NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ. 1
NXB VĂN HỌC
Phần 4, Thơ Người Thơ đương thời:
11. Lý Viễn Giao/ 12. Đông Hà/ 13. Nguyễn Thị Ngọc Hà/ 14. Trần Thu Hà/ 15. Trần Vân hạc/ 16. Hoàng Việt Hằng/ 17. Phạm Hầu/ 18. Nguyễn hậu/ 19. Trần Ninh Hồ/ 20. Nguyễn Văn Hòa..
11. LÝ VIỄN GIAO
VƯỜN HOA CÀO CÀO
Phần 4, Thơ Người Thơ đương thời:
11. Lý Viễn Giao/ 12. Đông Hà/ 13. Nguyễn Thị Ngọc Hà/ 14. Trần Thu Hà/ 15. Trần Vân hạc/ 16. Hoàng Việt Hằng/ 17. Phạm Hầu/ 18. Nguyễn hậu/ 19. Trần Ninh Hồ/ 20. Nguyễn Văn Hòa..
11. LÝ VIỄN GIAO
VƯỜN HOA CÀO CÀO
Vườn hoa Cào Cào có đẹp không em
Có gì khác những giấc mơ đăm đắm
Có xiêm đỏ cánh xanh khoe sắc thắm
Có thập thình chày gạo gõ trăng đêm (*)
Vườn hoa Cào Cào có rộng không em
Để nhẩm bước so đường lên Cung Quế
Để anh biết rằng không hay có thể
Để gồng chân leo đến bậc cuối thềm
Vườn hoa Cào Cào có thật không em
Mà nỗi nhớ cứ ngày đêm le lói
Mà chân dạo cứ quẩn quanh không mỏi
Mà đường xanh cứ đau đáu mắt tìm
Vườn hoa Cào Cào hay chỉ là tên
Chỉ lung linh trong những lời hò hẹn
Chỉ có đi nhưng chưa hề có đến
Chỉ để mình chơi đuổi bắt ú tim
(*)“ Cào cào giã gao cho nhanh
mẹ may áo đỏ áo xanh cho cào”
NGƯỜI SĂN MẶT TRỜI
Tặng PN
Sao anh chẳng săn Hoa ?
Hồng tía ấy sẻ vơi đi niềm trắc ẩn
Cánh bướm dập dìu thả bay u uẩn
Để ngày vui tung tăng
Sao anh không săn Trăng ?
Bâng khuâng cùng mây vương đầu núi
Ngơ ngẩn vàng rơi lung linh đáy suối
Em, mắt nói thay lời
Lại mẩn mê săn Mặt Trời
Bình minh lên rực hồng biển lặng
Hoàng hôn xuống tím ngầu núi vắng
Nhận những tấm hình bóng đen !
NGÀY XA XANH!
Tiếng cọn nước trong mơ
Đưa anh về ngày hoang vãng
Áo chàm xanh chiều lặng
Và em
Đôi mắt vắt xanh
Ngăn ngắt lá về cành
Bìm bịp triền non khắc khoải
Ngày gội sương loang vãi
Gọi khói lam mái chiều
Sàn gió liêu xiêu
Trâu về gõ nhạc
Tiếng cọn nước trong mơ
Ru anh về thời Hoa Ngọc
Trẻ trai
Sức vóc
Khát
Yêu
Con sáo ước mơ gửi nặng cánh diều
Gió núi lên môi thành lời hát
Lời hát ru nhau ngân nga trong ngát
Tiếng cọn nước trong mơ
Rơi anh về miền nuối tiếc
Giá mà ...
Ừ nhỉ ...
Giá mà ... !
LỜI CỎ HƯƠNG TRĂNG
Tặng Dạ Thảo
Trăng lên , kìa trăng lên !
Sương buông lưng lửng gió
Vàng rơi dầy mắt cỏ
Phơ phất lá ru mơ
Lời cỏ non xanh lơ
Cứ thầm thào ngân mãi
Vọng về từ hoang hoải
Thao thiết khúc yêu đầu
Mi chớp ướt Mùa Ngâu
Mắt gọi chong ngày nhớ
Lời cỏ thơm hơi thở
Một thời xa bơ vơ.
Tay ôm choàng cơn mơ
Đi trong lời cỏ hát
Tìm về đâu cơn khát?
Một miền xa không tên ...
Trăng lên, Kìa trăng lên!
Bóng in đằm thảm biếc
Tìm về phương nuối tiếc
Chân không ngày anh yêu.
Thơ Lý Viễn Giao/ Tác giả tự chọn
12. ĐÔNG HÀ
GIÓ HỒNG
Tuổi thơ tôi có tên người
Đôi mắt nhung ướt nụ cười lẻ loi
Cõng thêm nắm gió mồ côi
Tôi đem thương nhớ ướm lời đẩy đưa
Bon chen bắt trúng trò đùa
Tình yêu tôi cũng lọc lừa chính tôi
Tưởng rằng nước chảy hoa trôi
Nào đâu ngỗ nghịch gió rơi đầy thềm
Xóc liều một quẻ xăm duyên
Ai ngờ hương khói cũng tiền định xưa
Trút chuông dỗi – động sân chùa
Du khách hoảng hốt trả bùa – sang sông
Tôi giờ cười nụ không công
Đò ngang không bãi chở lòng không neo
Thôi thì cơn gió có theo
Đành xin gả nốt kẻo heo may tình.
TIỄN ĐƯA
Buồn từ ngọn gió sinh ra
Ai đem rải dưới thềm hoa nhà mình
Chao ôi, ngọn gió thất tình
Nỗi buồn phấp phỏng cũng hình như đau
Trăng giờ sáng tỏ mặt nhau
Những yêu thương cũng đổi màu dửng dưng
Lỡ tay đánh vãi nắm vừng
Lỡ duyên em nhặt đến chừng nào xong?
Một mình lạc bến long đong
Buồn kia đã nở thành bông u sầu
Tiễn đưa bóng cũ qua cầu
Tiễn luôn mình giữa cơi trầu chưa têm…
CHUÔNG GIÓ
Để vào đâu cho hết
Khi tiếng cười em vụn vỡ mất rồi
Đã cho nhau ngày đoạn tuyệt
Cơ hồ mắt đổ mồ hôi
Ngày anh vắng đất trời đành khất thực
Gió giang hồ rệu rã bước chân đi
Đã yêu nhau còn kể gì chuông ngọ
Kháo nhau đêm cổ thụ li bì
Nào ai dám giữ gì từ đó nữa
Cứ như sông tan lặng ngấn chân cầu
Để sớm ra xòe tay mời gió đậu
Chuyện hai người không viết nổi một câu…
TRÁI TIM NẰM NGHIÊNG
Em cắn trái tim em
ngọt ngào
cay đắng
trái tim im lặng…
Em cắn mảnh đời em
dịu dàng
sâu nặng
mảnh đời nằm nghiêng…
Trái tim thiêng liêng
oà khóc...
Thôi, đừng cắn nữa
sẽ chừa...
yêu.
Thơ Đông Hà/ Ngô Minh đọc chọn
13. NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ
CHỈ CÒN TIẾNG GIÓ TIỄN ĐƯA
Kính viếng hương hồn Nhà Thơ Trinh Đường
Thế là tan kiếp phù du
Trả hồn về gốc Mù U quê nhà (*)
Trả đời nhang khói hương hoa
Trả hồng nhan giọt sương sa cuối trời
Cõi này ngắn ngủi thế thôi
Đến chưa ấm chỗ đã rời chân đi
Nổi chìm mấy cuộc thiên di
Đắng cay mình lại nhâm nhi chính mình
Bây giờ chịu phận hóa sinh
Bút nghiên lạc giữa nhân tình mà đau
Bấc tàn đèn cạn hết dầu
Câu thơ tan tác biết đâu âm trần
Bóng vừa khuất nẻo mây vần
Phía sau bụi xóa dấu chân một đời
Đam mê đến chót cuộc chơi
Chỉ còn tiếng gió… ơ …hời tiễn đưa
2003
(*) Mù u: một loại cây ở Quảng Nam
CUỘC CHƠI XANH
Cheo leo trên non Tản
Hoa Sim tím hết mình
Sự thủy chung muôn thuở
Vẫn đầu núi chênh vênh
Chân lạc cuộc chơi xanh
Bước hoàng hôn loạn nhịp
Vẳng tiếng ai thao thiết
Thầm thỉ trong hồn ta
Cả đời sống trong mơ
Chưa một lần tỉnh giấc
Vẫn nửa hư nửa thực
Chập chờn ngoài tầm tay
Vời sông… Sông quá rộng
Vời núi…Núi chơi vơi
Nhện bắc cầu qua gió
Sao chẳng gặp tình người
Lội xuống dòng suối cạn
Haí nắm cỏ bùa mê
Bỏ bùa ai chẳng biết
Cứ rối bước ta về
8-3-2011
MÙA THU VÀ GIÓ
Mùa thu
Qua đã lâu
Gió vẫn rơi vàng nỗi nhớ
Mưa vẫn từ quá khứ
Thấm vào hồn ta đã rợm phong sương
Mỗi lần tựa vào bóng đêm
Lại thấy
Ước mơ ải trong mưa nắng
Thấy bấy nhiêu ngọt bùi cay đắng
Theo gió thu xao xác quay về
Gió thả vào ta một vùng mắt ướt
Biết cất quá khứ vào đâu cho hết
Cất gió vào đâu cho thôi gió
Để giận hờn trong suốt trước nhau
Mùa thu bây giờ có khác đâu
Sao lối cũ mịt mờ bụi… gió
Để người đàn ông ta đắm say một thuở
Rất gần nhưng lại rất xa
Ôm hết thu vào lòng
Áp môi lên những chiếc lá chẳng còn xanh
Trong ta
gió bỗng lồng lộng gió
2009
Thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà/ Tác giả tự chọn
14. TRẦN THU HÀ
ANH TÔI
(Thương tiếc anh trai liệt sĩ sau 40 năm tìm được)
Anh nằm nghiêng
Không tăng, không bạt
Bốn mươi năm anh nằm lại bìa rừng
Bốn mươi năm anh hoá người dưng
Nắm xương gửi rừng – Không bia không mộ
Đâu rồi
Khuôn mặt thơ ngây chưa một lần tim vỡ-Vô tư hát vang rừng
Tuổi Hai mươi xem cái chết dửng dưng
Trên đầu anh mặt trời bao giờ cũng đỏ!
Bình minh chết cho một ngày nắng đẹp
Trận giáp lá cà
Anh tôi nằm đo thời gian…
Bốn mươi năm nơi anh nằm nay thành phố thị
Eaka Đắc Lắc
Nước mắt Mẹ Cha cạn lăn theo anh
Phố thị bán mua
Ai mua ký ức?
Trận giáp lá cà
Anh tôi nằm nghiêng không tăng, không bạt!
Bốn mươi năm – Nhát cuốc bổ ánh ngày dựng tóc
Những hốc mắt
Sống – Chết – Nhìn
Nỗi buồn xông đất
Nén nhang đỏ…đỏ như mắt người thân
Bốn mươi năm
Chim ngưng hót sau rừng cây lá mục
Cửa đã mở…
Ước muốn
Hồn người không bị xơ cứng
20/10/2008
HOA ĐỊNH MỆNH
Chắp vá
Chắp vá
Tôi cố khâu tiếng cười chưa rộ chân chim
Gửi e-mail tặng Xúy Vân giả dại
Hết chỉ
Mượn tia nắng xâu qua lỗ kim
Cứ tưởng
Cứ tưởng… vành khuyên là hạnh phúc
Ô hay
Lỗ kim tròn định mệnh
Tôi xâu thời gian
Hạt lép lọt tay
Hạt dày ngâu lút mắt
Thời gian
Tôi xâu thành cườm treo trên cổ leng keng úp mở thị phi
Thời gian
Tia nắng bò qua lỗ kim
Nở hoa văn
Định mệnh.
Thơ Trần Thu Hà/ Ngô Minh đọc chọn
15. TRẦN VÂN HẠC
BÙA YÊU
Trai rừng
Giấu bùa yêu
trong tiếng khèn
Chợ xuân
Giữa dặt dìu kèn lá
Da diết đàn môi
Bùa yêu ngỏ lời
Có lòng thì về
Ta thành chồng
thành vợ
Gái núi
như bị bắt hồn bắt vía
Trai rừng
Giấu bùa yêu
Vào gấu váy vợ
Lũ trai bản
chỉ dám mộng mơ
Gái núi
Giấu bùa yêu
vào trong câu thơ
Vụt bay lên
thành bình minh mai sớm
GỌI BẠN TÌNH
Dậy đi em
Dậy đi em
Anh hồi hộp nâng khèn
Trăng vàng sóng sánh
Dặt dìu dòng suối âm thanh
Nhà sàn đợi chờ thao thức
Đầu khèn
chạm vào hò hẹn
Sao hôm đậu xuống mái nhà
Đêm trở mình da diết nhớ sàn hoa
Đầu khèn
chạm vào đợi chờ
Sao mai lung linh cửa sổ
Hội hái hoa ban nọong ơi
Trái tim chung đôi e ấp lời bầy tỏ Đầu khèn
chạm vào mong nhớ
Trăng neo khau cút* bâng khuâng
Trinh trắng hoa ban
Thắm tình hoa mạ**
Cầu thang rạo rực rung rinh
Em như nàng tiên mùa xuân
Bước ra từ câu khắp
* Khau cút: biểu tượng hình trăng khuyết ở đầu hồi nhà sàn người Thái đen.
** Hoa mạ: một loại hoa màu vàng, nở vào mùa xuân, rất đẹp.
ÁO CÓM EM
Chiếc áo cóm* em ơi
Thân thương mà bỡ ngỡ
Xa. Lòng day dứt nhớ
Sao như là bùa yêu
Em mỗi sáng mỗi chiều
Tay trồng bông dệt vải
Sợi nhớ nào xa ngái
Lựa đan cùng sợi thương
Áo mang hồn quê hương
Gọi xuân về tình tự
Bước xòe em lộc nhú
Mắc pém vờn giao duyên
Núi đồi xuân dâng men
Áo bồi hồi thổn thức
Cả đất trời náo nức
Căng đầy mùa sinh sôi
Chiếc áo cóm nọong ơi
Ấp iu tình đôi lứa
Trái tim yêu thắp lửa
Nõn nà xuân tinh khôi
* Áo cóm: áo ngắn mặc ngoài bó sát người của con gái Thái.
** Mắc pém: cúc bạc hình con bướm
TIẾNG KHÈN
Vút lên từ con tim
Rộn ràng như vó ngựa
Chuốt chọn từng sợi gió
Thông vi vút non ngàn
Gom muôn ánh trăng rằm
Sóng núi dâng mê mướt
Chắt bình minh chợt thức
Lửa tình đầu tinh khôi
Anh hái cả sao trời
Đợi chờ đêm thao thức
Khèn ngân rung tha thiết
Cháy bỏng lời yêu thương
Anh gửi vào mênh mông
Núi mờ sương đồng vọng
Tiếng đơn côi day dứt
Vấp lẻ loi chơi vơi
Lọc tiếng thác trào sôi
Lựa bão giông chớp giật
Chợt tiếng lòng xanh biếc
Đàn môi em thì thầm
Tiếng khèn chạm má hồng
Vụt nở hoa tươi rói
Nhịp đất trời hôi hổi
Phập phồng lời yêu trao
Suối Tiên dào dạt
Như là câu khắp
Như là cổ tích
Như là…
… Nọong ơi !
Thơ Trần Vân Hạc/ Tác giả tự chọn
16. HOÀNG VIỆT HẰNG
BÊN HÀNH LANG BỆNH VIỆN
Có thể là u ác tính
Vài dòng nhắn gửi cho con
Có thể là u lành tính
Lớp kính mỏng tang chập chờn
Một ngày đứng bên vực chết
Sự sống mỏng manh nhường này
Mẹ đứng nhìn hành lang rộng
Người đi như mưa bóng mây
Ai cũng một lần xuôi tay
Thảnh thơi đi về với đất
Thấy con bơ vơ chất ngất
Mẹ đi mẹ ở sao đành
Bao lần một mình bên vực
Thấy mình nhỏ hơn hạt mưa
thấy mình đi qua nỗi khổ đi qua nhiều lần khối u
Việc đời như giấc mơ xưa
Ngỡ quên mà không quên được
ủ tro tàn trong lồng ngực
đớn đau chớp giật một ngày
Hành lang vừa rộng vừa hẹp
Trong cách nhìn của nhân gian
Bỗng nhớ lâu đài, hoang mạc
Xênh xang gió cát lưu đày
Chỉ mong con sớm dạn dày
Vào đời đừng nên ham hố
Hãy làm từng việc nho nhỏ
Đừng quên hành lý đem theo…
BÀI THƠ TÌNH BỎ SÓT
sau trận ốm chẳng bấu víu vào đâu
đuổi được con thạch sùng
đánh rơi chồng bản thảo
bỗng một bài thơ tình bỏ sót
anh viết từ đêm trăng
còn sáng rỡ cho em
một lời ru nghẹn ngào
em không biết
một hạnh phúc bầm dập ngủ quên
anh đã từng che chắn rét cho em
giấy úa vàng
mực tím nhạt nhòa xem
em trắng tay rồi
cuộc tình đã chết
thơ nhắc lại một lời ru chìm
con thạch sùng vẫn tắc lưỡi dưới đèn
Thơ Hoàng Việt Hằng/ Tác giả tự chọn
BÙA YÊU
Trai rừng
Giấu bùa yêu
trong tiếng khèn
Chợ xuân
Giữa dặt dìu kèn lá
Da diết đàn môi
Bùa yêu ngỏ lời
Có lòng thì về
Ta thành chồng
thành vợ
Gái núi
như bị bắt hồn bắt vía
Trai rừng
Giấu bùa yêu
Vào gấu váy vợ
Lũ trai bản
chỉ dám mộng mơ
Gái núi
Giấu bùa yêu
vào trong câu thơ
Vụt bay lên
thành bình minh mai sớm
GỌI BẠN TÌNH
Dậy đi em
Dậy đi em
Anh hồi hộp nâng khèn
Trăng vàng sóng sánh
Dặt dìu dòng suối âm thanh
Nhà sàn đợi chờ thao thức
Đầu khèn
chạm vào hò hẹn
Sao hôm đậu xuống mái nhà
Đêm trở mình da diết nhớ sàn hoa
Đầu khèn
chạm vào đợi chờ
Sao mai lung linh cửa sổ
Hội hái hoa ban nọong ơi
Trái tim chung đôi e ấp lời bầy tỏ Đầu khèn
chạm vào mong nhớ
Trăng neo khau cút* bâng khuâng
Trinh trắng hoa ban
Thắm tình hoa mạ**
Cầu thang rạo rực rung rinh
Em như nàng tiên mùa xuân
Bước ra từ câu khắp
* Khau cút: biểu tượng hình trăng khuyết ở đầu hồi nhà sàn người Thái đen.
** Hoa mạ: một loại hoa màu vàng, nở vào mùa xuân, rất đẹp.
ÁO CÓM EM
Chiếc áo cóm* em ơi
Thân thương mà bỡ ngỡ
Xa. Lòng day dứt nhớ
Sao như là bùa yêu
Em mỗi sáng mỗi chiều
Tay trồng bông dệt vải
Sợi nhớ nào xa ngái
Lựa đan cùng sợi thương
Áo mang hồn quê hương
Gọi xuân về tình tự
Bước xòe em lộc nhú
Mắc pém vờn giao duyên
Núi đồi xuân dâng men
Áo bồi hồi thổn thức
Cả đất trời náo nức
Căng đầy mùa sinh sôi
Chiếc áo cóm nọong ơi
Ấp iu tình đôi lứa
Trái tim yêu thắp lửa
Nõn nà xuân tinh khôi
* Áo cóm: áo ngắn mặc ngoài bó sát người của con gái Thái.
** Mắc pém: cúc bạc hình con bướm
TIẾNG KHÈN
Vút lên từ con tim
Rộn ràng như vó ngựa
Chuốt chọn từng sợi gió
Thông vi vút non ngàn
Gom muôn ánh trăng rằm
Sóng núi dâng mê mướt
Chắt bình minh chợt thức
Lửa tình đầu tinh khôi
Anh hái cả sao trời
Đợi chờ đêm thao thức
Khèn ngân rung tha thiết
Cháy bỏng lời yêu thương
Anh gửi vào mênh mông
Núi mờ sương đồng vọng
Tiếng đơn côi day dứt
Vấp lẻ loi chơi vơi
Lọc tiếng thác trào sôi
Lựa bão giông chớp giật
Chợt tiếng lòng xanh biếc
Đàn môi em thì thầm
Tiếng khèn chạm má hồng
Vụt nở hoa tươi rói
Nhịp đất trời hôi hổi
Phập phồng lời yêu trao
Suối Tiên dào dạt
Như là câu khắp
Như là cổ tích
Như là…
… Nọong ơi !
Thơ Trần Vân Hạc/ Tác giả tự chọn
16. HOÀNG VIỆT HẰNG
BÊN HÀNH LANG BỆNH VIỆN
Có thể là u ác tính
Vài dòng nhắn gửi cho con
Có thể là u lành tính
Lớp kính mỏng tang chập chờn
Một ngày đứng bên vực chết
Sự sống mỏng manh nhường này
Mẹ đứng nhìn hành lang rộng
Người đi như mưa bóng mây
Ai cũng một lần xuôi tay
Thảnh thơi đi về với đất
Thấy con bơ vơ chất ngất
Mẹ đi mẹ ở sao đành
Bao lần một mình bên vực
Thấy mình nhỏ hơn hạt mưa
thấy mình đi qua nỗi khổ đi qua nhiều lần khối u
Việc đời như giấc mơ xưa
Ngỡ quên mà không quên được
ủ tro tàn trong lồng ngực
đớn đau chớp giật một ngày
Hành lang vừa rộng vừa hẹp
Trong cách nhìn của nhân gian
Bỗng nhớ lâu đài, hoang mạc
Xênh xang gió cát lưu đày
Chỉ mong con sớm dạn dày
Vào đời đừng nên ham hố
Hãy làm từng việc nho nhỏ
Đừng quên hành lý đem theo…
BÀI THƠ TÌNH BỎ SÓT
sau trận ốm chẳng bấu víu vào đâu
đuổi được con thạch sùng
đánh rơi chồng bản thảo
bỗng một bài thơ tình bỏ sót
anh viết từ đêm trăng
còn sáng rỡ cho em
một lời ru nghẹn ngào
em không biết
một hạnh phúc bầm dập ngủ quên
anh đã từng che chắn rét cho em
giấy úa vàng
mực tím nhạt nhòa xem
em trắng tay rồi
cuộc tình đã chết
thơ nhắc lại một lời ru chìm
con thạch sùng vẫn tắc lưỡi dưới đèn
Thơ Hoàng Việt Hằng/ Tác giả tự chọn
17. PHẠM TẤN HẦU
CÁI CHẾT CỦA MỘT THI SĨ
Ông là một thi sĩ theo chủ nghĩa siêu thực ở Vỹ Dạ.
Già và cô độc. Vì vậy, khá lâu sau khi mất mới được
khâm liệm. Tựa như đó là khoảng thời gian để ông tự
nhìn ngắm thật kỹ cái chết của mình...
Đây là R.Char, P.Eluard, A.Breton
Đây là F. Garcia Lorca
ken dày trên giá sách
như muốn đổ nhào
cùng bức tường nứt rạn
Cái thế giới siêu thực nặng nề!
Và những chữ biến ảo kia
thường đưa anh vào giấc mơ kỳ bí. Giờ đây
đã thôi nhảy múa
thôi đi những vần điệu thường va đập trong đầu
Hãy im lặng
để nghe nỗi cô đơn đang xua đi
tất cả hình thái, tư duy, chữ nghĩa
ra khỏi phút dây hiện hữu này
và nghe mình trôi đi, chìm sâu
không bạn bè, người thân nào đụng tới
Chỉ có lũ ruồi nhặng
Như một hội đoàn bẩn thỉu, xa lạ
xúm xít chia phần ai điếu
Nhưng còn có chi đâu, cái chết
như một cơn đón thiên thu
không thể nào thỏa mãn
như bài thơ chưa viết xong
tắt nghẽn lại, ở đâu đó
trong khi trái tim đã ngừng đập
vì chờ đợi quá lâu. Một âm tiết
muốn chống lại
sự phỉnh phờ của đấng toàn năng
Muốn thêm một lần cải đạo
Để bất tử thuộc về con người
Và thi ca là vĩnh hằng cứu rỗi
Nhưng rốt cuộc máu
chỉ là một dòng thời gian bị tát cạn
dần ham muốn
Xác thân bị nỗi lo
vì bệnh gút và chứng hói đầu thổi phồng lên
thành gánh nặng
của tâm hồn
Không sao vứt bỏ cho nhẹ nhàng
theo tiếng sóng Mịch la
Cũng không sao tìm được giọt nước nào
để làm Cam lộ
không có trong không có đục
Dòng sông đóng băng
Con đường tắc lối, toàn là bến bờ
của cát bụi
Ta đi
nhưng không tìm nữa
Trần trụi và đơn độc
Ta muốn ngắm mình
thật kỹ
trước khi phó mặc
cho sự khâm liệm
của hư vô.
20/05/2011
SÀI GÒN CỦA MỘT NGƯỜI BẠN
Tặng Vương Kiều
Tôi thấy bầu trời thường bị chia cắt
và chảy qua dưới những dòng kênh
và những ngõ hẻm
tuôn đổ ra biết bao người
ngủ chưa đủ giấc
Họ phải ra đi
với cơn mơ không trọn vẹn
quá nhiều thứ để đánh thức
và dẫn chúng ta đi
như trói buộc
bao nhiệm vụ
ngày một chất cao
trên lưng cuộc sống
Và ở đằng kia em cũng vậy
không thoát khỏi cơn thịnh nộ
của xe cộ, áo quần, bụi bặm
như giữa một rừng xúc tu
lôi tuột em theo một gã hoạn quan
hay tay buôn địa ốc
Bấy giờ chúng ta không còn nhận ra nhau
vì lấm lem, giận dữ
Chúng ta sẽ không đến được ngôi nhà ở Hạnh thông tây
trước khi đứa con thức dậy
để thấy sự xót thương
trên đĩa thức ăn đã nguội
Em thân yêu,
lại có thêm một ngày mai
của những kẻ mù
tự thổi còi mà đi
tựa như mang một ngọn đèn
đã tắt trong đêm
Nơi đâu bóng lộn hào hoa
bạc tiền nở bung cánh cửa,và tuôn chảy
tưng bừng lễ hội
Nơi đây thế giới là những lô cốt xù xì
và đồng tiền co thành nắm đất
liên hồi là những cú knockout
và đại lộ quay cuồng
chẳng hiểu vì sao
đông đúc mà lạnh nhạt
nỗi niềm
Chúng ta luôn bị mất tích
rồi trở lại
xa lạ hơn bởi sự tô vẽ của phố phường
vừa đập bỏ quá khứ của mình
dễ dàng như đập bỏ
món đồ chơi
Chúng ta thuộc về một góc khuất nào đây
của lòng trắc ẩn
đã bị xóa đi
cùng với bao người mang số phận
của cây kim
rơi
trong cát bụi.
3-11-2010
Thơ Phạm Tấn Hầu/ Ngô Minh đọc chọn
CÁI CHẾT CỦA MỘT THI SĨ
Ông là một thi sĩ theo chủ nghĩa siêu thực ở Vỹ Dạ.
Già và cô độc. Vì vậy, khá lâu sau khi mất mới được
khâm liệm. Tựa như đó là khoảng thời gian để ông tự
nhìn ngắm thật kỹ cái chết của mình...
Đây là R.Char, P.Eluard, A.Breton
Đây là F. Garcia Lorca
ken dày trên giá sách
như muốn đổ nhào
cùng bức tường nứt rạn
Cái thế giới siêu thực nặng nề!
Và những chữ biến ảo kia
thường đưa anh vào giấc mơ kỳ bí. Giờ đây
đã thôi nhảy múa
thôi đi những vần điệu thường va đập trong đầu
Hãy im lặng
để nghe nỗi cô đơn đang xua đi
tất cả hình thái, tư duy, chữ nghĩa
ra khỏi phút dây hiện hữu này
và nghe mình trôi đi, chìm sâu
không bạn bè, người thân nào đụng tới
Chỉ có lũ ruồi nhặng
Như một hội đoàn bẩn thỉu, xa lạ
xúm xít chia phần ai điếu
Nhưng còn có chi đâu, cái chết
như một cơn đón thiên thu
không thể nào thỏa mãn
như bài thơ chưa viết xong
tắt nghẽn lại, ở đâu đó
trong khi trái tim đã ngừng đập
vì chờ đợi quá lâu. Một âm tiết
muốn chống lại
sự phỉnh phờ của đấng toàn năng
Muốn thêm một lần cải đạo
Để bất tử thuộc về con người
Và thi ca là vĩnh hằng cứu rỗi
Nhưng rốt cuộc máu
chỉ là một dòng thời gian bị tát cạn
dần ham muốn
Xác thân bị nỗi lo
vì bệnh gút và chứng hói đầu thổi phồng lên
thành gánh nặng
của tâm hồn
Không sao vứt bỏ cho nhẹ nhàng
theo tiếng sóng Mịch la
Cũng không sao tìm được giọt nước nào
để làm Cam lộ
không có trong không có đục
Dòng sông đóng băng
Con đường tắc lối, toàn là bến bờ
của cát bụi
Ta đi
nhưng không tìm nữa
Trần trụi và đơn độc
Ta muốn ngắm mình
thật kỹ
trước khi phó mặc
cho sự khâm liệm
của hư vô.
20/05/2011
SÀI GÒN CỦA MỘT NGƯỜI BẠN
Tặng Vương Kiều
Tôi thấy bầu trời thường bị chia cắt
và chảy qua dưới những dòng kênh
và những ngõ hẻm
tuôn đổ ra biết bao người
ngủ chưa đủ giấc
Họ phải ra đi
với cơn mơ không trọn vẹn
quá nhiều thứ để đánh thức
và dẫn chúng ta đi
như trói buộc
bao nhiệm vụ
ngày một chất cao
trên lưng cuộc sống
Và ở đằng kia em cũng vậy
không thoát khỏi cơn thịnh nộ
của xe cộ, áo quần, bụi bặm
như giữa một rừng xúc tu
lôi tuột em theo một gã hoạn quan
hay tay buôn địa ốc
Bấy giờ chúng ta không còn nhận ra nhau
vì lấm lem, giận dữ
Chúng ta sẽ không đến được ngôi nhà ở Hạnh thông tây
trước khi đứa con thức dậy
để thấy sự xót thương
trên đĩa thức ăn đã nguội
Em thân yêu,
lại có thêm một ngày mai
của những kẻ mù
tự thổi còi mà đi
tựa như mang một ngọn đèn
đã tắt trong đêm
Nơi đâu bóng lộn hào hoa
bạc tiền nở bung cánh cửa,và tuôn chảy
tưng bừng lễ hội
Nơi đây thế giới là những lô cốt xù xì
và đồng tiền co thành nắm đất
liên hồi là những cú knockout
và đại lộ quay cuồng
chẳng hiểu vì sao
đông đúc mà lạnh nhạt
nỗi niềm
Chúng ta luôn bị mất tích
rồi trở lại
xa lạ hơn bởi sự tô vẽ của phố phường
vừa đập bỏ quá khứ của mình
dễ dàng như đập bỏ
món đồ chơi
Chúng ta thuộc về một góc khuất nào đây
của lòng trắc ẩn
đã bị xóa đi
cùng với bao người mang số phận
của cây kim
rơi
trong cát bụi.
3-11-2010
Thơ Phạm Tấn Hầu/ Ngô Minh đọc chọn
18. NGUYÊN HẬU
ĐÊM NGHE TUỒNG HÁT THỊ MẦU
Nào là “táo rụng sân đình”
Nào là thầy tiểu nào là Kính Tâm
Nghe câu hát cổ đêm rằm
Chợt thương Mầu Thị tiếng trăm ngàn đời
Lẳng lơ âu cũng kiếp người
Đa tình lúng liếng buông lời bướm ong
Chốn kệ kinh lại phải lòng
Tiếng oan đổ quấy trăm năm tiếng đời
Tàn canh câu hát vãn rồi
Kính Tâm hóa Phật rũ lời thị phi
Tuồng tan đào kép lại đi
Trần gian một kẻ thương chi Thị Mầu …
CỔ TÍCH
Có những cánh đồng chạy dài trong ký ức
Cô bé lọ lem chơi trốn tìm bỗng kẹt giữa giấc mơ
Cánh cò trắng không còn vô định
Chở cả tháng năm bay mãi đến bây giờ
Mẹ chẳng còn còng lưng trên ruộng phèn tháng Chạp
Cái rét căm căm trốn hết với ráng chiều
Thôn nữ gót bùn hóa thành cô Tấm
Sau buổi cấy cày đợi ướm hài thêu
Chân giường nào cũng chôn đầy xiêm y đẹp
Bí ngô góc vườn cất giữ ngựa xe
Cô thôn nữ đợi chờ người đến
Hoàng tử bên nhà hồi hộp lắng nghe
Giữa bộn bề ta vẫn miền cổ tích
Dẫu tuổi nào cũng cất giấu trẻ thơ
Cái chớp mắt một ngày trôi đi mất
Giữ lại niềm tin trong cổ tích vô bờ.
Có những cánh đồng chạy dài trong ký ức
Cô bé lọ lem chơi trốn tìm bỗng kẹt giữa giấc mơ
Cánh cò trắng không còn vô định
Chở cả tháng năm bay mãi đến bây giờ
Mẹ chẳng còn còng lưng trên ruộng phèn tháng Chạp
Cái rét căm căm trốn hết với ráng chiều
Thôn nữ gót bùn hóa thành cô Tấm
Sau buổi cấy cày đợi ướm hài thêu
Chân giường nào cũng chôn đầy xiêm y đẹp
Bí ngô góc vườn cất giữ ngựa xe
Cô thôn nữ đợi chờ người đến
Hoàng tử bên nhà hồi hộp lắng nghe
Giữa bộn bề ta vẫn miền cổ tích
Dẫu tuổi nào cũng cất giấu trẻ thơ
Cái chớp mắt một ngày trôi đi mất
Giữ lại niềm tin trong cổ tích vô bờ.
TỰ KHÚC TUỔI HAI
MƯƠI
Ta viết bài thơ cho ngày hôm qua
Khi ngoài kia phố còn đang ngủ
Có chiếc lá chênh chao giật mình thức giấc
Long lanh đón giọt sương cười
Ta viết gì cho ta khi đang tuổi đôi mươi
Ta viết bài thơ cho ngày hôm qua
Khi ngoài kia phố còn đang ngủ
Có chiếc lá chênh chao giật mình thức giấc
Long lanh đón giọt sương cười
Ta viết gì cho ta khi đang tuổi đôi mươi
Trót mộng mơ soi mình trong cổ tích
Có chăng hài rơi và hoàng tử đến tìm
Ngu ngơ nào chẳng có lúc lặng im
Để một sớm mai nhận ra mình đã khác
Để trân trọng hơn khi bước qua cánh đồng đời xanh ngát
Ta tìm câu Kiều xưa, mẹ ru nôi à ơi mộc mạc
Nhìn gương mặt ai cũng rạng nét dịu dàng
Tìm về sông nghe phù sa chảy mênh mang
Mơ những ngã tư bớt đi một phần tấp nập
Và
Những bàn tay đan nhau, chậm thôi, đừng sống gấp
Nói với hai mươi, ta sống để yêu đời.
Thơ Nguyên Hậu/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
19. TRẦN NINH HỒ
LỮ THỨ VỚI CON NGƯỜI
Tưởng niệm Trịnh Công Sơn
Có chăng hài rơi và hoàng tử đến tìm
Ngu ngơ nào chẳng có lúc lặng im
Để một sớm mai nhận ra mình đã khác
Để trân trọng hơn khi bước qua cánh đồng đời xanh ngát
Ta tìm câu Kiều xưa, mẹ ru nôi à ơi mộc mạc
Nhìn gương mặt ai cũng rạng nét dịu dàng
Tìm về sông nghe phù sa chảy mênh mang
Mơ những ngã tư bớt đi một phần tấp nập
Và
Những bàn tay đan nhau, chậm thôi, đừng sống gấp
Nói với hai mươi, ta sống để yêu đời.
Thơ Nguyên Hậu/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
19. TRẦN NINH HỒ
LỮ THỨ VỚI CON NGƯỜI
Tưởng niệm Trịnh Công Sơn
Tôi chưa thấy một người đàn ông nào lớn lao
mà mong manh đến vậy
Tình yêu và những khắc khoải của anh
Về cội nguồn
Thánh thần
Chiến tranh
Lặng lẽ
Thấm
Vào tôi
Vào mẹ
Vào em
Hương trời
Bụi đất.
Không biết tự bao giờ
Trong những nỗi niềm ngỡ như rất riêng tư
của mình
Tôi luôn thấy
Thấp thoáng
Tên
Một người
Mà tôi chưa hề quen
Trịnh Công Sơn!
Trịnh Công Sơn
Người được nhiều nhất những yêu thương
Mà lạ sao
Chưa bao giờ hết buồn
Cho đến tận sớm nay
Vĩnh biệt!
Thua tất thảy các nhà thơ đến mấy mươi mẫu tự
Hơn là bẩy nốt nhạc không lời?
Không tráng khúc.
Cùng loài người lữ thứ
Từ trần gian, qua địa ngục, thiên đường…
Hà Nội, 1,2,3-4-2001
CHA TÔI TRĂM TUỔI
Dâng cha Trần Hữu Cải
Nhà nước thư mừng cha tôi
Một công dân tròn trăm tuổi
Biết bao nhiêu là trôi nổi
Trăm năm lo đủ phận người?
Cuốc cày quần nâu áo vá
Đôi khi khăn xếp, com-lê
Cọc cạch mươi câu Hán Việt
Chuệch choạc vài dòng a, b...
Sách báo trang quên, trang nhớ
Thạch Sanh, Thủy Hử nằm lòng
Kim Vân Kiều chen tom chát
Quan họ Thương, Cầu đôi sông...
Thế rồi "Bạch Đằng Giang"(*) hát
Cùng bầu bạn ca "Lên Đàng"
"Tiếng Gọi Thanh Niên" dào dạt
Dặm trường bao nẻo dọc ngang
Bao nhiêu hố ngang, bẫy dọc
Phải non nửa đời lưu lạc
Mới soi được ánh sao vàng!...
Nuôi con như... đền nợ nước!
Một thời gạo chợ, củi sông
Sách bút đổi bằng thiếu đói
Con khôn lớn với ruộng đồng,
sân trường, chiến trường Nam Bắc
Thương nước gái trai dốc lòng
Bao năm mịt mù bom đạn
Bao ngày đứt ruột chờ mong
Tóc cha rụng cho trán rộng
Phận nhỏ lo bao nỗi đời!
Cháu chắt khoe trang vở sạch
Cười móm mém thay mắt mờ
Ca trù "di sản thế giới"
Đài mở nhưng điếc đặc rồi
Tay run gõ theo đôi nhịp
Lạc phách mà lòng thật vui!
Đài tắt. Cụ vẫn còn gõ
Các con tóc bạc rung cười
Thi thoảng, đột nhiên cụ hỏi
Hòa-nhập có như Đại-đồng?
Màn hình sao vẫn lửa khói
Còn nơi nào đánh nhau không?...
Tháng Giêng Nhâm Thìn
(*) Ba bài ca yêu nước (Lưu Hữu Phước) giữa thế kỷ XX.
GIÁ SÁCH VÀ DÒNG SÔNG
Nhìn giá sách ngàn vạn trang
Không hiểu sao người viết được
Có dòng nào trùng lặp không
Như ngàn ao tù đọng nước
Chợt muốn hỏi dò cây bút
Chỏng chơ lạnh ngắt góc bàn
Hay là hỏi thử mặt giấy
Trắng trơn tăm tắp ngàn trang
Ồ, nhưng mà kìa, dòng sông
Nông sâu cùng đất gập ghềnh
Sau những đầy vơi bão tố
Lặng tờ. Thoắt lại lênh đênh...
Những trang văn dồn nước xiết
Những câu thơ lọc ánh trời
Ôi cả những dòng sông chết
Đáy bùn vân sóng còn trôi!
Tháng Giêng 2012
NHẶT QUANH LÝ BẠCH
Có một chàng học trò lang thang lên kinh kỳ
Thoắt một cái thành bạn bầu tri kỷ
Với quý phi, với vua. Và thoắt cái
Vua toan đưa lên đoạn đầu đài.
1.
Trời đất nghiêng như chén
Say lo chi ai cười
Hiền nhân từng say thế
Thánh thần say như... người!
Cần chi thần thánh nữa
Hiền nhân đây đủ rồi
Một chén tường thế sự
hai chén đã tri âm
Ba chén thông lẽ trời
Thông ba ngàn thế giới
Thương vô chừng nhân gian!
Ai hay dưới lớp bụi vàng
Bao nhiêu thành quách huy hoàng đã chôn
Bàn chi chén-dại, chén-khôn
Với ta chỉ chén-mê-hồn mà thôi!
2.
Trăng ngàn năm vẫn một khối
Người một dòng trôi lê thê
Ai cũng tìm nơi nương tựa
Riêng ta tựa vào đê mê
Tựa vào vô hình men rượu
Riêng ta tựa vào tái tê!
Cất chén mời vầng sáng uống
Buồn xưa sợ không dám về
Uống cho sao trời rụng hết
Chỉ còn ta với sơn khê.
Sông Ngân còn đứt giữa trời
Thành ba ngàn thước nước hồi thế gian
Hạc kia rồi cũng về ngàn
Tỉ tê tùng bách hàng hàng lệ sa
Sao ta lại chẳng là ta
Mượn chi cung cấm, ngọc ngà, quyền uy?
3.
Nhà ta là nơi khó đến
Dẫu rằng chẳng cách quan san
Thuyền Rồng từ nay không bến
Bờ này chỉ ngóng thuyền nan!...
2000-2007
Thơ Trần Ninh Hồ/ Tác giả tự chọn
20. NGUYỄN VĂN HÒA
GÁNH ĐỜI
Mẹ cong gánh nặng chợ đời
Mấy ngồng hoa cải vàng tươi…úa màu
Chắt chiu đất hạn hằn đau
Giọt mưa tự mấy mùa đầu đã qua
Mẹ cong gánh nặng chợ đời
Mấy ngồng hoa cải vàng tươi…úa màu
Chắt chiu đất hạn hằn đau
Giọt mưa tự mấy mùa đầu đã qua
Con soi trong bóng chiều tà
Rưng rưng tóc mẹ như là khói mây
Rạ rơm gửi phận luống cày
Con xa mấy nẻo, đường ray cuộc đời
Rưng rưng tóc mẹ như là khói mây
Rạ rơm gửi phận luống cày
Con xa mấy nẻo, đường ray cuộc đời
Vịn vào câu hát à ơi
Võng xưa đẩy nhịp ru hời về đâu…
Vệt vôi vương trắng cối trầu
Con về trước mẹ mái đầu pha sương
Võng xưa đẩy nhịp ru hời về đâu…
Vệt vôi vương trắng cối trầu
Con về trước mẹ mái đầu pha sương
Năm năm…tháng tháng…vô thường
Mẹ ngồi neo gánh yêu thương với đời!
Mẹ ngồi neo gánh yêu thương với đời!
VẮNG EM
Vắng em lục bát cũng
xa
Cơn mưa giăng kín gian nhà lặng im
Thương em tóc ướt vai mềm
Hao gầy năm tháng êm đềm ta ru
Ngược xuôi khói tỏa sương mù
Nhớ em ngồi đếm lá thu giao mùa
Tím trời son, sắc hoa mua
Em về lại để cho mùa thu sang
Với tôi em cứ dịu dàng
Với tôi em vẫn chứa chan biển tình
Cay gừng mặn muối…lặng thinh
Đếm từng sợi nhớ chúng mình có nhau..
Cơn mưa giăng kín gian nhà lặng im
Thương em tóc ướt vai mềm
Hao gầy năm tháng êm đềm ta ru
Ngược xuôi khói tỏa sương mù
Nhớ em ngồi đếm lá thu giao mùa
Tím trời son, sắc hoa mua
Em về lại để cho mùa thu sang
Với tôi em cứ dịu dàng
Với tôi em vẫn chứa chan biển tình
Cay gừng mặn muối…lặng thinh
Đếm từng sợi nhớ chúng mình có nhau..
Thơ Nguyễn Văn Hòa/ Tác giả tự chọn
/ MỚI ĐỌC TIẾP PHẦN 5/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét