NXB VĂN HỌC
Trả
lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược
bến cỏ non..
Là
khi anh nói về em. Bông
hoa trước cửa tự nhiên nở bùng. Trên cành một giọt sương rung. Gió nhẹ vô
cùng thổ mãi không rơi…
THỨ TỰ 10: 009. Sông Tương/
008. Ca trù mùa thu/ 007. Vườn chiều/ 006. Bốn Mùa/ 005. Bài thơ tên là em/ 004. Phụng Hoàng/ 003. Thư tình đầu đời/ 002. Huyền thoại phúc/ 001. Kinh thành cổ tích/ Mục lục
008. Ca trù mùa thu/ 007. Vườn chiều/ 006. Bốn Mùa/ 005. Bài thơ tên là em/ 004. Phụng Hoàng/ 003. Thư tình đầu đời/ 002. Huyền thoại phúc/ 001. Kinh thành cổ tích/ Mục lục
009. SÔNG TƯƠNG
Gió thổi qua mắt em
Gió mang theo vị mặn
Mắt em nhìn đâu sao lâu chớp thế
Có phải em dong thuyền ra bể
Lỡ rớt mái chèo trên sông Tương?
Hỏi em anh bỗng nhiên buồn
Chiều nhạt nắng tóc xõa vai nhạt nắng
Sông Tương
Sông Tương ở đâu
Mà ai cũng đi qua sông Tương nhỉ
Ai đi qua cũng rớt mái chèo?
008. CA TRÙ MÙA THU
Phút giây ấy với tôi là duyên số
Hai tình cờ gặp nhau
Em trao chỉ một gật đầu
Đôi mắt cười mệt mỏi
Chỉ thế thôi vồi vội
Chim bay về tổ chiều thu
Tôi đi theo hương thu
Hồn tình sét đánh
Xóm Hạ Hồi thoang hương sữa lạnh
Hoa từ vú lụa thơm ra
Tôi rảo quanh lặng lẽ Nguyễn Du
Cửa sổ nhà ai bóng thúy
Tôi vòng ra phố Huế
Chật khoang tầu điện gió thu
Những mái phố ca trù
Cửa chợ Hôm trễ yếm
Tiếng rao tầm quất nhạc xèng
Em ở đâu giữa Hà Nội dọc ngang
Ba sáu phố phường khép mở
Một nửa của tôi ơi
Hàng Đào Hàng Lược Hàng Vôi
Nợ tình nỡ nao Cấm Chỉ
Xin nghe tôi một lời chém đá
Đêm nay rồi đêm mai
Thu nay rồi thu mai
Năm nay rồi năm mai
Em là gió anh cũng tìm thấy gió
Thu dẫn tôi vào ngõ nhỏ nhà em
Khu cổ tích thuyền rồng
Hồ thu vua trả kiếm
Đâu thành quách dương đài nguyệt điện
Nhà em nóng rực như lò
Đun cháy mọi điều mơ mộng
Em là cô thợ ca ba
Tôi lặng mình và chợt hiểu ra
Có một Hà Nội khác
Một Hà Nội nửa tôi.
Chúng tôi bên nhau riêng một trời
Riêng một đất
Đường Cổ Ngư ngắn chừng gang tấc
Trăng vàng rơi qua kẽ tay
Trôi bồng bềnh rồi rơi vào sóng bạc
Mắt sướng thi nhân ngơ ngác
Cổ thụ ngồi trải lá vàng khô
Chúng tôi rù rì rù rì
Những lời say ong mật
Tạ trời ban cho hạnh phúc
Cánh hồn bay chơi vơi
Một nửa tôi không lời
Thương đau có gì phải kể
Cảnh mất cha đổ buồn mắt mẹ
Mất mẹ trút khổ vai em
Mười bảy tuổi mỏng manh thuyền
Chèo chống đàn em dại
Tôi là người Hà Nội
Thuộc rất nhiều Hà Nội văn chương
Hà Nội ca trù lúng liếng
Hà Nội Ba Đình nắng
Hà Nội sông Hồng nước lên
Nhưng Hà Nội em
Tôi chưa hề biết
Ca trù thuyền phá luật
Đàn gảy nín cung thương
Trống chầu giữ nhịp
Tôi kịp lên thuyền
Hợp sức cùng em vượt thác
Cảm động tình Bích Câu thuở trước
Em là tranh Tố nữ làng Hồ
Tôi hân hoan đón kỳ ngộ bây giờ
Nhật nguyệt yêu mưa phùn gió bấc
Áo tình một chiếc phong phanh
Trao nhau tấm chân thành
Nụ hôn người Hà Nội
Nụ hôn tự biết thăng hoa
Yêu em thế nào tôi chẳng thể nói ra
Bởi đôi tay biết nói
Lời mồ hôi lời giá cóng
Lời mềm nặn sữa nuôi con
Lời thèm mắt ngủ
Lời kẽo kẹt làm chồng làm vợ
Hoa Ngọc Hà xuống phố ban mai
Hà Nội mình những năm bảy mươi
Kỳ ngộ tình bao nhiêu trang đẹp
Cô bác sĩ Cửa Đông nuốt khóc
Thiệp hôn phủ xác nửa mình
Anh pháo thủ phố Hàng Mành
Gặp nửa mình tiếp đạn
Anh thợ điện người Ô Quan Chưởng
Bới nhặt nửa mình trong đổ nát Khâm Thiên
Anh giáo cận Kim Liên
Ao thu nửa mình đứng tắm
Kể sao hết những Tú Uyên muôn vạn
Gặp muôn vạn Giáng Kiều mọi nẻo thành đô
Những kỳ ngộ đẹp như thơ
Tình mình sánh làm sao được
Ấy là lẽ vì sao em không khóc
Trước gian nan tem gạo phiếu tiền
Ấy là lẽ tôi nói lời yêu em
Biết là mình đáng sống
Ấy là lẽ vì sao tứ thời dép lốp áo xanh
Dép lốp bè trầm áo xanh bè bổng
Gió kinh thành ngũ sắc hoan ca
Ấy là lẽ vì sao sao xa
Vào mắt em lay láy
Ca trù mùa thu.
007. VƯỜN CHIỀU
Một vườn chiều có thực
Máy bay địch đã bay xa
Hai đứa nhoi lên từ hầm trú ẩn
Và một vườn chiều khác hẳn
Tiên Dung căng màn trên cát mềm
Sao em chọn chỗ này để tắm ?
Chử Đồng Tử tôi nghèo lắm
Khoan khoan xối nước khoan khoan
Chớ để thịt da tôi đắc tội
Chớ để đau lòng mẹ cha...
Em là hoa không hoa
Mắt cười xanh lắm
Trong mắt ấy thật nhiều ảo ảnh
Như thực lại như mơ
Đôi mắt chào tôi quen tự ngày xưa
Cái ngày xưa cổ tích
Em mời tôi nhấm nháp táo dầm
Chưa mở đèn vườn chiều âm âm
Ghế đá lạnh se sương sớm
Em bảo từ phía tương tư thơ em đến
Đòi tôi cho nghe thơ
Thơ hơn mọi bài thơ
Nước trôi nước trôi xiêm áo cát
Tình yêu đầm Dạ Trạch
Thanh cao vòi vọi Tiên Dung
Tôi giáo đầu em nghe một tỏ tình buồn
Về căn nhà tôi ở
Khói hun muỗi khét mùi hương giẻ
Muỗi bay
Muỗi bay có làm em sợ?
Tôi đang độc ẩm cuồng say
Những ly rượu thơ cồn cào bụng đói
Bao nhiêu triệu người đang đói
Có thơ uống như tôi đâu
Sao em lại cúi đầu
Thương tôi mắt khóc?
Tiên Dung không khóc
Nàng nắm tay Chử Đồng Tử đỡ lên
Xối nước tắm cho chàng
Và hát....
Tôi đọc em nghe thơ một người tàn tật
Hoảng loạn chân trên đường
Vai quẩy gánh buồn
Tưởng thóc giống quơ tay tung vãi
Đôi khi giật mình sợ hãi
Lấm lét nhìn quanh một sắc áo vàng
Em nắm tay tôi sát lại bên mình
Như sợ tôi bị bắt
Tóc em đôi ba ngọn
Hơ hoảng tìm mặt tôi
Tiên Dung thánh thót lời lời
An ủi Chử nỗi lo cha mẹ nàng phạt vạ
Cha mẹ sẽ tác thành chúng ta nên vợ nên chồng
Nghèo không có tội chàng ơi...
Riêng một đất
Đường Cổ Ngư ngắn chừng gang tấc
Trăng vàng rơi qua kẽ tay
Trôi bồng bềnh rồi rơi vào sóng bạc
Mắt sướng thi nhân ngơ ngác
Cổ thụ ngồi trải lá vàng khô
Chúng tôi rù rì rù rì
Những lời say ong mật
Tạ trời ban cho hạnh phúc
Cánh hồn bay chơi vơi
Một nửa tôi không lời
Thương đau có gì phải kể
Cảnh mất cha đổ buồn mắt mẹ
Mất mẹ trút khổ vai em
Mười bảy tuổi mỏng manh thuyền
Chèo chống đàn em dại
Tôi là người Hà Nội
Thuộc rất nhiều Hà Nội văn chương
Hà Nội ca trù lúng liếng
Hà Nội Ba Đình nắng
Hà Nội sông Hồng nước lên
Nhưng Hà Nội em
Tôi chưa hề biết
Ca trù thuyền phá luật
Đàn gảy nín cung thương
Trống chầu giữ nhịp
Tôi kịp lên thuyền
Hợp sức cùng em vượt thác
Cảm động tình Bích Câu thuở trước
Em là tranh Tố nữ làng Hồ
Tôi hân hoan đón kỳ ngộ bây giờ
Nhật nguyệt yêu mưa phùn gió bấc
Áo tình một chiếc phong phanh
Trao nhau tấm chân thành
Nụ hôn người Hà Nội
Nụ hôn tự biết thăng hoa
Yêu em thế nào tôi chẳng thể nói ra
Bởi đôi tay biết nói
Lời mồ hôi lời giá cóng
Lời mềm nặn sữa nuôi con
Lời thèm mắt ngủ
Lời kẽo kẹt làm chồng làm vợ
Hoa Ngọc Hà xuống phố ban mai
Hà Nội mình những năm bảy mươi
Kỳ ngộ tình bao nhiêu trang đẹp
Cô bác sĩ Cửa Đông nuốt khóc
Thiệp hôn phủ xác nửa mình
Anh pháo thủ phố Hàng Mành
Gặp nửa mình tiếp đạn
Anh thợ điện người Ô Quan Chưởng
Bới nhặt nửa mình trong đổ nát Khâm Thiên
Anh giáo cận Kim Liên
Ao thu nửa mình đứng tắm
Kể sao hết những Tú Uyên muôn vạn
Gặp muôn vạn Giáng Kiều mọi nẻo thành đô
Những kỳ ngộ đẹp như thơ
Tình mình sánh làm sao được
Ấy là lẽ vì sao em không khóc
Trước gian nan tem gạo phiếu tiền
Ấy là lẽ tôi nói lời yêu em
Biết là mình đáng sống
Ấy là lẽ vì sao tứ thời dép lốp áo xanh
Dép lốp bè trầm áo xanh bè bổng
Gió kinh thành ngũ sắc hoan ca
Ấy là lẽ vì sao sao xa
Vào mắt em lay láy
Ca trù mùa thu.
007. VƯỜN CHIỀU
Một vườn chiều có thực
Máy bay địch đã bay xa
Hai đứa nhoi lên từ hầm trú ẩn
Và một vườn chiều khác hẳn
Tiên Dung căng màn trên cát mềm
Sao em chọn chỗ này để tắm ?
Chử Đồng Tử tôi nghèo lắm
Khoan khoan xối nước khoan khoan
Chớ để thịt da tôi đắc tội
Chớ để đau lòng mẹ cha...
Em là hoa không hoa
Mắt cười xanh lắm
Trong mắt ấy thật nhiều ảo ảnh
Như thực lại như mơ
Đôi mắt chào tôi quen tự ngày xưa
Cái ngày xưa cổ tích
Em mời tôi nhấm nháp táo dầm
Chưa mở đèn vườn chiều âm âm
Ghế đá lạnh se sương sớm
Em bảo từ phía tương tư thơ em đến
Đòi tôi cho nghe thơ
Thơ hơn mọi bài thơ
Nước trôi nước trôi xiêm áo cát
Tình yêu đầm Dạ Trạch
Thanh cao vòi vọi Tiên Dung
Tôi giáo đầu em nghe một tỏ tình buồn
Về căn nhà tôi ở
Khói hun muỗi khét mùi hương giẻ
Muỗi bay
Muỗi bay có làm em sợ?
Tôi đang độc ẩm cuồng say
Những ly rượu thơ cồn cào bụng đói
Bao nhiêu triệu người đang đói
Có thơ uống như tôi đâu
Sao em lại cúi đầu
Thương tôi mắt khóc?
Tiên Dung không khóc
Nàng nắm tay Chử Đồng Tử đỡ lên
Xối nước tắm cho chàng
Và hát....
Tôi đọc em nghe thơ một người tàn tật
Hoảng loạn chân trên đường
Vai quẩy gánh buồn
Tưởng thóc giống quơ tay tung vãi
Đôi khi giật mình sợ hãi
Lấm lét nhìn quanh một sắc áo vàng
Em nắm tay tôi sát lại bên mình
Như sợ tôi bị bắt
Tóc em đôi ba ngọn
Hơ hoảng tìm mặt tôi
Tiên Dung thánh thót lời lời
An ủi Chử nỗi lo cha mẹ nàng phạt vạ
Cha mẹ sẽ tác thành chúng ta nên vợ nên chồng
Nghèo không có tội chàng ơi...
Tôi đọc em nghe một khúc không lời
Tình yêu chẳng bao giờ xưa cũ
Hoan phối tả trên trống đồng Ngọc Lũ
Trần tục thăng hoa
Giếng Ngọc kể chuyện Cổ Loa
Trương Chi tương tư Trương Chi hát
Trương Chi nhớ thương em
Vườn chiều cười khúc khích
Trong em nhìn, tôi như mới mười ba
Mười ba ngây thơ
Mười ba mơ hồ
Vồi vội nụ hôn hoa sữa
Trời cũng như trăng trời thương Chử
Nhưng Chử tránh mặt trời
Chử không muốn xóm làng xấu hổ
Chử không khố đóng nàng ơi
Trăng đầy rồi trăng vơi
Trăng cấy lúa bắt còng cùng Chử...
Tôi đọc em nghe thơ diêm dân đồng bể
Biển quê mình nhiều thế
Nắng quê mình nhiều thế
Be bờ phơi là thành muối trắng tinh
Rỗ mặt vẫn nặng lòng làm muối
Muối nhiều thế mà bao đời vẫn đói
Chẳng lẽ thượng du không phải đồng bào?
Rồng rắn lên mây trẻ hát đồng dao
Trẻ hát đồng dao lên mây rồng rắn
Thà là đừng nhiều nắng
Thà là đừng nhiều bể
Câu đồng dao trẻ hát rối mù
Tiên Dung hát ru
Bài se tơ dệt vải
Chử hát giữa trời nắng cháy
Bài ca vỡ đất mênh mông...
Muốn em nghe câu hỏi giấu trong lòng
Về dòng sông chảy qua làng Việt cổ
Những cô gái dâng mình cho Hà Bá
Xin sông đừng lũ lụt sông ơi
Những cô gái bị gọt đầu bôi vôi
Khác gì nhau giữa hai lẽ sống chết
Một chết trinh và một chết yêu
Em phỉ phui tôi
Ngón tay thơm khép bờ môi chín
Em kỵ nói chuyện rồi phải đến
Vườn chiều hôi hổi gió chim
Chử lội khắp làng trên
Dậy dân làng trồng lúa nước
Tiên Dung đi cùng xóm dưới
Dạy thôn nữ tầm tơ...
Tôi đọc em nghe thơ không chỉ là thơ
Là ước nguyện tôi từ tấm bé
Hai chân dung người tôi muốn vẽ
Suốt đời vẫn chửa vẽ xong
Bà tôi đi gánh lưng còng
Giã trầu câu ru Tô Thị
Tự khi nào mắt bà thành mắt mẹ
Chẳng còn lệ khóc chờ con
Bao nhiêu trai tráng tòng quân
Chiến tranh liên miên ngày về vô định
Nhưng sông Hát vẫn ru lời thần thánh
Tô Thị hóa đá để còn làng
Còn làng mẹ hóa đá chờ con...
Vườn chiều đang ngẩn ngơ thương
Chử Đồng Tử,Tiên Dung bay vào mây trắng
Có thể nay mai họ lại xuống vườn chiều
Lại viết kỳ tích yêu lạ khác
Phải không em?
Không lời đáp chỉ bàn tay lạnh ướt
Em đã buông tay tôi đi tự lúc nào
Còn đây hơi ấm nôn nao
Chia tay đến một gật chào cũng không
Chợt vườn chiều mênh mông
Máy bay địch cách Hà Nội ba mươi cây số
Cầu mong đấy chỉ là cái cớ để em đi
Máy bay địch đã bay xa
Là cái cớ để em về
Nhưng máy bay địch đã bay xa xa mãi
Người tương tư thơ ấy vẫn chưa về...
(Dốc Thọ Lão, căn nhà muỗi 16, bài thơ viết khoảng những năm 1970, Liên tình cờ tìm thấy giắt trên khe mái nhà trước ngày đi Sài Gòn theo chồng với gia tài bản thảo mang theo)
006. BỐN MÙA
Nếu em là hạt mưa Xuân
Anh là chồi biếc uống chầm chậm em
Nếu em ngọn gió Hè lên
Anh xin là cánh diều êm lưng trời
Nếu em trăng Thu chơi vơi
Anh nằm trên cỏ hát cười cùng em
Nếu em đơn chiếc mùa Đông
Anh là nắng ấm ửng hồng má em
Dù em chỉ muốn là em
Nhưng anh vẫn cứ là anh bốn mùa.
005. BÀI THƠ TÊN LÀ EM
Câu văn vần này em đã không quên
Anh ngủ nướng ban mai nghe chổi hát ngoài thềm
Quét bụi mưa bụi gió
Thức dậy không thấy nón thấy rổ
Biết là cò đã đi chợ cỏ lau
Đổi kẹo lạc kẹo vừng lấy củi lấy rau
Câu văn vần này em giả bộ không nhớ
Nắng đứng chợ trưa sao em mãi chưa về
Mắt lội sông gặp đò mừng rỡ
Anh bế đò lên mặt đê
Hai đứa chạy lướt trên cỏ nắng
Ngã đè dưới cây rơm vàng
Em buộc lại yếm cười nỡm
Trưa ấy nắng trưa được mời cơm trưa
Cá vụn kho tương niêu đất
Câu văn vần này em đã cố quên
Bóng đè sông mê thuyền neo bến lú
Gió như dao cùn thái ruột
Tre già khiêng nắng chôn măng
Vợ gọi vong con ôm ấp
Chồng cắt thịt da đắp nặn áo hồn
Thở than số phận ư, nước mắt?
Mơ hồ ba cõi nhang hương
Câu văn vần này em làm đẹp hoàng hôn
Để tủi buồn cho nắng
Đón cháu cửa trường bà bế bồng hoa
Hai bà cháu là hai bông hoa
Nhanh nhanh về nhà cắm bình ông nội
Bình hoa chói lói thương yêu
Đầy nhà rụa ràn cười nói
Ông nội ôm hoa chặt lòng
Thương nắng ngồi buồn trong tối
Câu văn vần này em hát vu vơ
Trăng già sau một đêm mơ
Vì tình trăng không có thật
Chúng mình hơn hai chục ngàn đêm hẹn hò
Tình vẫn say ong ngọt mật
Bạc đầu hư bạc đầu hát
Đêm mai trăng lại non vào…
Giật mình thấy dạ nôn nao
Giật mình thấy gió thổi vào ngực trăng
Giật mình thấy một vung văng
Ứ ừ đầy, ứ ừ ừ cầm chân môi
Giật mình thấy khúc khích cười
Thấy non nõn cỏ ngậm bồi hồi sương
Giật mình thấy đạo âm dương
Quấn vào nhau một lạ thường thiên thai..
Ôi thơ
miệt mài
Những câu văn vần như thế này nhiều lắm
Giá thấp ngăn cao đầy thư viện lòng
Chờ ngày nắng đẹp phơi bụng đọc
Vợ chép miệng cười
Đọc thế mà không xấu hổ
Khoe thế mà không xấu hổ
Yêu ngần ấy năm mà viết không xong bài thơ tặng vợ
Xấu hổ bất lực
Bèn nắn nót chép những câu văn vần
Không đầu không cuối
Thành bài thơ tặng em
Vì thế Bài Thơ Này Tên Là Em
004. PHỤNG HOÀNG
Anh thích tình mình như sông hay như biển ?
Sông thật rộng dài
Dài rộng mấy cũng có nguồn ra và cửa đến
Biển quá mênh mông
Nhưng có thể thấy bờ ở phía chân trời
Anh chẳng muốn tình mình là sông hay là biển
Em có biết sau nụ hôn đầu
Phụng Hoàng yêu nhau thế nào ?
Nếu họa ác giáng xuống đầu con mái
Trống chẳng thiết sống đâu
Sống hay chết cũng vẹn đôi trống mái
Anh là con trống của tình em.
Hà Nội 1.1.1971
Những câu văn vần như thế này nhiều lắm
Giá thấp ngăn cao đầy thư viện lòng
Chờ ngày nắng đẹp phơi bụng đọc
Vợ chép miệng cười
Đọc thế mà không xấu hổ
Khoe thế mà không xấu hổ
Yêu ngần ấy năm mà viết không xong bài thơ tặng vợ
Xấu hổ bất lực
Bèn nắn nót chép những câu văn vần
Không đầu không cuối
Thành bài thơ tặng em
Vì thế Bài Thơ Này Tên Là Em
004. PHỤNG HOÀNG
Anh thích tình mình như sông hay như biển ?
Sông thật rộng dài
Dài rộng mấy cũng có nguồn ra và cửa đến
Biển quá mênh mông
Nhưng có thể thấy bờ ở phía chân trời
Anh chẳng muốn tình mình là sông hay là biển
Em có biết sau nụ hôn đầu
Phụng Hoàng yêu nhau thế nào ?
Nếu họa ác giáng xuống đầu con mái
Trống chẳng thiết sống đâu
Sống hay chết cũng vẹn đôi trống mái
Anh là con trống của tình em.
Hà Nội 1.1.1971
003. THƯ TÌNH ĐẦU ĐỜI
Tình yêu gọi dòng sông xuôi về biển
Chim đầy vườn ríu rít gọi mai lên
Mỗi bông hồng chợt hiện một nàng tiên
Em đã đến để lòng anh thương nhớ
Yêu nhau rồi mở cửa lòng tự thú
Trái tim yêu nhịp đập rất thật thà
Khi lòng em đã nghe tiếng tình ca
Cũng là lúc mắt em nhìn mắc cỡ
Ôi diệu kỳ là phút giây gặp gỡ
Anh bỗng thấy mình trong mắt em
Có phải tình yêu làm em đẹp lên?
Trong mắt anh em bỗng cười e thẹn
Anh đâu phải lâu đài trên cát biển
Nước triều lên sẽ cuốn nát tơi bời
Anh đến với em da thịt của đời
Mắt tin yêu và nụ cười sự sống
Anh đã bỏ qua bao nhiêu hình bóng
Dẫu là hoa chói rạng cả khu vườn
Em so với ai đều rất bình thường
Nhưng với anh em là người đẹp nhất
Như họa sĩ trong tay đầy mầu sắc
Anh vẽ tình bằng những sắc mầu riêng
Nghe trái tim thủ thỉ gọi tên em
Đường hạnh phúc hai chiều ta gặp mặt
Anh muốn nói về tình yêu thứ nhất
Lại nói về sự nghiệp anh đang theo
Như chim trong bão táp vẫn ca reo
Từ trời khổ bay sang trời hạnh phúc
Em hãy nắm tay ta cùng bước
Cho đến ngày về với nắng với mây
Anh vẫn chẳng quên lời nói hôm nay
Anh yêu em và được em đáp lại
Hà Nội 1968
002. HUYỀN THOẠI PHÚC
Song thân ơi, xin rước mẹ cha về
Làng mở hội tạ ơn củ khoai thần năm Dậu
Con thấy thuyền cha về từ mây sông thương
Ông cháu ôm nhau cười như sáo sậu
Mẹ gánh hoa về từ bến nắng nhớ
Con dâu đón mẹ dâng hoa khoai thần
Riêng thằng chắt nội
Trốn hội ngồi gốc đa làng
Bấm game siêu nhân đại chiến thế giới
Tôi bảo con tôi
Đứng trách mắng con.
Nó cũng như con
Chẳng có mảy may ký ức nào về cụ nội
Nên không thể giả vui là tết Công Gô
Không thể trá buồn nước mắt cá sấu
Và cũng đừng tội nghiệp đời cha
Chỉ thèm có ông để nhớ
Để hóa vàng niềm ước xót xa
Chết được chôn theo đôi guốc mộc
Biết cha mình chỉ đắc phúc nhị đại
Nên ông con sống một đời tích đức
Dạy cha huyền thoại củ khoai thần
Và cha tin huyền thoại khoai thần
Ngẩng đầu mà nuôi con sống
Tạ ơn phúc con tôi khôn lớn
Cũng tin huyền thoại khoai thần
Khoai như niêu cơm Thạch Sanh
Nuôi cả làng thoát qua năm Dậu
Ông con đắc phúc tam đại
Dù thế cha vẫn sống một đời tích đức
Dạy con bằng huyền thoại khác
Huyền thoại súng trường bắn rơi máy bay
Huyền thoại như mưa sáng nay
Con ngồi trong thúng tản cư
Mẹ gánh con đi trong kiếp nạn
Cha đã thấy nụ cười xán lạn
Sẽ rồi nở sáng mặt con
Giờ đây tam đại nhà ta đồng đường
Dù vậy con vẫn phải một đời tích đức
Tích đức cho đứa trốn hội ngồi gốc đa làng
Bấm game siêu nhân đại chiến thế giới
Hãy dựng chính đời mình thành huyền thoại
Cánh cò bay vượt đại dương
Con sẽ thấy nguồn cội
Giản đơn như bánh tráng phơi sương
Chiều cuối tuần cuốn bánh nhớ quê hương
Lễ hội khoai thần biết sau còn ai nhớ
Huyền thoại mới thay huyền thoại cũ
Cái đói đã đi qua
Khói lửa đã đi qua
No ấm thanh bình cõi ước
Ngửa mặt cầu xin mưa nắng thuận hòa
Vẫn thấy bóng cha đưa đò sông mưa
Mẹ ngồi bán hoa chợ nắng
Cây đời cội phúc tươi xanh..
Dù vậy con vẫn phải một đời tích đức
Tích đức cho đứa trốn hội ngồi gốc đa làng
Bấm game siêu nhân đại chiến thế giới
Hãy dựng chính đời mình thành huyền thoại
Cánh cò bay vượt đại dương
Con sẽ thấy nguồn cội
Giản đơn như bánh tráng phơi sương
Chiều cuối tuần cuốn bánh nhớ quê hương
Lễ hội khoai thần biết sau còn ai nhớ
Huyền thoại mới thay huyền thoại cũ
Cái đói đã đi qua
Khói lửa đã đi qua
No ấm thanh bình cõi ước
Ngửa mặt cầu xin mưa nắng thuận hòa
Vẫn thấy bóng cha đưa đò sông mưa
Mẹ ngồi bán hoa chợ nắng
Cây đời cội phúc tươi xanh..
001. KINH THÀNH CỔ TÍCH
Nơi ấy các cô gái đều là tiên nữ
Áo quần mớ bẩy mớ ba
Yêu nhau bắc cầu giải yếm
Nơi ấy cốm Vòng gói lá sen xanh
Chuối đổ mầu trứng cuốc
Heo may thu vào từ năm cửa ô
Nơi ấy
Tôi là đứa trẻ đẻ rơi
Mẹ trảy hội trên cầu giải yếm
Các bà tiên chuyền tay nhau bú mớm
Chuyền tay nhau hát hò
Chày Yên Thái tôi nghe
Trái bàng rơi tôi nhặt
Gạo làng Gióng tôi ăn
Sông Cái lắm thủy thần
Rằm Mồng Một dâng hoa chùa Bộc
Nơi ấy
Các bà tiên dạy tôi biết khóc
Các bà tiên dạy tôi biết cười
Các bà tiên cho tôi giấy bút
Dạy tôi vẽ lên trời hình Rồng thăng
Dạy tôi chép chữ thành vần
Dạy tôi làm chồng làm vợ
Năm ấy sấm Trạng Trình ran nổ
Trời thật nhiều đạn bom
Nơi ấy lẽ Càn Khôn
Các bà tiên lần lượt về mây trắng
Con đưa mẹ đến đầu cầu giải yếm
Mẹ trắng vào mây
Mẹ thăng vào gió
Mẹ đi trảy hội Tiên Rồng
Nơi ấy
Đào Nhật Tân nở chấn Cửa Đông
Áo trấn thủ phủ rêu Cửa Bắc
Kèn tầu hừng hực Cửa Nam
Quốc ca hát đỏ sông Hồng
Nơi ấy là Kinh Thành Cố Tích
Nơi ấy là đời tôi.
Hà Nội, 1970
Nơi ấy các cô gái đều là tiên nữ
Áo quần mớ bẩy mớ ba
Yêu nhau bắc cầu giải yếm
Nơi ấy cốm Vòng gói lá sen xanh
Chuối đổ mầu trứng cuốc
Heo may thu vào từ năm cửa ô
Nơi ấy
Tôi là đứa trẻ đẻ rơi
Mẹ trảy hội trên cầu giải yếm
Các bà tiên chuyền tay nhau bú mớm
Chuyền tay nhau hát hò
Chày Yên Thái tôi nghe
Trái bàng rơi tôi nhặt
Gạo làng Gióng tôi ăn
Sông Cái lắm thủy thần
Rằm Mồng Một dâng hoa chùa Bộc
Nơi ấy
Các bà tiên dạy tôi biết khóc
Các bà tiên dạy tôi biết cười
Các bà tiên cho tôi giấy bút
Dạy tôi vẽ lên trời hình Rồng thăng
Dạy tôi chép chữ thành vần
Dạy tôi làm chồng làm vợ
Năm ấy sấm Trạng Trình ran nổ
Trời thật nhiều đạn bom
Nơi ấy lẽ Càn Khôn
Các bà tiên lần lượt về mây trắng
Con đưa mẹ đến đầu cầu giải yếm
Mẹ trắng vào mây
Mẹ thăng vào gió
Mẹ đi trảy hội Tiên Rồng
Nơi ấy
Đào Nhật Tân nở chấn Cửa Đông
Áo trấn thủ phủ rêu Cửa Bắc
Kèn tầu hừng hực Cửa Nam
Quốc ca hát đỏ sông Hồng
Nơi ấy là Kinh Thành Cố Tích
Nơi ấy là đời tôi.
Hà Nội, 1970
MỤC
LỤC
099. Chân hương 005
098. Tôi vuông 005
097. Tôi cầu xin tôi 006
096. Tụng Trời, Đất và Người 008
095. Thoi đưa 011
094. Viết trên giường bệnh 012
093. Tiệc tình 013
092. Ký ức còn lại 015
091. Nghĩa đời 016
090. Tự họa sau cùng 018
089. Lời chim câu 018
088. Quan họ không ngoại tình 023
087. Lục bát tuổi chiều 026
086. Chat với con gái về nhà chồng 029
085. Ngẫu hứng cò 033
084. Từ Thức bơ vơ 034
083. Gặp Mẹ người trời 038
082. Vãng lai thơ 041
081. Tụng trăm ngày bạn 043
080. Nói với người đang sống 045
079. Vào chùa/ Trùng tu chùa 050
078. Tụng Khổn 051
077. Ngưỡng Phật 051
076. Thánh thơ 052
075. Thu xa quê 055
074. Một chiều 057
073. Lội về thu ngâu 058
072. Miền yêu 059
071. Ba ngọn gió quê 061
070. Ba khúc dâng Mẹ 062
069. Mưa Seattle 066
068. Lời tóc cỏ lau 067
067. Nam Mô Tết 068
066. Nhật ký Seattle / Hello 072
065. Nhật ký Seattle/ Seattle đang thu 077
064. Nhật ký Seattle/ Chùa Việt ở Seattle 080
063. Nhật ký Seattle/ Tuần trăng mật kỳ lạ 083
062. Nhật ký Seattle/ Bài tình viết chung ở vinh Alki 087
061. Nhật ký Seattle/ Bán buồn ờ chợ trời Seattle 091
060. Nhật ký Seattle/ Một mình 096
059. Học khóc 100
058. Tự họa tuổi trưa 101
057. Tự thuật bốn đoạn 102
056. Ru ba khúc 106
055. Bến đợi 108
054. Ngã tư 109
053. Đêm ngủ cội bồ đề 110
052. Diều hồn 111
051. Qua sông Hiền Lương 112
050. Cát trắng nhấp nhô 114
049. Nét Huế 115
048. Hải Vân 116
047. Biền đổ chiều 117
046. Gặp mừng 118
045. Thị xã biển 119
044. Dạo chơi buổi tối 120
043. Gọi chim 122
042. Cổ tích con cháu 126
041. Sông cái mỉm cười 133
040. Hoa đỗ quyên 143
039. Tự họa tuổi trai 146
038. Ban mai 147
037. Hai khúc ba mươi năm 148
036. Cầu hôn 150
035. Đám cưới bạc/ Rượu làng Nhân 151
034. Hỏi đường 154
033. Lưu trữ yêu 156
032. Bài ru trằn trọc 157
031. Lá thu 159
030. Những nếp nhăn đuôi mắt 161
029. Cuối ru 162
028. Tầu điện đêm 163
027. Mùa yêu 165
026. Ngã bảy 166
025. Lời hoa quỳnh 167
024. Nợ trăng 168
023. Sông Mê bến Lú 169
022. Lãng du 170
021. Tam tấu 171
020. Câu sáu, câu tám 171
019. Tự họa tuổi thơ 173
018. Bái tình 174
017. Ký ức ca dao 175
016. Hai ngôi sao không lặn bao giờ 176
015. Cầu Gió 178
014. Thác ghềnh sóng gió ơi 180
013. Mười Rằm, Mồng Một 182
012. Tinh tú ngô duyên 185
011. Liễu Tây Hồ 189
010. Thuyền tình 190
009. Sông Tương 192
008. Ca trù mùa thu 193
007. Vườn chiều 194
006. Bốn mùa 201
005. Bài thơ tên là Em 202
004. Phụng hoàng 204
003. Thư tình đầu đời 205
002. Huyền thoại phúc 207
001. Kinh Thành Cổ Tích 209
099. Chân hương 005
098. Tôi vuông 005
097. Tôi cầu xin tôi 006
096. Tụng Trời, Đất và Người 008
095. Thoi đưa 011
094. Viết trên giường bệnh 012
093. Tiệc tình 013
092. Ký ức còn lại 015
091. Nghĩa đời 016
090. Tự họa sau cùng 018
089. Lời chim câu 018
088. Quan họ không ngoại tình 023
087. Lục bát tuổi chiều 026
086. Chat với con gái về nhà chồng 029
085. Ngẫu hứng cò 033
084. Từ Thức bơ vơ 034
083. Gặp Mẹ người trời 038
082. Vãng lai thơ 041
081. Tụng trăm ngày bạn 043
080. Nói với người đang sống 045
079. Vào chùa/ Trùng tu chùa 050
078. Tụng Khổn 051
077. Ngưỡng Phật 051
076. Thánh thơ 052
075. Thu xa quê 055
074. Một chiều 057
073. Lội về thu ngâu 058
072. Miền yêu 059
071. Ba ngọn gió quê 061
070. Ba khúc dâng Mẹ 062
069. Mưa Seattle 066
068. Lời tóc cỏ lau 067
067. Nam Mô Tết 068
066. Nhật ký Seattle / Hello 072
065. Nhật ký Seattle/ Seattle đang thu 077
064. Nhật ký Seattle/ Chùa Việt ở Seattle 080
063. Nhật ký Seattle/ Tuần trăng mật kỳ lạ 083
062. Nhật ký Seattle/ Bài tình viết chung ở vinh Alki 087
061. Nhật ký Seattle/ Bán buồn ờ chợ trời Seattle 091
060. Nhật ký Seattle/ Một mình 096
059. Học khóc 100
058. Tự họa tuổi trưa 101
057. Tự thuật bốn đoạn 102
056. Ru ba khúc 106
055. Bến đợi 108
054. Ngã tư 109
053. Đêm ngủ cội bồ đề 110
052. Diều hồn 111
051. Qua sông Hiền Lương 112
050. Cát trắng nhấp nhô 114
049. Nét Huế 115
048. Hải Vân 116
047. Biền đổ chiều 117
046. Gặp mừng 118
045. Thị xã biển 119
044. Dạo chơi buổi tối 120
043. Gọi chim 122
042. Cổ tích con cháu 126
041. Sông cái mỉm cười 133
040. Hoa đỗ quyên 143
039. Tự họa tuổi trai 146
038. Ban mai 147
037. Hai khúc ba mươi năm 148
036. Cầu hôn 150
035. Đám cưới bạc/ Rượu làng Nhân 151
034. Hỏi đường 154
033. Lưu trữ yêu 156
032. Bài ru trằn trọc 157
031. Lá thu 159
030. Những nếp nhăn đuôi mắt 161
029. Cuối ru 162
028. Tầu điện đêm 163
027. Mùa yêu 165
026. Ngã bảy 166
025. Lời hoa quỳnh 167
024. Nợ trăng 168
023. Sông Mê bến Lú 169
022. Lãng du 170
021. Tam tấu 171
020. Câu sáu, câu tám 171
019. Tự họa tuổi thơ 173
018. Bái tình 174
017. Ký ức ca dao 175
016. Hai ngôi sao không lặn bao giờ 176
015. Cầu Gió 178
014. Thác ghềnh sóng gió ơi 180
013. Mười Rằm, Mồng Một 182
012. Tinh tú ngô duyên 185
011. Liễu Tây Hồ 189
010. Thuyền tình 190
009. Sông Tương 192
008. Ca trù mùa thu 193
007. Vườn chiều 194
006. Bốn mùa 201
005. Bài thơ tên là Em 202
004. Phụng hoàng 204
003. Thư tình đầu đời 205
002. Huyền thoại phúc 207
001. Kinh Thành Cổ Tích 209
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét