc
Xin cứu giúp các con con, chúng đang là những bông thu trước mùa đông tuyết băng mưa đá
Riêng lẻ chúng con thật yếu đuối. Xin cho chúng con tam đại đồng đường. Ăn mày Phật, ăn mày Bồ tát, ăn mày chúng Tăng tam đại đồng đường trong ngôi chùa Việt nhỏ mà nội lực sinh tồn vạn đại, toàn năng cứu độ chúng sinh
Trước một văn hóa lạ hoắc, một miệt rừng mênh mông, sông đã rộng còn thêm ao hồ khủng, những ngưởi Việt nhập cư đã không hơ hoảng hoang mang, không ngã lòng khiếp sợ, đã nhanh tay dựng ngôi chủa Việt xóm, Việt làng, Việt quê để gieo trồng hạt giống đức tin
Đức tin tam đại đồng đường, cây mọc ở đất nào cũng có gốc có thân có ngọn, cũng ra hoa kết trái, dẫu cóc ổi trần bì dâu da…dẫu nho thì cũng Phan Rang, táo nhỏ như bi cũng don don dầm đường Hà Nội
Chỉ riêng điều cầu xin tam đại đồng đường xum họp, cha và con đã khác biệt nguyện cầu, khác biệt nào trái tim cũng ngộp
Một hớp thơ cha: Ly hương ư? Tóc bà heo may. Lưng còng ngồi se sợi gió. Nhà cha dột ai lên rừng tìm tre nứa. Canh bờ rào mẹ nấu để ai ăn. Hoa dại dại tay ai cầm. Anh đi rồi ai tặng hoa em nhỉ? Kẻ chạy trốn bọc trăm trứng mẹ. Nở thành người được chăng?
Một hớp lời con: Nguyện cầu của cha ngược về quá khứ, mộng mơ trồng lại những cây cành đã chết. Nguyện cầu của con nhìn về tương lai. Con muốn các con của con được sống làm người
Bất đồng cha con hóa giải 16 năm chưa xong
Hèn chi đã gần bốn chục năm vết thương chiến tranh Bắc Nam vẫn còn rỉ máu
Hèn chi cầu xin của các con tôi mãi mãi chỉ là ước mơ xum họp một nhà, một nhà như tam đại đức tin trong ngôi chùa Việt
Chùa thấp von như chùa làng quê ta. Thấp von không phải bởi rét mướt mà bởi chùa làng khiêm cung tu thân từ thanh nghèo bạch khổ. Chư Phật, chư Bồ tát, chư tăng tọa sát mái chùa, thắp nhang, tay người chạm tay Phật, Phật như bằng hữu, như người thân, như xóm láng giềng làng
Đấng toàn năng trong ngôi chùa Việt ở Seattle đã tiếp nhận nguyện cầu con sắp bầy cổ tích
Em gái con du học Bắc Kinh, thích yêu quê mẹ, thích yêu tranh thủy mặc, lá rụng về cội lòng chẳng chút mơ hồ phương tây
Vậy mà một người trai Mỹ, lon ton Bắc Kinh, gặp sét em gái con nhất quyết đòi thành chồng vợ.
Câu chuyện kết thúc có hậu theo sắp đặt của Đấng toàn năng em gái tôi về Seattle theo nguyện vọng của tứ thân phụ mẫu, của anh trai chị dâu, của đích tôn Kít-Cát hội nhị đại đồng đường
Anh em đã xum vầy nhị đại, mà sao con vẫn chắp tay nguyện cầu.
Này con, Đấng toàn năng nghe chuông từ mọi phía, nghe nguyện cầu từ nhiều lòng, vô tư công bằng thuận lý, không ai có thể cưỡng bức nguyện cầu
Chúng ta đang có cây gia phả ba đời. Gốc cha mẹ nơi quê làng người Việt. Thân cành các con và hoa trái các con con xum xuê trên đất Mỹ. Một cây gia phả đang có. Một cây gia phả hiện thực.
Ngôi nhà của mẹ cha rộng cửa. Con cháu của ta phải biết rộng lòng. Năm nay, ngày này, bây giờ chẳng phải tam đại chúng ta đang đồng đường trong căn nhà của con? Trên sân ngôi chùa Việt tín ngưỡng của con?
Ước mơ có giới hạn là ước mơ hiện thực. Ước mơ không giới hạn là mơ ước viển vông. Nhìn cây tam đại đồng đường nhà ta xum họp cha mẹ dụi mắt ngỡ tưởng nằm mơ
Đấng toàn năng đang hỷ xả tươi cười
Tại sao con khóc? Đầy một sân chùa Việt trai gái trẻ già sao ai cũng khóc? Nước mắt chảy xuống Lake Washington hồng xanh trong veo. Đem theo hình bóng ngôi chùa Việt ở Seattle hồng xanh trong veo.
Nước mắt con tôi, tín ngưỡng con tôi, tam đại đồng đường tôi, những tam đại đồng đường người Việt tha hương như tôi…đang trôi về với cội nguồn.
Tháng bảy quê nhà đang mùa báo hiếu…
Seattle, 20/8/2011
063. NHẬT KÝ SEATTLE, 4
Tuần Trăng Mật Kỳ Lạ
Tôi có một giấc mơ kéo dài 40 năm. Ngày nào tôi cũng mơ thấy đám cưới với một tuần trăng mật. Kể giấc mơ này ai cũng phì cười cho là tôi nhạo báng thơ hoặc chạm mát thần kinh ảo huyễn
Duy chỉ vợ tôi tuyệt tin là có giấc mơ này, em bảo em chờ đợi giấc mơ này từng đêm, hàng đêm và em đã thấy giấc mơ theo trăng già trôi ngược lại non, đang tới đầu làng, sắp sửa chống sào bên giếng ngọc
Chiều hôm chẳng hiểu duyên cớ gì con trai tôi từ Seattle bay về quê thăm cha mẹ và một giờ sau con gái tôi cũng từ Ohio về tới.
Đứa gái ôm triệu bông hoa khoe mới hái từ thung lũng trời. Hoa nhà trời sắc mây mầu gió thơm ơi là thơm. Hoa nở ngập căn nhà cha mẹ.
Đứa trai hát xoan ghẹo sau cây rơm vàng, hát dệt rơm vàng, cong mềm một cánh thuyền trăng
Giấc mơ bật thức. Tôi dụi mắt, tôi ngỡ ngàng, giấc mơ của tôi ơi có phải thực đã về không đấy ? Vợ tôi gật đầu, đúng là thuyền trăng đêm ấy
Con trai tôi đang quỳ trước mặt. Nâng tay cha ấp vào tay mẹ. Lời nước mắt: Cha mẹ cưới nhau đi, để kịp lên thuyền hưởng tuần trăng mật.
Con gái tiếp lời anh: Cha mẹ hôn nhau đi, hôn thật lâu, thật dài, để chúng con tung mừng hoa cưới
Tôi hôn em dịu dàng. Hôn em dịu dàng. Em dịu dàng. Dịu dàng. Chúng tôi dịu dàng theo tay các con nâng bước lên thuyền trăng…
Thuyền trăng này, 40 năm trước, làm sao quên
Tàn nhang em lại thắp nhang. Thắp cùng Nam Mô. Xin Nam Mô cho được thành đàn bà. Thành đàn bà chết mới được siêu. Còn nếu chẳng may anh chết. Em mãi bế bồng giọt tình ru tụng Nam Mô
Chẳng biết Nam Mô linh thiêng thế nào. Mà thủ trưởng mềm lòng cho anh xả trại một đêm.
Anh lao như gió về em. Gặp lúc thuyền trăng đang neo trước thềm. Anh vồi vội bồng tình lên thuyền trăng. Âm dương giã gạo
Đêm ấy B52 truy sát sông Hồng. Lửa bén đến Hàng Than, Hàng Quạt. Than quạt cho lửa thêm phừng. Tiếng trẻ khóc ri dọc Hàng Bồ Hàng Cót. Thúng mủng chạy lên rừng. Mẹ hơ hải lội khắp vùng Chợ Gạo. Tem phiếu cháy rồi ruột tượng rỗng không. Ông chậm bước hỏi thăm đường Hàng Lọng. Lọng nao chống đứng lưng còng. Cha đang dập lửa Cửa Đông. Súng trường và hầm trú ẩn…
Được cối gạo này lại giã cối khác. Âm dương thậm thịch miệt mài.
Tiên đồng hát câm, Ngọc nữ múa câm. Trăng chèo tiền phương hứa tặng một thúng xôi vò, một vò rượu tăm. Trăng quan họ hậu phương hứa tặng đôi chăn em đắp, đôi chằm em đeo
Tất cả còn trong lời hứa, ngoài một khẩu trầu trăng. Trăng bảo cắn răng nhau mà giã, âm dương thậm thịch miệt mài, quết trầu đỏ thắm bờ môi, bờ môi bật khóc, vang thanh tiếng khóc hài nhi chào đời.
Đêm ấy, trăng dù cố cũng phải già phải lặn.
Sau đêm ấy anh nhập vào dòng người trôi hồn nhiên tiền phương, dòng trôi bất tận bất tận, như con suối cái sông, nào mấy ai như anh được thành đàn ông, biết tiếng hát làm tình…Anh cắn răng dây súng tứa máu nén khóc.
Sau đêm ấy em ở lại hậu phương. Nào tay búa tay súng. Nào bài ca năm tấn. Nào đường cầy đảm đang. Nhưng thư gửi chồng em chỉ nhắc lời thao thiết, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Quả thật, anh còn nợ em một tuần trăng mật.
Chiến tranh đã đi qua. Thuyền trăng năm ấy vẫn chưa trở về. Và em chưa một lần nhắc anh trả nợ. Vì thế, tuần trăng mật trong anh vẫn chỉ là giấc mơ.
Anh trả nợ làm sao được, khi mà đói rét nọc đôi ta giữa sân đình, tím roi gió bầm roi nắng. Anh cởi trần đời mà cầy cuốc, mà chợ trời, mà sân si lợi lạc. Em lầm lũi lầm lũi yêu anh thương con
Anh trả nợ làm sao được khi mà danh vọng trong ngực anh vẫn gào thét, bả hư danh như cô gái đôi tám làm bộ hớ hênh nứt áo, mời gọi lên giường gạ bán cái trinh tiết chết cũng ra ma, chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng
Anh trả nợ làm sao được khi mà anh tưởng tượng ra thất vọng, muốn lao nát thân trên đường ray tầu hỏa, muốn trầm mình dưới nước tắm hồn vô vọng thanh cao
Giải cứu chúng ta khỏi sân si danh vọng khỏi tham nhũng kiếp khỏi trụy lạc phận lại vẫn là thuyền trăng đêm ấy, đêm trăng âm dương giã gạo, kiếp gửi thậm thịch miệt mài.
Thuyền trăng mật mượn Rằm phép lạ. Phép lạ nhiệm mầu. Trăng cho anh trả nợ em tuần trăng mật
Thuyền trăng mặt mượn Rằm trôi về đêm trăng 40 năm trước, trôi từ Hà Nội sang Seattle
Trước lối vào khoang trăng mật bầy hai vạc than. Vạc tay phải đốt mã chiến tranh. Vạc tay trái hóa vàng sân si kiếp gửi.
Hai hàng tiên đồng ngọc nữ đón rước tình. Ngào ngạt sen Tây Hồ anh Họa hái sáng nay. Thao thảo lan rừng của Hạc. Nhương nối mạng núi Bắc. Nhơn nối mạng buồm Nam. Tuấn lỉnh kỉnh camera to đùng như đại bác…
Tất cả đang ngẩn ngơ, ai bỗng đọc thơ trăng mật của Hoành và Phượng. Con đường tình ta đi. Chỉ hai đứa. Một chiếc xe. Một con đường. Và bầu trời mênh mang. Những mảng hoàng hôn vàng tím. Lòng ta thấm ngập. Mênh mông sắc mầu. Từ những hoàng hôn ta đã đi qua…
Thơ dẫn đôi ta vào trăng mật của chúng mình
Xôi vò lời hứa năm xưa gánh đến kìn kìn. Rượu tăm lời hứa năm xưa vác đến kìn kìn Tay tình bóc chiếu, tay yêu đắp chăn, môi yêu thổi gió đeo chằm...
Đôi ta lại trở về đêm ấy. Trẻ như chưa bao giờ trẻ thế. Đẹp như chưa bao giờ đẹp thế. Âm dương nồng say như chưa bao giờ miệt mài nồng say thế. Giã gạo thập thình thuyền trăng
Trăng ơi, món nợ tình này lớn thế, biết làm sao trả đủ cho trăng?
Trăng cười phơi phơi. Gió cười phơi phơi. Âm dương phơi phơi tít mắt. Vầng trăng con mắt nhìn. Như thần linh chứng giám. Mỗi khi gặp hoạn nạn. Lại nhìn vầng trăng treo. Mỗi khi tắt lửa yêu. Lại gọi trăng xin lửa. Nợ trăng chỉ trả đủ. Thủy chung yêu một đời…
Tin trăng chúng tôi đã sống tuần trăng mật suốt đời.
Seattle, 23/8/2011
062. NHẬT KÝ SEATTLE, 5
Bài Tình Viết Chung Từ Vịnh Alki
Con trai:
Ai cũng bảo ba sắc trẻ, dáng trẻ, nghĩ trẻ. Ba đã dụng thuật phong thủy nào cho kỳ diệu ấy?
Người mẹ:
Con có thấy trong tiếng cười của ba có âm trăng, có sắc trăng, có hương trăng? Ba yêu thơ, yêu trăng, rồi yêu mẹ nên thơ và tình tắm trong trăng, mà trăng thì non đầy thành già, già chín lặn thành non. Ba bảo đấy là pháp phong thủy hoán.
Con trai:
Vậy thì con đưa điện ảnh hoán lên trăng? Con gái:
Và con đưa mỹ thuật hoán lên trăng?
Người mẹ:
Trăng đâu có tầm thường như thế. Dù điện ảnh sinh sau đẻ muộn quyến rũ tân kỳ. Dù mỹ thuật bẩy sắc cầu vồng mê hoặc.
Nhưng trăng chỉ một chung tình với thơ mơ hồ…
Con gái:
Mẹ không yêu trăng bằng ba nhưng sao tóc mẹ xanh thế, răng mẹ trắng thế, ngực mẹ xuân thì thế, ghen ơi là ghen
Người cha:
Ngộ thiền, mẹ đã không như ba dụng quẻ phong thủy hoán mà dụng biến quẻ thủy phong tỉnh, giật lùi nhìn lại mình, sửa mình, tu thân đức giếng
Nào, các con hãy cùng ngồi bên mẹ, ban công Hòe Nhai nhìn ra vườn hoa Hàng Đậu. Đừng chi phối thương cây sấu già mấy năm nay điếc trái. Đừng chi phối buồn cho trận mưa rào ngập đường bẩn phố. Đừng chi phối trạm biến thế góc vườn thằng nghiện co quắp chết đêm đông. Hãy thăng hoa trò truyện với tượng anh vệ quốc một tay súng trường một tay trái lựu.
Người mẹ:
Anh vệ quốc quân ấy ngày mẹ bé, anh gọi mẹ là em. Mẹ lớn lên anh gọi mẹ là chị và từ ngày mẹ sinh các con, anh ấy gọi mẹ là mẹ. Thoảng thoảng, anh xuất hồn thầm thào với mẹ, mẹ ơi, con chỉ ước ao được là con của mẹ, con thèm sống biết bao, con thèm được làm chồng, làm cha biết bao. Con muốn được ôm mẹ, con muốn được nâng lưng mẹ thẳng, con muốn tóc mẹ đừng bạc, con muốn răng mẹ đừng rụng, xin mẹ hãy sống giúp phần con để mẹ mãi xuân thì
Người cha:
Những người hy sinh thân mình cho non nước đều hóa vào phúc đức, phúc đức là tỉnh, là giếng nước, mẹ các con nhận biết điều ấy, nên dụng pháp suốt đời lau mình, sửa mình, tu thân là giếng nước, để uống mãi không cạn, vơi lại đầy, đầy không tràn...
Con gái:
Ôi nếu vậy, con sẽ trở về vườn hoa Hàng Đậu?
Con trai:
Cớ sao chúng ta không ở ngay Seattle này mà tu thân đức giếng? Nào, tất cả cùng ngồi bờ vịnh Alki ( xin đọc là Eo Kai) ta sẽ nhìn thấy toàn phần Seattle trong bình minh nắng trong hoàng hôn mưa.
Con gái:
Ôi anh, em ngộ rồi, ngộ rồi, tri ân quá khứ hay tiếp nhận hiện tại đều làm cho đời ta khỏe mạnh phải không cha?
Người cha:
Khi đã cố hết sức thì hạnh phúc là bằng lòng, sung sướng là bằng lòng. Mô Phật.
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Chiều. Nắng chạng vạng như người say. Toàn cảnh Seattle hiện ra từ những con thuyền mộc bản các ngư phủ Seattle xưa mặc tuyết cưỡi sóng đánh cá còn vẽ lại trong tranh, đến những building nhiều trăm tầng, chục tầng, thẳng đứng như những cây buồm của đàn thuyền khủng san sát downtown nhìn ra biển
Ngối trước vinh Alki mà ngộ. Chiều xuống. Đàn ô tô cắn đuôi nhau như đàn trâu vừa xong buổi cày, như các cô thôn nữ gặt đổi công gánh lúa về làng, Seattle tan sở go home, dòng xe hối hả, hối hả đúng luật, những tiếng hello! hôn gió, những tiếng hello! tít tiếu ngôn từ sum vầy, những cánh tay bồng trĩu trẻ thơ, công kênh láu lỉnh hứa hon múa hát
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Đêm buông. Ai đi vũ trường cứ việc tung tăng xiêm áo. Ai đi bar rượu cứ việc đỏ ngầu men mặt cô đơn. Ai homelees cứ việc nhanh chân đến nhà tế bần xí chỗ, chậm chân nhà tế bần hết chỗ, ghế gỗ công viên hết chỗ, thì vỉa hè khuất là nơi có thể né được xe tuần police
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Bình minh. Trời dát nắng trên nóc nhà, tường nhà, trên phố, trên đường, trên khắp downtown, trên lake, trên khắp Seattle, một mầu xanh cây vàng gió thiên đường. Trong thiên đường ấy, người Seattle hớn hở trở dậy, hớn hở đi làm, đi học , và cả những người homelees đeo tấm biển trước ngực xin ăn đầu đường xó chợ dựng xây thiên đường
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Người Seattle bằng lòng với Seattle hiện có. Trong bằng lòng ấy, người Seattle không khuyếch đại âm thanh của quá khứ động đất chôn vùi thành phố ghi dấu Under ground, mà tự để trong lòng góc nhớ sửa tránh quá khứ. Trong bằng lòng ấy, người Seattle tư dựng tháp Space Needle, để lên thật cao nhìn khắp mênh mông nơi nào nước hồ còn chưa xanh, nơi nào đồi núi còn chưa xanh, nhà còn chưa xanh, để sẽ cố phủ xanh mùa đời. Và trong bằng lòng ấy, người Seattle khiêm kiêu câu chuyện tình về Những
Đêm Trắng thức yêu ( Phim Những Đêm Trắng Ở Seattle)
Ngồi trước vịnh Alki mà ngộ. Chiêm ngưỡng Seattle mà ngộ. Một ngày chưa ngộ, một tháng sẽ ngộ. Một tháng chưa ngộ, một năm sẽ ngộ. Một năm chưa ngộ một đời sẽ ngộ. Ngộ tình yêu và tự do. Ngộ ấm no và đói khổ. Ngộ thiên đường và hậu thiên đường. Ngộ hiện tại và tương lai. Ngộ nhân quả. Ngộ đức tin.
Người cha:
Để ngộ, cha đã kích hoạt thơ Dẫu không dài đời cũng trăm năm. Sao chẳng trăm năm nương cửa Phật. Bể đời khổ sao bể đời vẫn chật. Nào mấy người vào bể Như Lai?
Nghe thơ cha, mẹ cười trái chín, đứa trai hớn hở hoa, đứa gái nụ xanh mơn mởn, và cha vằng vặc Rằm, những mặt người rạng rỡ đức tin, đức tin tu thân phúc giếng, uống mãi không cạn, vơi lại đầy, đầy không tràn,mà trẻ mãi, khỏe mãi, đẹp mãi…
Seattle 26/8/2011
061. NHẬT KÝ SEATTLE, 6
Bán Buồn Ở Chợ Trời Seattle
Tôi nhặt từng hạt buồn còn vương trong mắt em. Xếp cẩn thận những hạt buồn vào bị cói. Đeo lên vai. Hai vợ chồng thong thả đi chợ trời Seattle
Tôi Việt ngữ cổng chào tên chợ Public Market là Chợ Trời. Bởi không gian, cảnh trí bán mua, người đến người đi kẻ lượn y trang một mảnh chợ trời Sài Gòn 1975, sau ngày giải phóng
Khác chăng chợ trời ở đây quá lịch sự, quá an ninh, hoa
giăng mắc đầy ban công lộ chính dẫn vào cổng chợ, dòng dòng nhân văn đầy ắp
những nói cười tíu tit gọi chào hoan hỉ niềm vui trảy hội.
Hai dãy sạp hàng vong veo lượn theo hình bờ vịnh, dòng người nối đuôi nhau, trôi như dòng suối nhỏ, đủ sắc mầu đầm, đủ mập ốm tây, đủ tiếng xì xồ cười nói, đủ hoa bông con trẻ ngồi trên cổ mẹ cha vừa hò reo vửa mút kem thong thả
Hai dãy sạp hàng vong veo lượn theo hình bờ vịnh, dòng người nối đuôi nhau, trôi như dòng suối nhỏ, đủ sắc mầu đầm, đủ mập ốm tây, đủ tiếng xì xồ cười nói, đủ hoa bông con trẻ ngồi trên cổ mẹ cha vừa hò reo vửa mút kem thong thả
Nông sản các farmers từ bắp rang, khoai nướng, táo
vườn, đến mật ong rừng nguyên đõ. Cá ướp muối xếp như đùi con trẻ trò chơi xỉa
cá mè đè cá chép, người lớn ở đây chơi trò tung hứng cá
Người Mỹ gốc, da đỏ, thổ dân, bầy những viên đá cảnh, những pho tượng gỗ đẽo gọt kỳ khu. Người Hàn bầy từng vại, từng vại kim chi. Người Spanish khoe những chiếc váy thổ cẩm, những hình lưu niệm đỏ khé như khăn các dũng nhân bò tót. Mấy chú nhóc da mầu ( thực ra là da đen, nhưng chữ đen bị coi là phân biệt chủng tộc) nhảy hip hop, người vây quanh vỗ tay vinh danh. Và đôi ba chàng Hoa, nàng Hoa, mượn dịp nhịp vỗ tay ồn ã, liến thoắng tháo chuồng ngôn ngữ tượng hình bán vịt.
Thôi thì, thượng vàng hạ cám, chẳng thiếu thức gì, kể cả thức bán mua trong Phiên Chợ Ba Tư (tên một bản nhạc) hay chợ Vòm Nga, hay chợ phiên hàng tổng, hàng tỉnh miền xuôi, chợ tình Sapa miền ngược bên ta, miễn là mọi thức bán mua gợi nhớ khởi thủy làng quê sinh tồn, phần hội nhiều hơn phần chợ.
+
Lạc lõng chưa, chúng tôi đến chợ vai quẩy bị cói hạt buồn.
Than thở chỉ vừa lóe, đã thấy cô gái da trắng, tóc vàng phủ bờ vai nõn, nhìn chằm chằm mắt vợ tôi nài nỉ xin đôi hạt buồn.
Để làm gì? Để đêm nay, sau một ngày hội hè vui đẫm, tôi có chốn nhớ về buổi chiều đen thẫm ấy, buổi chiều định mệnh tôi xuống tầu chạy trốn Vacxava tìm đến thiên đường Mỹ. Chỉ những hạt buồn mới giúp tôi trở về gặp lại tiếc buồn đánh mất hôm qua.
Nhận những hạt buồn vợ tôi trao tặng, cô gái Ba Lan bật khóc, chân cô dẫm nát những giọt khóc trong điệu dân vũ Vacxava kể về đắng ngọt tha hương
Một chàng da nâu râu nham, bụi đời như tất cả bụi đời trên hoàn vũ, đưa vợ tôi hai tờ hai đô la (tờ tiền mệnh giá 2$ được coi là tờ tiền may mắn) sòng phẳng xin đổi hai hạt buồn.
Để làm gì? Để một hạt tôi gieo mắt tôi, một hạt tôi gieo đè khi nó ngủ. Nó là ai? Tôi khẽ hỏi. Chàng nâu cao giọng, nó là con vợ tôi, mắt nó u buồn cho tôi thương hại, và mắt tôi trĩu buồn cho đời thương tôi, tình lưới phải con vợ nứng, sướng quá hóa rồ, đêm ngày chỉ thích vui hoang
Vợ tôi thở dài, nhét trả túi chàng nâu hai tờ 2$ lucky với lời cầu may mắn
Sau anh chàng da nâu là next, next, người tiếp theo, người tiếp theo, trai gái trẻ già, đông lắm,nhiều lắm, nối đuôi nhau chờ đến lượt mua buồn.
Vợ tôi từ bàng hoàng kinh ngạc đến bối rối lúng túng. Người mua sau cầm đô la nhiều hơn người mua trước, từng xấp từng xấp, đang lúc ù tai hoa mắt, bỗng nghe Việt ngữ thất thanh Bớ Vợ Chồng Kia, tưởng police, khoác vội bị cói buồn, chưa kịp chạy đã một tay người nắm chặt, lôi đi
Chúng tôi lếch thếch vón theo người thanh niên Việt, kéo nhị xẩm, không mù lòa như ông xẩm bến đò Dốc Lã, chạy ra khỏi chợ, cả ba ngồi lăn đùng giữa vườn hoa thác nước
+
Buồn là đặc sản Việt cớ sao ông bà đem ra chợ trời rao bán ?
Đặc sản buồn? Mới nghe lần đầu, nghe lần đầu, bực mình quá, bực mình quá, luật phân biệt chủng tộc đâu rồi?
Người thanh niên chầm chậm nhị: Người Mỹ nhận xét người Việt không biết cười. Lý là, người Việt vừa cười xong đã ưu tư hiu hiu, lo lắng hiu hiu, ngậm ngùi hiu hiu, giận dữ hiu hiu, hiu hiu duyên cớ gì chẳng biết. Cộng đồng Việt đông dần, người Mỹ thông cảm, chia sẻ với nỗi đau chiến tranh, ngục tù, nghèo đói mà người Việt phải gánh chịu, đã không xét nét nụ cười mà vinh danh người Việt có nụ cười buồn, đặc sản buồn.
Và ngươi, vợ tôi lớn giọng, đã lấy đặc sản của đặc sản là cây nhị xẩm, cây đờn cò, để bỏ quê, để đến đây ăn mày ăn nhặt thế này sao?
Thì ông bà chẳng cũng đến đây rao bán hạt buồn?
Ta không đến đây rao bán nỗi buồn, vợ tôi chua chát, mà ta đến đây chia sẻ hạt buồn, đổi buồn trác vui, nơi đây quá nhiều vui, ai cũng vui, vui đầy tràn nên cần hạt buồn gia vị cho ly nước đời cân bằng âm dương cười khóc, mà thuận lý, mà hướng thiện, mà bền vững cõi tin chân lý.
Còn ngươi, ngươi đã xỉ nhục cây đàn cò vốn sinh ra cho người khiếm thị, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xót thương kẻ mù lòa, ngươi sáng mắt, ngươi còn tay còn chân, ngươi còn lưỡi, vậy mà ngươi lại mượn nỗi buồn đui mù hèn hạ đổi lấy chút dư thừa thương hại
Nhị xẩm cúi đầu câm lạnh. Rồi bỏ đi. Chúng tôi chưa kịp bỏ đi đã thấy niềm vui vây kín, hồn nhiên, tự nhiên như sóng bể vỗ về
+
Sáu giờ chiều chợ trời Seattle đóng cửa.
Năm ngoái thế, năm nay vẫn thế. Năm ngoái, ngày đông, mới ba giờ đã chạng vạng chiều. Năm nay, ngày hè, sáu giờ chiều còn chang chang nắng.
Năm ngoái đến đây bán buồn. Không ai mua. Không dám đổ xuống biển sợ cảnh sát môi trường phạt vạ. Đành gánh về nhà, con cháu nhìn ông bà sưng xỉa.
Năm nay, chỉ dám đem theo một bị cói buồn, ngờ đâu bán sạch. Mắt vợ tràn vui, trẻ gì mà trẻ thế, đong đưa gì mà đong đưa thế.
Mới hay lòng người diệu vợi hơn thời gian không gian.
Hèn chi, vợ bảo, em đang trẩy hội chợ quê mình. Váy áo tứ thân nhún đu cùng ai thế? Cười cười. Đu tình nhún bổng trời xanh…
Seattle, 29/8/2011
060. NHẬT KÝ SEATTLE, 7
Một Mình
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gổ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa
Một mình. Mặt trời hừng hực lửa khoan thai từ đỉnh Núi Xanh (Evergreen Mountain) đi xuống. Gương mặt cười lóa. Nội lực nhấn vào huyệt hỏa như thể phải thoát hết, nắng hết, sáng hết giọt trời
Một mình. Dương nhân ví như mặt trời. Mở rộng phạm trù, không phân biệt nam nữ, cần lao, năng động, sáng tạo đều là dương nhân, ví như mặt trời. Người Seattle khát vọng như mặt trời.
Bỗng nhiên. Lòng hát quan họ nghỉ chúng em ra về. Đất nước đồng bằng, lội bộ một thôi chân từ làng em đã tới làng anh. Nhạc ngũ cung thong thả, lịch sử thong thả, dưa cà thong thả, lễ bái thong thả, thiên cơ sắp đặt cả rồi
Một mình. Seattle vốn cũng chỉ là rừng núi âm u, sông hồ hoang dại. Người Seattle dựng tháp space Needle thông báo với trời xanh kiến tạo một Seattle hoành tráng hôm nay
Lan man. Ai dám bảo Ba Vì, Sapa, Plâyku, Đà Lạt không đẹp bằng Seattle này nhỉ? Nhưng nhân tạo làm cho thiên nhiên Seattle sạch hơn, xanh hơn, đẹp hơn, hùng vĩ hơn thì rõ ràng người Seattle đáng để cho nhân loại cúi đầu, ngả mũ
Một mình. Mặt trời không cho mình quyền đi nhanh hay bước chậm , mặt trời tôn trọng quy luật, không nản lòng, không nhàm chán lập đi lập lại quy trình trường sinh bất lão
Cúi lạy đức tin. Đức tin tên là Giác, tên là Phật, tên là Jêsu Cơrít, tên là Thánh Ala. Người Seattle tu tại gia mà đắc Đức Tin. Còn chúng ta, hình như chúng ta hỗn tạp đức tin, thờ mọi loại thánh thần mà lòng chẳng biết thiêng ai.
+
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gỗ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa
Một mình. Hai mình mà sống với nhau cả đời chưa thành một, thì cộng đồng nhiều mình, xã hội triệu mình, nhân loại tỷ mình, âm dương làm sao đồng nhất mình, ganh ghét, oán thù, chiến tranh tự nhiên như giông bão
Lan man. Người Seattle tự do toàn phần xác, toàn phần hồn, làm cái mình thích, yêu cái mình yêu, mỗi người là một cây xanh, chụm vào nhau thành cả Seattle xanh mãi, cả Washington xanh mãi, tự tin xanh mãi (evergreen)
Email của bạn. Năm ngoái cũng tháng này anh đi Seattle bên ta mọi người quýnh quáng lo vàng đạp mức 23 triệu/ lượn
Năm nay, cũng tháng này, anh đi Seattle bên ta mọi người kinh hoàng sát thù tiệm vàng mới mười tám tuổi
Một email khác. Văn đàn bên đó thế nào? Êm đềm lắm.
Không như bên ta, đầu năm hội nhà văn nhớn, cuối năm hội nhà văn nhỏ, giữa hai hội là giải thưởng danh giải thưởng vọng ngổn ngang gươm giáo chiến trường
Bỗng nhiên. Lòng bảo nín không lạm chuyện sân si. Gật đầu nín. Mặt trời đã là là mép nước. Nước sóng sánh như bạc trắng, Như mặt người cười xán lạn. Chỉ mình tôi, có lẽ thế, ngồi ngắm mặt trời lặn, ngược sáng, tối thui
Bộc bạch. Thơ là thơ, vâng, tôi đâu có bảo những dòng viết này là thơ, bởi chúng không là sáu tám, bẩy bẩy sáu tám, hay bốn câu bẩy chữ, tám câu bẩy chữ, mà là tiếng lòng tôi, bạn yêu tôi cảm ơn, bạn ghét tôi không buồn
Một mình. Lòng người ly tán. Thơ mỏng manh yếu đuối. Tuổi già trước gió run chân. Nên cố mà vun đắp cội rễ gia đình. Mặt trời đang lặn. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
+
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gỗ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Bâng quơ. Cỏ lau nơi này thật tội nghiệp cỏ lau, vô ảnh vô ngôn không sắc không hương, ganh tị cỏ lau quê mình có thu heo may thi nhân se se gió cỏ lau sắc buồn
Một mình. Thưa Mặt trời, có phải Người đã đắc bồ đề tâm chói lói? Chả thế, trước muôn mồm buôn chuyện mặt trời, chẳng láo lếu nào khiến mặt trời giận dữ. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Lan man. Tôi tu thân chân đã tới cổng bồ đề, tham ganh chưa hẳn đã tuần triệt hết, nhưng mắt đã sáng vào trong bồ đề, đã thấy vườn hoa tình đồng loại, thân bằng quyến thuộc bạn bè tôi, riêng tư đẹp nhất tình tôi
Tự vinh danh. Hơn bốn chục năm hoan phối âm dương, anh tuyệt diệu như đôi vầng Nhật Nguyệt, nhấn mạnh, Nhật là anh, Nguyệt cũng là anh, còn em, em chỉ là phì nhiêu đất đai, thủy chung, hiền dịu
Lan man. Trời đất cách xa nhau là thế mà nào có than thở xa xăm, cớ chi ngồi bên nhau em hát khúc Đôi Bờ. Dẫu đôi bờ hai mình vẫn là một , tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Mặt trời xuống hết, như một nhát lửa phóng thẳng, cấn vào huyệt thủy mà sinh ra Thiếu Dương. Ngày mai từ đó bắt đầu lớn dậy Thái Dương. Tôi ngộ trọn lẽ điều lặn mọc, dù ở Seattle hay ở quê tôi
Một mình: Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Nhật ký 31/8/2011
Người Mỹ gốc, da đỏ, thổ dân, bầy những viên đá cảnh, những pho tượng gỗ đẽo gọt kỳ khu. Người Hàn bầy từng vại, từng vại kim chi. Người Spanish khoe những chiếc váy thổ cẩm, những hình lưu niệm đỏ khé như khăn các dũng nhân bò tót. Mấy chú nhóc da mầu ( thực ra là da đen, nhưng chữ đen bị coi là phân biệt chủng tộc) nhảy hip hop, người vây quanh vỗ tay vinh danh. Và đôi ba chàng Hoa, nàng Hoa, mượn dịp nhịp vỗ tay ồn ã, liến thoắng tháo chuồng ngôn ngữ tượng hình bán vịt.
Thôi thì, thượng vàng hạ cám, chẳng thiếu thức gì, kể cả thức bán mua trong Phiên Chợ Ba Tư (tên một bản nhạc) hay chợ Vòm Nga, hay chợ phiên hàng tổng, hàng tỉnh miền xuôi, chợ tình Sapa miền ngược bên ta, miễn là mọi thức bán mua gợi nhớ khởi thủy làng quê sinh tồn, phần hội nhiều hơn phần chợ.
+
Lạc lõng chưa, chúng tôi đến chợ vai quẩy bị cói hạt buồn.
Than thở chỉ vừa lóe, đã thấy cô gái da trắng, tóc vàng phủ bờ vai nõn, nhìn chằm chằm mắt vợ tôi nài nỉ xin đôi hạt buồn.
Để làm gì? Để đêm nay, sau một ngày hội hè vui đẫm, tôi có chốn nhớ về buổi chiều đen thẫm ấy, buổi chiều định mệnh tôi xuống tầu chạy trốn Vacxava tìm đến thiên đường Mỹ. Chỉ những hạt buồn mới giúp tôi trở về gặp lại tiếc buồn đánh mất hôm qua.
Nhận những hạt buồn vợ tôi trao tặng, cô gái Ba Lan bật khóc, chân cô dẫm nát những giọt khóc trong điệu dân vũ Vacxava kể về đắng ngọt tha hương
Một chàng da nâu râu nham, bụi đời như tất cả bụi đời trên hoàn vũ, đưa vợ tôi hai tờ hai đô la (tờ tiền mệnh giá 2$ được coi là tờ tiền may mắn) sòng phẳng xin đổi hai hạt buồn.
Để làm gì? Để một hạt tôi gieo mắt tôi, một hạt tôi gieo đè khi nó ngủ. Nó là ai? Tôi khẽ hỏi. Chàng nâu cao giọng, nó là con vợ tôi, mắt nó u buồn cho tôi thương hại, và mắt tôi trĩu buồn cho đời thương tôi, tình lưới phải con vợ nứng, sướng quá hóa rồ, đêm ngày chỉ thích vui hoang
Vợ tôi thở dài, nhét trả túi chàng nâu hai tờ 2$ lucky với lời cầu may mắn
Sau anh chàng da nâu là next, next, người tiếp theo, người tiếp theo, trai gái trẻ già, đông lắm,nhiều lắm, nối đuôi nhau chờ đến lượt mua buồn.
Vợ tôi từ bàng hoàng kinh ngạc đến bối rối lúng túng. Người mua sau cầm đô la nhiều hơn người mua trước, từng xấp từng xấp, đang lúc ù tai hoa mắt, bỗng nghe Việt ngữ thất thanh Bớ Vợ Chồng Kia, tưởng police, khoác vội bị cói buồn, chưa kịp chạy đã một tay người nắm chặt, lôi đi
Chúng tôi lếch thếch vón theo người thanh niên Việt, kéo nhị xẩm, không mù lòa như ông xẩm bến đò Dốc Lã, chạy ra khỏi chợ, cả ba ngồi lăn đùng giữa vườn hoa thác nước
+
Buồn là đặc sản Việt cớ sao ông bà đem ra chợ trời rao bán ?
Đặc sản buồn? Mới nghe lần đầu, nghe lần đầu, bực mình quá, bực mình quá, luật phân biệt chủng tộc đâu rồi?
Người thanh niên chầm chậm nhị: Người Mỹ nhận xét người Việt không biết cười. Lý là, người Việt vừa cười xong đã ưu tư hiu hiu, lo lắng hiu hiu, ngậm ngùi hiu hiu, giận dữ hiu hiu, hiu hiu duyên cớ gì chẳng biết. Cộng đồng Việt đông dần, người Mỹ thông cảm, chia sẻ với nỗi đau chiến tranh, ngục tù, nghèo đói mà người Việt phải gánh chịu, đã không xét nét nụ cười mà vinh danh người Việt có nụ cười buồn, đặc sản buồn.
Và ngươi, vợ tôi lớn giọng, đã lấy đặc sản của đặc sản là cây nhị xẩm, cây đờn cò, để bỏ quê, để đến đây ăn mày ăn nhặt thế này sao?
Thì ông bà chẳng cũng đến đây rao bán hạt buồn?
Ta không đến đây rao bán nỗi buồn, vợ tôi chua chát, mà ta đến đây chia sẻ hạt buồn, đổi buồn trác vui, nơi đây quá nhiều vui, ai cũng vui, vui đầy tràn nên cần hạt buồn gia vị cho ly nước đời cân bằng âm dương cười khóc, mà thuận lý, mà hướng thiện, mà bền vững cõi tin chân lý.
Còn ngươi, ngươi đã xỉ nhục cây đàn cò vốn sinh ra cho người khiếm thị, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xót thương kẻ mù lòa, ngươi sáng mắt, ngươi còn tay còn chân, ngươi còn lưỡi, vậy mà ngươi lại mượn nỗi buồn đui mù hèn hạ đổi lấy chút dư thừa thương hại
Nhị xẩm cúi đầu câm lạnh. Rồi bỏ đi. Chúng tôi chưa kịp bỏ đi đã thấy niềm vui vây kín, hồn nhiên, tự nhiên như sóng bể vỗ về
+
Sáu giờ chiều chợ trời Seattle đóng cửa.
Năm ngoái thế, năm nay vẫn thế. Năm ngoái, ngày đông, mới ba giờ đã chạng vạng chiều. Năm nay, ngày hè, sáu giờ chiều còn chang chang nắng.
Năm ngoái đến đây bán buồn. Không ai mua. Không dám đổ xuống biển sợ cảnh sát môi trường phạt vạ. Đành gánh về nhà, con cháu nhìn ông bà sưng xỉa.
Năm nay, chỉ dám đem theo một bị cói buồn, ngờ đâu bán sạch. Mắt vợ tràn vui, trẻ gì mà trẻ thế, đong đưa gì mà đong đưa thế.
Mới hay lòng người diệu vợi hơn thời gian không gian.
Hèn chi, vợ bảo, em đang trẩy hội chợ quê mình. Váy áo tứ thân nhún đu cùng ai thế? Cười cười. Đu tình nhún bổng trời xanh…
Seattle, 29/8/2011
060. NHẬT KÝ SEATTLE, 7
Một Mình
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gổ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa
Một mình. Mặt trời hừng hực lửa khoan thai từ đỉnh Núi Xanh (Evergreen Mountain) đi xuống. Gương mặt cười lóa. Nội lực nhấn vào huyệt hỏa như thể phải thoát hết, nắng hết, sáng hết giọt trời
Một mình. Dương nhân ví như mặt trời. Mở rộng phạm trù, không phân biệt nam nữ, cần lao, năng động, sáng tạo đều là dương nhân, ví như mặt trời. Người Seattle khát vọng như mặt trời.
Bỗng nhiên. Lòng hát quan họ nghỉ chúng em ra về. Đất nước đồng bằng, lội bộ một thôi chân từ làng em đã tới làng anh. Nhạc ngũ cung thong thả, lịch sử thong thả, dưa cà thong thả, lễ bái thong thả, thiên cơ sắp đặt cả rồi
Một mình. Seattle vốn cũng chỉ là rừng núi âm u, sông hồ hoang dại. Người Seattle dựng tháp space Needle thông báo với trời xanh kiến tạo một Seattle hoành tráng hôm nay
Lan man. Ai dám bảo Ba Vì, Sapa, Plâyku, Đà Lạt không đẹp bằng Seattle này nhỉ? Nhưng nhân tạo làm cho thiên nhiên Seattle sạch hơn, xanh hơn, đẹp hơn, hùng vĩ hơn thì rõ ràng người Seattle đáng để cho nhân loại cúi đầu, ngả mũ
Một mình. Mặt trời không cho mình quyền đi nhanh hay bước chậm , mặt trời tôn trọng quy luật, không nản lòng, không nhàm chán lập đi lập lại quy trình trường sinh bất lão
Cúi lạy đức tin. Đức tin tên là Giác, tên là Phật, tên là Jêsu Cơrít, tên là Thánh Ala. Người Seattle tu tại gia mà đắc Đức Tin. Còn chúng ta, hình như chúng ta hỗn tạp đức tin, thờ mọi loại thánh thần mà lòng chẳng biết thiêng ai.
+
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gỗ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa
Một mình. Hai mình mà sống với nhau cả đời chưa thành một, thì cộng đồng nhiều mình, xã hội triệu mình, nhân loại tỷ mình, âm dương làm sao đồng nhất mình, ganh ghét, oán thù, chiến tranh tự nhiên như giông bão
Lan man. Người Seattle tự do toàn phần xác, toàn phần hồn, làm cái mình thích, yêu cái mình yêu, mỗi người là một cây xanh, chụm vào nhau thành cả Seattle xanh mãi, cả Washington xanh mãi, tự tin xanh mãi (evergreen)
Email của bạn. Năm ngoái cũng tháng này anh đi Seattle bên ta mọi người quýnh quáng lo vàng đạp mức 23 triệu/ lượn
Năm nay, cũng tháng này, anh đi Seattle bên ta mọi người kinh hoàng sát thù tiệm vàng mới mười tám tuổi
Một email khác. Văn đàn bên đó thế nào? Êm đềm lắm.
Không như bên ta, đầu năm hội nhà văn nhớn, cuối năm hội nhà văn nhỏ, giữa hai hội là giải thưởng danh giải thưởng vọng ngổn ngang gươm giáo chiến trường
Bỗng nhiên. Lòng bảo nín không lạm chuyện sân si. Gật đầu nín. Mặt trời đã là là mép nước. Nước sóng sánh như bạc trắng, Như mặt người cười xán lạn. Chỉ mình tôi, có lẽ thế, ngồi ngắm mặt trời lặn, ngược sáng, tối thui
Bộc bạch. Thơ là thơ, vâng, tôi đâu có bảo những dòng viết này là thơ, bởi chúng không là sáu tám, bẩy bẩy sáu tám, hay bốn câu bẩy chữ, tám câu bẩy chữ, mà là tiếng lòng tôi, bạn yêu tôi cảm ơn, bạn ghét tôi không buồn
Một mình. Lòng người ly tán. Thơ mỏng manh yếu đuối. Tuổi già trước gió run chân. Nên cố mà vun đắp cội rễ gia đình. Mặt trời đang lặn. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
+
Tôi ngồi hai mình, tựa vai nhau, trên một nhánh bè gỗ ngắm mặt trời lặn trên Lake Washington. Hai mình mà xưng một mình. Bởi nghĩ, tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Bâng quơ. Cỏ lau nơi này thật tội nghiệp cỏ lau, vô ảnh vô ngôn không sắc không hương, ganh tị cỏ lau quê mình có thu heo may thi nhân se se gió cỏ lau sắc buồn
Một mình. Thưa Mặt trời, có phải Người đã đắc bồ đề tâm chói lói? Chả thế, trước muôn mồm buôn chuyện mặt trời, chẳng láo lếu nào khiến mặt trời giận dữ. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Lan man. Tôi tu thân chân đã tới cổng bồ đề, tham ganh chưa hẳn đã tuần triệt hết, nhưng mắt đã sáng vào trong bồ đề, đã thấy vườn hoa tình đồng loại, thân bằng quyến thuộc bạn bè tôi, riêng tư đẹp nhất tình tôi
Tự vinh danh. Hơn bốn chục năm hoan phối âm dương, anh tuyệt diệu như đôi vầng Nhật Nguyệt, nhấn mạnh, Nhật là anh, Nguyệt cũng là anh, còn em, em chỉ là phì nhiêu đất đai, thủy chung, hiền dịu
Lan man. Trời đất cách xa nhau là thế mà nào có than thở xa xăm, cớ chi ngồi bên nhau em hát khúc Đôi Bờ. Dẫu đôi bờ hai mình vẫn là một , tình tới bến Bồ Đề nở một giọt hoa. Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Mặt trời xuống hết, như một nhát lửa phóng thẳng, cấn vào huyệt thủy mà sinh ra Thiếu Dương. Ngày mai từ đó bắt đầu lớn dậy Thái Dương. Tôi ngộ trọn lẽ điều lặn mọc, dù ở Seattle hay ở quê tôi
Một mình: Tôi tin mặt trời không buồn vì biết mình sắp lặn. Tôi tin tôi.
Nhật ký 31/8/2011
/ CÒN TIẾP/ 5/
99 khúc tặng Liên/ BNN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét