Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ tứ 059-050


NGUYỄN NGUYÊN BẢY
thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN

 
 

NXB VĂN HỌC

Bỏ lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược bến cỏ non..
Chở gió về đoàn tụ. Chợt gót hồng bước ra từ mai nụ. Tiếng gọi tình ấm ngát không gian…


THỨ TỰ 5: 059. Học khóc/ 058. Tự họa tuổi trưa/ 057. Tự thuật bốn đoạn/ 056. Ru ba khúc/ 055. Bến đợi/ 054. Ngã Tư/ 053. Đêm ngủ cội bồ đề/ 052. Diều hồn/ 051. Qua sông Hiền Lương/ 050. Cát trắng nhấp nhô


059. HỌC KHÓC


Biết khóc rồi mới biết cười
Đến khi biết hát là người biết yêu
Bao nhiêu cay cực đủ điều
Lòng yêu cuộc sống sớm chiều ca đưa
Mà tôi nghĩ lạ lùng chưa
Học khóc bởi sợ đời dư hát cười


058. TỰ HỌA TUỔI TRƯA


Mắt không gằm gằm sau đít chai
Trưa rồi mắt mệt
Cái nhìn mở bể bao dung
Trán không nhíu lửa bập bùng
Triều xuống sông gầy kiệt cá
Mạn thuyền ván rạn chân chim

Tai không vội hóng tai nghe
Tai lãng sợ lời thầm thì
Buồn vui đáp cười tủm tỉm

Răng tháng Tám nhìn thèm trái chín
Miếng nhừ là miếng ngon
Bữa ăn nào cũng kể cổ tích cơm

Cổ tích cơm một thời giặc giã
Cười xòa đứng dậy xốc ba lô
Chí trai dâng máu nhuộm cờ

Cổ tích cơm một thời nguyện ước
Trước khi nhắm mắt xuôi tay
Xin cho được thấy Sàigòn.

Cổ tích cơm Trương Chi bớt buồn
Trời thương ban tình Mỵ Nương
Chăn nuôi tiếng hát

Cổ tích cơm tóc tình rắc bạc
Trang sức khúc nhạc chiều
Lộng ngôn chiêu nuốt miếng yêu


057. TỰ THUẬT BỐN ĐOẠN

1. ĐOẠN CỎ


Anh yêu em
Con ca be xiu yêu con cá bé xíu


Giữa bể đời mênh mông

Anh yêu em
Nhành cỏ bé xíu yêu nhành cỏ bé xiu
Có xanh mỏi mắt chân trời

Anh yêu em
Tay chai sạn đêm đêm tìm vú
Vú tràn sữa ngọt nuôi con

Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa
Bể vẫn còn, cỏ vẫn còn
Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu..


2. ĐOẠN TỘI

Có một thời luật pháp
  Chép ra từ miệng quan
  Có một thứ luật pháp
  Không xử không cần giam
 
Có một thứ luật pháp
  Tra tấn bằng tem cơm
  Có một thứ luật pháp
  Sống là tự chết mòn.

Tôi phạm tội trẻ con
  Luận Kiều thời chinh chiến
  Biết phận mình ong kiến
  Chẳng giám trách miệng quan

  Tay bưng bát cơm ăn
  Cố lùa và nỗi nhục
  Gối tình ôm sát ngực
  Cố đừng mòn sống ơi.

Còn gọi chi là đời
  Sông không thuyền xuôi ngược
  Vườn tình một giọng hót
  Áo tình một sắc lam
 
Sông Hương tắm mấy lần
  Cho trinh nguyên liền lại
  Đành chịu thân tội lỗi
  Hồn vượt ngục vườn khuya.

Vườn khuya đầy trăng khuya
  Đầy những Kiều mệnh yểu
  Đầy thập loại chúng sinh
  Vây Nguyễn Du hạch hỏi
  Bao nhiêu trống canh rồi
  Đoạn trường sao chưa kết
Nguyễn Du ứa nước mắt
  Dúi cho cung đàn Kiều.


3. ĐOẠN SỐNG


Mất việc Bạn cho mượn chiếc máy may
  Cấp vốn một chỉ vàng
  Vợ te te đi mua vải
  Chồng thành thợ may hiên ngang.

Áo trẻ em hàng Vi ni lông đen
  Chồng cắt may theo mẫu bìa hàng loạt
  Vợ chào bán ngọt ngào như hát
Tôm tươi dọc phố Hàng Đào.

Niềm vui nửa tháng tiêu dao
  Vi ni lông đen đã đen ngòm phố xá
  Đầu hôm vợ ôm đi một giỏ
  Khuya cõng về một giỏ ế sưng.

Chồng kiên gan sáng tạo không ngừng
  Lót bao tải áo trần hình quả trám
  Rồi trần mũ tai bèo quân giải phóng
  Rồi trần áo gió trần chăn.

Thương vợ mòn chân đi ký gửi hàng
  Học Tú Xương ơn ca cò lặn lội
  Người có lúc biết đâu ngày mai hỡi
  Khúc sông này bát ngát một tình ca.

Chở máy khâu trả bạn cười xoà
  Vàng hẹn sẽ có ngày trả đủ
  Vợ ôm con nhìn chồng cười nắc nẻ
  Trên trời máy bay Mỹ đã bay xa.

4. ĐOẠN PHÁP


Võ vẽ bấm số Tử Vi
  Trên những ngón tay tháp bút
  Đôi lời ảo phán xen đôi lời thực
  Thành lời bí ẩn Thiên Cơ
 
Lời bay nhanh theo miệng học trò
  Truyền kín đáo qua gánh xôi gánh bún
  Nơi nào cần thì lời bay đến
  Đang thời loạn lạc chiến tranh

  Thiếu gì người cầu lợi mua danh
  Cần Thiên Cơ mách bảo
  Thiếu gì kẻ buôn rừng bán núi
  Xin lời qua ải vượt quan

  Đôi khi thắp một nén nhang
  Cho máy trời huyền ảo
Gặp Lục Sát nói lời giông bão
  Chơi đao sao thoát hoạ hình đao

  Gặp Lục Bại nói lời ngọt ngào
  Vỗ về nỗi đau phận số
  Gặp Đào Hồng mắt cười mắc cở
  Đưa đò khăn gối yếm thêu

  Gặp lưỡng lộc kể đời Kiều
  Khuyên tiền bạc làm điều nhân đức
  Nghe Tử Vi bằng những lời chúc phúc
  Xác thân yên được phần hồn

Rồi sẽ giàu sang
  Rồi sẽ cửa nhà êm ấm
  Đêm sẽ qua trời sẽ sáng
  Đừng làm độc ác luỵ con

  Đừng cướp hết vui để được hết buồn
  Đến khi muốn buồn chẳng có
  Rồi và đừng cứ khoan thai như thế
Mà thành nhà tư vấn tâm linh

  Cốt cách thầy tiền bạc xem khinh
  Lộc xôi oản đủ chia cả xóm
  Túc tắc nghiệp dư lẳng lặng
  Mình hành nghề phạm pháp mình ơi

  Lạy trời Công an đừng thăm hỏi
  Mất phần xôi oản con tôi...







Hà Nội, 1972-1990


056. RU BA KHÚC


1
Thiết tha một chiếc lá vàng
Sáng nay bỗng rụng ngỡ ngàng trước sân
Thương em rơi một ngày xuân
Tiếc lá em đứng soi tần ngần gương
Đời người trong lẽ tự nhiên
Trôi đi để nở sinh thêm cuộc đời
Dẫu biết phải vậy anh ơi
Lá tha thiết chẳng muốn rời cành cao

Đừng bàng hoàng tiếc chiêm bao
Hoa kia giữ mãi ngạt ngào được chăng
Đừng hỏi đời mấy tấc gang

Chưa xanh lá đã vội vàng để rơi
Tặng em một triết lý vui
Mỗi một ngày đời sống thỏa hát ca


2
Tháng tận chạp đã sang giêng
Bệnh qua em dẫn ra thềm đón xuân
Em hao gầy đến nửa phần
Sao cười em nở đẹp gần như mơ.

Vần buồn gieo ở trong thơ
Đôi ta thành truyện ngày xưa kể truyền
Rằng: Nàng lội biển trèo non
Cứu chàng dâng cả xác hồn thương yêu.

Vì không thể mất những chiều
Sóng hoan hỷ biển sóng theo thuyền về
Lửa cười cá nướng thơm quê.

Sân trăng tình lại ngồi kề bên nhau
Mái đầu lại chụm mái đầu
Xanh tươi hoa cỏ kể câu chuyện tình.

3
Có em anh có ban mai
 Một trời chim hót giữa đời đang yêu
Có em anh có buổi chiều
Hoàng hôn tím đỏ lặng thêu cửa rừng

Có em tủi tủi mừng mừng
Khỏi than thở nỗi chưa từng được yêu
Có em như có tín điều
Thuyền đời phải vượt bao nhiêu thác ghềnh.

Bao dòng xin cảm ơn em
Lại bao dòng muốn vì em tiếp vần
Hải âu một cánh chim xuân.

Một trời chim gọi lâm thâm mưa về
Quà tình vài khúc hát ru
Môi em nở nụ ngủ chờ ban mai.

Hà Nội, Sài Gòn, 1972-2000


055. BỀN ĐỢI 


Anh tin những giọt sữa sừng tê
Em mài trong đĩa nước mắt
Anh tin thứ mọc nhĩ
Sắt chỉ bằng lưỡi dao tình
Táo tầu tháng xuân gừng già tháng hạ
Sắc liu diu trong lửa trăng xanh

Anh tin thứ nghệ vàng
Trộn với đương quy trắng
Với tam thất bột pha mật ong rừng
Nêm chín giọt sữa trinh uống sống
Bát thuốc tình nào em cũng nuôi hy vọng
Anh uống giọt dỗ dành ngoan ngoan
Mà đứng dậy đè cơn lũ dữ
Bơi về bến đợi tình em…

Sài Gòn, 20.7.2009

054. NGÃ TƯ 
Hai vợ chồng cà phê ngay góc ngã tư
Trước mặt tường vôi rơi hát vỉa hè
Ngôi nhà trăm năm đang khâm liệm
Người ta trồng trước quan tài cây pan nô lớn
Hình cao vọi một building

Vặn mắt vợ nhìn bên trái, thấy cây cầu
Cây cầu thật to mà chưa lên hai
Bỗng nhớ cây cầu già hơn hoài niệm
Vợ đọc ngân nga câu thơ Bà Huyện
Dấu xưa xe ngựa (*)hồn giờ nơi đâu
Vặn mắt chồng nhìn bên phải, thấy chợ Bến Thành
Sáng mai mình đi chợ nếm bún bung?
Nhưng em lại thèm bún mắm
Chồng cười mắt,  mai mình rau đắng
Mốt riêu cua, mốt nữa bún chả Hàng Mành đấy nhé!
Nhạc hát sau lưng mắt tình khe khẽ
Hôm nay anh có lỗi gì với em?
Hôm nay em có làm gì để anh buồn?
Đôi vợ chồng già nghiêng đầu vào nhau
Tóc hôn tóc thật lâu…

(*)Thơ Bà Huyện Thanh Quan
Một hôm mệt lắm, 4.2012


053. ĐÊM NGỦ CỘI BỒ ĐỀ 

Mơ hồ nghe sông trôi
Đến bên thềm nhà mẹ
Mẹ thả phiến thuyền lá
Bươn bả sang chợ mưa

Mơ hồ nghe tuổi thơ
Quấn những con chỉ gió
Phơi đầy triền đê cỏ
Thả hát bay thành diều

Mơ hồ nghe quạ kêu
Kể chuyện thời loạn lạc
Bao nhiêu là đại bác
Bắn lên trời pháo hoa

Mơ hồ nghe tuổi già
Thanh minh người tảo mộ
Lá đã cuốn vãn chợ
Gươm còn múa chờ ai?

Thức dậy đi đêm ơi
Chú gà tre gọi cỏ
Cỏ gọi lúa gọi mẹ
Mẹ gọi làng gọi sông

Một đời gọi một đêm
Một đêm bừng thức dậy
Thấy một triền lau sậy
Vui hát cùng sông thu..

Hà Nội, 1972-Sài Gòn, 2000


052.
DIỀU HỒN
Chia ly chiều nay anh thả diều hồn
Bay vào miền háo hức
Chia ly nào chẳng đẫm nước mắt
Lần này nửa phần là nước mắt vui
Anh mang theo phần nước mắt vui 
Trùng trùng diều hồn chỉ gió
Quăng oán thù vào kho lịch sử
Bắc cầu nước mắt qua sông Hiền Lương

Em cầm phần nước mắt chứa buồn
Tứa hết ra lau chùi ký ức
Biết sống lại cũng không thể khác
Nên bằng lòng để buồn ở lại hôm qua
Xuân 1975 cứu tất cả chúng ta
Dòng giống lạc hồng và non nước
Em gật đầu ủ cười vào khóc
  Nối chỉ gió diều hồn anh bay…

Nhật ký, xuân 1975


051. QUA SÔNG HIỀN LƯƠNG 
Bỗng thương mình quá em ơi
Nghe sông thảng gọi mà bồi hồi em
Sông Hồng sóng vỗ lửa thiêng
Một con đò đắm mẹ mềm cỏ trôi
Sông Thầy nước chảy lưng vơi
Chiều đông sơ tán em ngồi mong anh
Cảnh nghèo rau gạo chạy quanh
Sông Ngân xa ngái treo thành sông mơ..
Hiền Lương chưa tới bao giờ
Bảo mắt sao dám hững hờ nhìn sông
Vun vui nhặt sóng tủi mừng
Sóng nhòa vào mắt xin đừng ràn mi
Chân trần khỏa sóng vô vi
Sông ngoan như tuổi dậy thì gặp duyên
Mở ngực đón gió sông lên
Gió đây mặn biển lại thêm ngọt trời
Vục từng gương nước lên soi
Long lanh mắt nắng khóc cười bồ câu
Hỏi đâu ruộng lúa vườn dâu
Sóng lăn tăn đáp một mầu khăn tang
Từ muôn năm vẫn xóm làng
Ni tê đâu cũng họ hàng bà con
Bỗng dưng cầu hóa lưỡi gươm
Chém đôi làng xóm chia phương mặt trời
Sông Hồng xác mẹ giạt trôi
Sông ni dìm chết bao người mẹ ta
 Con côi đâu chỉ vài ba
Nơi đây bao lứa khóc cha đòi tình
Bấm chân lún cát lội sình
Đi thâu đêm đến bình minh hỏi trời
Cắn răng không tiếng sụt sùi
Thù nuốt vào dạ hờn vùi vào sông
Con ơi sao nước mầu hồng
Cờ sôi như máu vốn không có lời
 Xóm làng liền một bờ vui
Ni tê thức một tiếng cười cạn đêm   
Gà ran ran gáy lạ quen 
Mộng du anh nắm tay em qua cầu…

Nhật ký
xuân 1975


050. CÁT TRẮNG NHẤP NHÔ 
Nói lời yêu anh
Chính là em đấy
Em nghèo năm chị em côi

Nói lời yêu chúng ta
Chính là những vùng quê cỗi cằn này đấy
Cát trắng nhấp nhô nhấp nhô cát trắng
Mấy chục năm bom đạn xới đào

Anh đã đáp lời em
Chẳng một ngại ngần
Hội cưới

Chúng mình sinh nở một con trai
Nước mắt mồ hôi hạnh phúc
Anh bỗng gặp bóng hình em
Trong nhạt nhòa những làng quê trước mặt
Miền Trung dài cát trắng nhấp nhô…
Nhật ký xuân 1975

 
/ CÒN TIẾP/ 6/
99 KHÚC TĂNG LIÊN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét