NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ. 2
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ. 2
NXB VĂN HỌC
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
21.
Nguyễn Hiếu/ 22. Mai Văn Hoan/ 23. Nguyễn Huy Hoàng / 24. Trần Thị Huê /
25. Nguyễn Nhựt Hùng / 26. Lưu Thị Cẩm Huyên/ 27. Nguyễn Ngọc Hưng/ 28
Vũ Dình Huy/ 29/ Dương Ngọc Khánh/ 30. Mã Giang Lân.
21. NGUYỄN HIẾU
TINH MƠ HÈ TÙY HỨNG
Ngực chũm chọe run rẩy chạm mây
Hớn hở hương bâng quơ thả vào gió
Quả chớp vàng má bừng hây
Lá cong xanh ve vẩy câu hỏi cũ
Mẹ bảo những ba đồng một mớ trầu cay
Dưới gốc cau bố chuếnh choáng say
Con mướp non gào tình trong trăng lặng
Chuột già lích rích ngọn cây
Chợ xa muối mắm nào chả mặn
Cha đi bao giờ chả nói con hay
Lứa sẻ tháng năm đã bắt đầu chuyền
Bẹ đã tách, tre cứ chờ kẽo kẹt
Me phồng ngọn chửa nắng xiên
Gáo nghiêng trưa hè xuôi cơn khát
Bên chum má lúm đồng tiền
Ai thách ba đồng mớ trầu cay
Tiếc ngày không chẳng về được nữa
Chim xổ lồng chim cứ bay
Trái cau chín dâng dâng lửa
Chuôi nào dao sắc gọt đây
Chớp mắt bóng câu qua cửa
Ta ngồi chờ nhặt mo rơi
Kéo thuyền cháu nội ra khơi
THU QUEN
Má đỏ trái hồng quệt vào nắng
Gió đong đưa thị vàng mơ
Nhót nhọn đầu đâm mây trắng
Đêm choàng dậy, liềm trăng gặt thơ
Em chìa ngực mời thu
Ta cong lưng đợi đông vắng
Mây trôi vùn vụt trời hoang lặng
Heo may vuốt ngọn cỏ may
Chuồn kim già lảo đảo bay
Thình lình khuya hương ổi buông
Lòng chồi chút buồn pha sương
Bóng cô láng giềng vùn vụt
Trên giàn mồng tơi câu hẹn vương
Ba nổi bẩy chìm hoa mướp vàng
Mười hẹn năm chờ mờ niềm thương
Áo căng xa rồi,vắng teo ngõ nhỏ
Cơn ho già ngắt ngang dòng nhớ
Bềnh bồng sông nâu, đò sang ngang
Môi héo lời không thốt nữa đâu
Ừ thôi, thuyền đành trôi về Ô Lâu
NHỊP KHÚC BẮT ĐỀN XUÂN
Bắt đền xuân xòe lộc biếc mơ
Khiến ta bật mầm tơ trong mòn trơ
Ngoắt quay chạm lại ngày thơ vắng
Quả ấu hai sừng, trâu già cọ nắng
Hương đầm làng nhụy vàng vãi mưa
Bắt đền hoa chập chờn nụ mới
Tưởng đã sang chiều chiền chiện lại bay
Nón mê rách lúa thì con gái
Bò vàng ăn cỏ đồng xa ngái
Mẻ thóc cuối canh ai xay
Bắt đền ong rủ bầy đến xuân
Cánh quýt bay vòng cam ra trái non
Con Cám ghen mách dì leo lẻo
Áo xanh cành hồng buông xuôi vắt chéo
Trống hội rung, khối Tấm bồn chồn
Ta bắt đền ta cố mót hạt vừng
Vạt áo đã buông, hài sao ngập ngừng
Đò đầy rồi, tay nào để vẫy
Mái chèo vỗ đêm, sao Mai nháy
Bắt đền ai
Bắt đền ta
Mây đang rưng rưng
UỐNG RƯỢU DƯỚI TRỜI
Say, ừ thì là say
Uống, ừ thì là uống
Cành hoàng lan uốn gọng
Trăng xuệch xoạc lay lay
Mặt bạn nhòe thành ba
Tình thì co lại một
Chạm môi giải Ngân Hà
Men đắng đời hóa ngọt
Nào nâng chén lên đi
Đáy chai hồn vẫn đọng
Chuyện to nói thầm thì
Chuyện nhỏ sao cao giọng
Sáo sậu hay chim gi
Giận gì mà chao chát
Chiều nay người có đi
Đời cạn rồi đừng rót
Trót duyên ư, đừng trót
Trời xanh thuở lỡ thì
Rượu nghiêng buông từng giọt
Sao ngày xưa chưa về
Cái hồi mình đẹp lắm
Tóc xõa xuôi eo ong
Tay mềm chờ tay nắm
Bờ cỏ mướt vai bồng
Dứt áo đi lấy chồng
Kệ ta ngồi với rượu
Chạm chén với trái hồng
Yêu xa rồi, đừng đợi
Nâng chai mời mây bay
Say, ừ thì là say…
Sáng cuối thu Kỉ Sửu
Thơ Nguyễn Hiếu/ Tác giả tự chọn
22. MAI VĂN HOAN
ĐẠO VÀ ĐỜI
Tặng sư M.Đ.T.T.A
Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn huyền không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông
Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong
Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù
Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang
Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời
Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...
HUẾ MƯA
Mưa trắng đất, mưa trắng trời
Mưa thời Trịnh - Nguyễn qua thời Tây Sơn
Mưa xuống biển, mưa lên nguồn
Mưa cầu Bạch Hổ, mưa đường Nam Giao
Mưa từ Tứ Hạ mưa vào
Rêu phong chùa cổ ào ào tuôn mưa...
Bồi hồi nhớ những mưa xưa
Đi chơi mưa thuở em chưa lấy chồng
Bây chừ sáo đã sang sông
Chim đã vào lồng, cá đã vương câu
Mưa nhòe chẳng thấy gì đâu
Trường Tiền mưa lấp nhịp cầu nhớ mong
Bao đêm lòng tự dối lòng
Mừng em nay đã con bồng con mang...
Mưa bên Thành Nội mưa sang
Mưa cho rụng hết lá vàng trên cây
Quán mưa dở tỉnh, dở say
Giàn hoa mắt cáo mưa rây hạt buồn...
EM HÃY LÀ CƠN MƯA
Sông An Cựu nắng đục mưa trong/ Ca dao/
Tóc em còn xanh lắm
Nước sông anh đục rồi
An Cựu, ơi An Cựu
Huế bao giờ mưa rơi?
Huế bao giờ mưa rơi
Cho sông anh xanh lại
Thạch xương bồ em gội
Thơm từng sợi tóc mềm
Ước gì được cùng em
Thả mình trên dòng nước
Mặc cuộc đời xuôi ngược
Mặc mưa nắng, đục trong...
Thoắt có rồi thoắt không
Thoắt còn rồi thoắt mất
Cái luật đời khe khắt
Lẽ nào ta chịu thua?
Em hãy là cơn mưa
Cho anh làm An Cựu
Tình yêu cháy thành thơ
Đưa ta vào vĩnh cửu!
UỐNG VỚI LÊ XUÂN ĐỐ
Cùng “một lứa bên trời”
Đứa Sài Gòn đứa Huế
Mang nghiệp vào thân rồi
Kể chi đời dâu bể!
Qua tuổi tri thiên mệnh
Gặp nhau là lai rai
Rượu bia chi cũng được
Tri âm còn những ai?
Từng chan canh toàn quốc
Từng ăn rặt bo bo
Từng trên bom, dưới đạn
Từng đau khổ, buồn lo...
May trời cho sống sót
Để còn được bên nhau
Nếm vị đời chua ngọt
Tóc đen trắng trên đầu
Dù đi đâu, ở đâu
Cũng nhớ về quê biển
Dọc ngang những con tàu
Rồi cũng quay về bến
Hiện đại hay cổ điển
Siêu thực hay đa đa
Nếu trái tim lãnh cảm
Cũng vứt đi thôi mà!
Cứ nói điều gan ruột
Hay dở có thời gian
Mong sao đừng bỏ cuộc
Dù còn chút hơi tàn!
Thơ Mai Văn Hoan/ Ngô Minh đọc chọn
23. NGUYỄN HUY HOÀNG
THU HÀ NỘI
Trở lại với mùa thu Hà Nội
Thấy nhớ nhung một mái tóc dài
Môt vành nón nghiêng bên hàng liễu rủ
Một mảnh vườn trong trẻo gió ban mai
Ồn ào phố, dòng người đi hối hả
Những con đường chật muốn vỡ tung ra
Tất bật đến. Tất bật đi. Tất bật…
Cuốn chân nhau như lo trễ chuyến phà
Ở đâu rồi nẻo đường xưa, phố cũ
Thong thả rơi lá cơm nguội hanh vàng
Nghe guốc gõ dọc vỉa hè tĩnh mịch
Giọt chuông chùa buông tận đáy không gian?
Đâu xao xác heo may chiều quán nhỏ
Tiếng leng keng xe điện bến tan tầm
Điệu rao bánh buồn như câu vọng cổ
Lối em về thoang thoảng dạ hương lan?
Trở lại với mùa thu Hà Nội
Em đã xa như chuyện cổ một thời
Chỉ mặt nước sông Hồng là vẫn thế
Sóng vô tình xoáy vào nỗi đau tôi
Chậm rãi bước bên dòng người xuôi ngược
Nghe bâng khuâng gió se lạnh trở mùa
Chẳng còn em giấu cái nhìn rạng rỡ
Vào khoảng trời ráng lụa, lất phất mưa...
Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn huyền không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông
Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong
Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù
Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang
Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời
Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...
HUẾ MƯA
Mưa trắng đất, mưa trắng trời
Mưa thời Trịnh - Nguyễn qua thời Tây Sơn
Mưa xuống biển, mưa lên nguồn
Mưa cầu Bạch Hổ, mưa đường Nam Giao
Mưa từ Tứ Hạ mưa vào
Rêu phong chùa cổ ào ào tuôn mưa...
Bồi hồi nhớ những mưa xưa
Đi chơi mưa thuở em chưa lấy chồng
Bây chừ sáo đã sang sông
Chim đã vào lồng, cá đã vương câu
Mưa nhòe chẳng thấy gì đâu
Trường Tiền mưa lấp nhịp cầu nhớ mong
Bao đêm lòng tự dối lòng
Mừng em nay đã con bồng con mang...
Mưa bên Thành Nội mưa sang
Mưa cho rụng hết lá vàng trên cây
Quán mưa dở tỉnh, dở say
Giàn hoa mắt cáo mưa rây hạt buồn...
EM HÃY LÀ CƠN MƯA
Sông An Cựu nắng đục mưa trong/ Ca dao/
Tóc em còn xanh lắm
Nước sông anh đục rồi
An Cựu, ơi An Cựu
Huế bao giờ mưa rơi?
Huế bao giờ mưa rơi
Cho sông anh xanh lại
Thạch xương bồ em gội
Thơm từng sợi tóc mềm
Ước gì được cùng em
Thả mình trên dòng nước
Mặc cuộc đời xuôi ngược
Mặc mưa nắng, đục trong...
Thoắt có rồi thoắt không
Thoắt còn rồi thoắt mất
Cái luật đời khe khắt
Lẽ nào ta chịu thua?
Em hãy là cơn mưa
Cho anh làm An Cựu
Tình yêu cháy thành thơ
Đưa ta vào vĩnh cửu!
UỐNG VỚI LÊ XUÂN ĐỐ
Cùng “một lứa bên trời”
Đứa Sài Gòn đứa Huế
Mang nghiệp vào thân rồi
Kể chi đời dâu bể!
Qua tuổi tri thiên mệnh
Gặp nhau là lai rai
Rượu bia chi cũng được
Tri âm còn những ai?
Từng chan canh toàn quốc
Từng ăn rặt bo bo
Từng trên bom, dưới đạn
Từng đau khổ, buồn lo...
May trời cho sống sót
Để còn được bên nhau
Nếm vị đời chua ngọt
Tóc đen trắng trên đầu
Dù đi đâu, ở đâu
Cũng nhớ về quê biển
Dọc ngang những con tàu
Rồi cũng quay về bến
Hiện đại hay cổ điển
Siêu thực hay đa đa
Nếu trái tim lãnh cảm
Cũng vứt đi thôi mà!
Cứ nói điều gan ruột
Hay dở có thời gian
Mong sao đừng bỏ cuộc
Dù còn chút hơi tàn!
Thơ Mai Văn Hoan/ Ngô Minh đọc chọn
23. NGUYỄN HUY HOÀNG
THU HÀ NỘI
Trở lại với mùa thu Hà Nội
Thấy nhớ nhung một mái tóc dài
Môt vành nón nghiêng bên hàng liễu rủ
Một mảnh vườn trong trẻo gió ban mai
Ồn ào phố, dòng người đi hối hả
Những con đường chật muốn vỡ tung ra
Tất bật đến. Tất bật đi. Tất bật…
Cuốn chân nhau như lo trễ chuyến phà
Ở đâu rồi nẻo đường xưa, phố cũ
Thong thả rơi lá cơm nguội hanh vàng
Nghe guốc gõ dọc vỉa hè tĩnh mịch
Giọt chuông chùa buông tận đáy không gian?
Đâu xao xác heo may chiều quán nhỏ
Tiếng leng keng xe điện bến tan tầm
Điệu rao bánh buồn như câu vọng cổ
Lối em về thoang thoảng dạ hương lan?
Trở lại với mùa thu Hà Nội
Em đã xa như chuyện cổ một thời
Chỉ mặt nước sông Hồng là vẫn thế
Sóng vô tình xoáy vào nỗi đau tôi
Chậm rãi bước bên dòng người xuôi ngược
Nghe bâng khuâng gió se lạnh trở mùa
Chẳng còn em giấu cái nhìn rạng rỡ
Vào khoảng trời ráng lụa, lất phất mưa...
GIÓ THU
Khi cánh chim mất hút giữa thinh không
Rừng nổi gió, cả đại ngàn đổi sắc
Khi chiếc lá thả vàng về với đất
Bóng thời gian như vó ngựa tung trời
Cánh đồng hoa chạm hơi thở tháng mười
Đã bất chợt rùng mình cơn gió lạ
Cỏ xanh nốt những đốm xanh vội vã
Lá rối mình xao xác những âu lo
Vầng trăng trong, gió lay động mặt hồ
Sóng lấp lánh vỡ ra ngàn nén bạc
Đã chớm lạnh làn sương buông man mác
Tiếng mơ hồ mép nước vỗ lăn tăn
Trên gò cao, ngày đã ngắn lại dần
Gió từng đợt rung vòm sồi cổ thụ
Như đánh thức, như cồn cào nhắn nhủ
Một mai thôi, mưa tuyết dội phũ phàng
Khoảng rừng già, không địa chỉ, tháng năm
Vương quốc núi, cửa ngàn đời vẫn khép
Gió len lỏi như mang lời thông điệp
Nấm mùa thu thấp thoáng mọc chen dày
Bãi sông chiều lau trắng phất phơ bay
Nắng thiêm thiếp giấc vàng trên bãi cát
Giữa bạch nhật, thanh thiên cao bát ngát
Nhìn mây trôi mà xao xuyến trong lòng
TIẾNG HÁT NGA
Có giọng hát vang xa, khoan nhặt
Người đàn bà giặt áo bên sông
Dải cát lặng, ngựa bình yên gặm cỏ
Trời trong veo, hoa dại nở khắp đồng
Ôi tiếng hát qua ngàn năm bất tử
Sống trong lòng bền bỉ nước Nga xưa
Như dòng suối cuốn âm thầm, mãnh liệt
Nguồn âm thanh chảy mãi tận bây giờ
Tiếng khung cửi dệt sồi gai kẽo kẹt
Tiếng phạng khua phát cỏ giữa trưa hè,
Tiếng lách tách dòng sông băng vỡ rạn,
Tiếng thì thầm rặng liễu lúc đêm khuya
Tiếng vó ngựa tung bụi mù truy sát,
Tiếng gươm đao, lửa cháy đỏ biên cương,
Hồi chuông gióng, kinh nguyện cầu thảng thốt
Tiếng súng vang chát chúa giữa pháp trường
Tiếng roi quất dọc luống cày thấm máu
Tiếng xe lăn qua cát sỏi nhọc nhằn,
Tiếng ai oán kẻ ăn mày vỉa chợ
Tiếng còi tầm trong xưởng thợ lầm than
Tiếng nức nở bên nấm mồ trơ trọi,
Tiếng gầm rung, đạn cày nát chiến trường,
Tiếng vỡ vụn của xích xiềng buộc trói,
Tiếng dịu dàng như gió giữa rừng dương
Những âm thanh tự muôn đời thăm thẳm
Hồn nước Nga mười thế kỉ bi hùng
Người đàn bà ngồi bên cầu giặt áo
Tiếng hát buồn như khói tỏa trên sôn
Thơ Nguyễn Huy
Hoàng/ Tác giả tự chọn
24. TRẦN THỊ HUÊ
GIẤC MƠ NHẬT THỰC
Tan trong hoàng hôn ý tưởng
Tan trong đám cỏ sợi gân
Tan trong khoảng đất thắp cho mình chiếc nôi không tã lót
Nhìn lên trời
Vỡ mộng
Hoàng hôn thắp đèn
Cửa sổ nhà không điện
Con thằn lằn ăn đêm
Những bàn chân cứ va vào nhau, cứ dẫm lên nhau, cứ tranh nhau
Còn đêm khuất dần
Thiếp đi tan hết những vay trả
Kẻ chì lại viết lên cành dương liễu
Phía ngọn dương còng mình là cát
Phía cát úp mặt là nước
Phía ý tưởng là ngôi nhà, phía ngôi nhà là chân trời
Mơ về tôi giấc mơ giấu nỗi niềm dưới gốc tóc
Giấc mơ nhật thực
Trời xanh
TRẢI NGHIỆM TƯỞNG TƯỢNG
Tháng năm chia chẵn
Cho một ngày lẻ
Đếm cát dưới chân
Đem về xây nhà không khí
Bên trong khúc ruột ngôi nhà
Là mặt tiền quốc lộ
Nhiều thứ tằn tiện trong ngày
Tôi đem ra phơi ngoài biển
Nghìn năm ngọn dương lấy tuổi
Nhân với tia nắng mặt trời
Gốc rễ chia mãi còn dư
Có phải con sâu vừa tượng hình gặm cụt lá non
Đâm thủng quy luật tôi và sóng
Mặt trời ngực vạm vỡ
Một lần đứng yên không bỏ chạy
Thỏa hiệp
Cọ xát
Vạt áo mỏng hổ thẹn với mặt trời
Làm tình đơn tính
Trở ngược trang giấy
Viết hàng nước mắt
Bồ câu lạc đàn.
Gặp bão.
Thơ Trần Thị Huê/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
25. NGUYỄN NHỰT HÙNG
VIẾT VỀ MẸ
Chẻ ngày đen trắng
mẹ làm mái hiên tóc lỗ chỗ trắng đen
con về quên vội vã thời gian
Gánh vào không gian
tình yêu mẹ dành cho con
con biết mình rẩy run bé dại
Chuyện ngày xưa
những cánh đồng hoang mùa về nứt nẻ
trên tay mẹ
hạt mầm vẫn sinh sôi
nước lụt, nước lụt
mẹ lội ngược
tóc mai cháy đỏ hoàng hôn
biển cả sợ đôi chân mẹ
nước rút, nước rút
mẹ vượt cạn những ngôi sao từ đâu lấp lánh
sáng cả bầu trời
sinh linh
một ngày thiên hà rượt sáng
Rơi vào tắm táp
con cứng cáp bằng yếu đuối mẹ đổi với tháng năm
Con rơi vào mẹ trên những thăng trầm
mẹ nâng niu dịu dàng con trong u buồn hạt cơm có khi là đắng chát
Một ngày viết về mẹ
chẻ ngày thành mê cung
con vẫn là trẻ lạc
24. TRẦN THỊ HUÊ
GIẤC MƠ NHẬT THỰC
Tan trong hoàng hôn ý tưởng
Tan trong đám cỏ sợi gân
Tan trong khoảng đất thắp cho mình chiếc nôi không tã lót
Nhìn lên trời
Vỡ mộng
Hoàng hôn thắp đèn
Cửa sổ nhà không điện
Con thằn lằn ăn đêm
Những bàn chân cứ va vào nhau, cứ dẫm lên nhau, cứ tranh nhau
Còn đêm khuất dần
Thiếp đi tan hết những vay trả
Kẻ chì lại viết lên cành dương liễu
Phía ngọn dương còng mình là cát
Phía cát úp mặt là nước
Phía ý tưởng là ngôi nhà, phía ngôi nhà là chân trời
Mơ về tôi giấc mơ giấu nỗi niềm dưới gốc tóc
Giấc mơ nhật thực
Trời xanh
TRẢI NGHIỆM TƯỞNG TƯỢNG
Tháng năm chia chẵn
Cho một ngày lẻ
Đếm cát dưới chân
Đem về xây nhà không khí
Bên trong khúc ruột ngôi nhà
Là mặt tiền quốc lộ
Nhiều thứ tằn tiện trong ngày
Tôi đem ra phơi ngoài biển
Nghìn năm ngọn dương lấy tuổi
Nhân với tia nắng mặt trời
Gốc rễ chia mãi còn dư
Có phải con sâu vừa tượng hình gặm cụt lá non
Đâm thủng quy luật tôi và sóng
Mặt trời ngực vạm vỡ
Một lần đứng yên không bỏ chạy
Thỏa hiệp
Cọ xát
Vạt áo mỏng hổ thẹn với mặt trời
Làm tình đơn tính
Trở ngược trang giấy
Viết hàng nước mắt
Bồ câu lạc đàn.
Gặp bão.
Thơ Trần Thị Huê/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
25. NGUYỄN NHỰT HÙNG
VIẾT VỀ MẸ
Chẻ ngày đen trắng
mẹ làm mái hiên tóc lỗ chỗ trắng đen
con về quên vội vã thời gian
Gánh vào không gian
tình yêu mẹ dành cho con
con biết mình rẩy run bé dại
Chuyện ngày xưa
những cánh đồng hoang mùa về nứt nẻ
trên tay mẹ
hạt mầm vẫn sinh sôi
nước lụt, nước lụt
mẹ lội ngược
tóc mai cháy đỏ hoàng hôn
biển cả sợ đôi chân mẹ
nước rút, nước rút
mẹ vượt cạn những ngôi sao từ đâu lấp lánh
sáng cả bầu trời
sinh linh
một ngày thiên hà rượt sáng
Rơi vào tắm táp
con cứng cáp bằng yếu đuối mẹ đổi với tháng năm
Con rơi vào mẹ trên những thăng trầm
mẹ nâng niu dịu dàng con trong u buồn hạt cơm có khi là đắng chát
Một ngày viết về mẹ
chẻ ngày thành mê cung
con vẫn là trẻ lạc
25.01.2012
VÁCH
Giữa mạch phố khúc ca tôi lạc giọng
Ứ hừ hừ đắng ngét thị thành van
Em hút mất con đường quằn quại xám
Trả lại tôi chảy máu một tiếng khàn
Giữa những cái không còn là một cái
Chênh choang em tôi ngái ngủ rùng rền
Em con gái thì vẫn là con gái
Chỉ tội rằng thế kỷ vội lãng quên
Lãnh đạm tóc cuốn gió vào đám rối
Sột soạt bung cúc phố giữa quán mùa
Tôi đâu biết tình yêu về lưu trú
Tận vách buồn em hiện hữu ngày xưa.
28.02.2012
Thơ Nguyễn Nhựt Hùng/ Tác giả tự chọn
26. LƯU THỊ CẨM HUYÊN
THÁNG MƯỜI HAI VÀ TÔI
Tháng mười hai...
Nắng quá hiền chẳng hâm nóng nổi
buổi chiều
Nắng quá hiền chẳng hâm nóng nổi
buổi chiều
Tâm hồn tôi buốt lạnh
qua bao lần về ngang lối cũ
Gió ngoan cố chẳng biết nghe lời
Vắt kiệt sức mình thổi rát tháng mười hai.
Gió ngoan cố chẳng biết nghe lời
Vắt kiệt sức mình thổi rát tháng mười hai.
Vẫn tựa mình trên
lênh đênh
tháng mười hai
tháng mười hai
Mùa đông khiến thị
trấn trở nên trầm cảm
Rồi ủ dột, thị trấn hóa rêu phong
Rồi ủ dột, thị trấn hóa rêu phong
Tháng mười hai buồn
mà đẹp
Tôi tuổi buồn liệu là tuổi đẹp không mùa ơi?
Tách cà phê chẳng còn nhỏ giọt
Và dẫu buồn đến từng kẽ tóc
Tôi tuổi buồn liệu là tuổi đẹp không mùa ơi?
Tách cà phê chẳng còn nhỏ giọt
Và dẫu buồn đến từng kẽ tóc
Cũng chẳng khóc nổi
cho mình
một giọt tinh khôi
Khóe mi tôi ráo hoảnh
Mình già dặn giữa thơ ngây
Hay đã trưởng thành?
một giọt tinh khôi
Khóe mi tôi ráo hoảnh
Mình già dặn giữa thơ ngây
Hay đã trưởng thành?
Tách cà phê lạnh đi
giữa tháng mười hai...
Thơ Lưu Thị Cẩm Huyên/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
27. NGUYỄN NGỌC HƯNG
HƯƠNG CỐ LÝ
Không kịp gửi cho em một tẻo teo nào
Dù chỉ đơn sơ chùm bông bưởi rưng rưng trời cố lý
Hay một vài mẩu gió lơ ngơ cắp hương ổi đào thổi suông qua vườn thị
Tí đỉnh gọi là thơm thảo quà quê
Không kịp gửi cho em cánh bướm rập rờn đôi lá cỏ ven đê
Vàng sót cọng rơm sau vụ gặt hè thu ngậy nắng
Giọt nước sông xanh ngấm phù sa đỏ nặng
Vẫn mê mải về xuôi nuôi nấng dưỡng chăm những xôi mật bãi bờ
Không kịp gửi cho em vài khẩu khói lam đôi chút sương mờ
Ngày ướp gió heo may đêm đẫm mùi hoa sữa
Câu thơ vội còn lửng lơ một nửa
Ngập ngừng tay chẳng dám trao tay
Không kịp gửi cho em ngay cả một lời say
Dăm tiếng ngọt dẫu men rượu mật đường ối a trời đất
Trăn trở lòng quê sá cày đang dở dang trở lật
Sẽ ra sao những hạt giống gieo nhằm giông tố bão bùng Đã tơ tằm tơ nhện chi chi mà vương vấn lạ lùng
Ẩn hiện nhớ thương trong tất cả những vui buồn thân thuộc
Chiều cuối thu khắc khoải nổi chìm trong đục trong tiếng cuốc
Chưa kịp gửi gì em đã nhận gì đâu!
Tâm tư khổ qua này lặng lẽ xỏ thành xâu
Nỗi niềm cam thảo đây anh âm thầm kết chuỗi
Dòng năm tháng mải miết miên man trôi không đầu không cuối
Ai còn chín nhớ mười thương hương cố lý mơ về!
LẶNG LẼ CHỐN XƯA
Xanh lặng lẽ trong bộn bề ký ức
Là chốn xưa lần lữa mãi chưa về
Tròn khuyết như trăng tỏ mờ hư thực
Những gương mặt người quen lạ tỉnh mê…
Có còn không dào dạt bến sông quê
Xao xuyến con đò đợi ai nghiêng ngả
Con sóng nhỏ đã lần ra biển cả
Lại chập chờn mơ ngược thủy triều lên
Mưa nắng tháng ngày học nhớ học quên
Mây vẫn trắng một màu ngơ ngác trắng
Cỏ vẫn xanh một sắc xanh thầm lặng
Người thân, sơ lần lượt đất nâu về
Đâu dáng bà bên bếp lửa chiều quê
Đầy hạt tám thơm vẫn gầy rơm rạ
Vãn mùa lá mẹ ơi, còn tất tả
Ngực áo nhàu hoen vệt sữa hoa văn
Lặng lẽ ơi, lặng lẽ đến nhọc nhằn
Rãnh cày cha xẻ hoàng hôn nhập nhoạng
Còn non nớt như mảnh trăng đầu tháng
Cháy lòng con không đủ sáng đêm trường
Một thoáng hoang hương lạc mấy nẻo đường
Bưởi vườn xưa có dành hoa trắng đợi
Lá trầu xanh vẫy bàn tay chới với
Như níu trời xanh vật vã mà xanh
Đã suối, đã sông, đã biển trong lành
Bến cũ chưa về chưa nguôi cơn khát
Muốn dập lửa cho dịu lòng sa mạc
Đêm vục đầu trong nỗi nhớ vại chum
LỤC BÁT RỜI
Nửa đêm
Ếch hát gọi tình
Dế kêu tìm bạn
Một mình
Nửa đêm…
Có người chăn ấm gối êm
Có người mây lạnh mưa rêm buốt hồn
Mùa không thực lấy chi phồn
Gấu mút tay gấu
Mình hôn tay mình
Thoắt ầm ĩ thoắt lặng thinh
Dế gặp bạn
Ếch gặp tình
Gặp ai?
Gió khuya hiu hắt thở dài
Trăng vàng huyễn mộng gấu nhai mất rồi!
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng/ Tác giả tự chọn
28. VŨ ĐÌNH HUY
TRẢ LỜI THƯ BẠN GÁI
Hiểu lòng nhau chứ, người ơi?
Kiếp này không thể, đền bồi kiếp sau!
Chưa từng ai biết kiếp sau,
Sao người hò hẹn cho nhau đau lòng?
Mười năm nhớ, mỏi mòn mong,
Sao người còn nghĩ: gặp không ích gì?
Thời gian như bóng ngựa phi,
Đợi chờ chi, đáp đền đi, hỡi người!
Người trung thực với cuộc đời,
Sao không trung thực với lời trái tim...
Thơ Lưu Thị Cẩm Huyên/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
27. NGUYỄN NGỌC HƯNG
HƯƠNG CỐ LÝ
Không kịp gửi cho em một tẻo teo nào
Dù chỉ đơn sơ chùm bông bưởi rưng rưng trời cố lý
Hay một vài mẩu gió lơ ngơ cắp hương ổi đào thổi suông qua vườn thị
Tí đỉnh gọi là thơm thảo quà quê
Không kịp gửi cho em cánh bướm rập rờn đôi lá cỏ ven đê
Vàng sót cọng rơm sau vụ gặt hè thu ngậy nắng
Giọt nước sông xanh ngấm phù sa đỏ nặng
Vẫn mê mải về xuôi nuôi nấng dưỡng chăm những xôi mật bãi bờ
Không kịp gửi cho em vài khẩu khói lam đôi chút sương mờ
Ngày ướp gió heo may đêm đẫm mùi hoa sữa
Câu thơ vội còn lửng lơ một nửa
Ngập ngừng tay chẳng dám trao tay
Không kịp gửi cho em ngay cả một lời say
Dăm tiếng ngọt dẫu men rượu mật đường ối a trời đất
Trăn trở lòng quê sá cày đang dở dang trở lật
Sẽ ra sao những hạt giống gieo nhằm giông tố bão bùng Đã tơ tằm tơ nhện chi chi mà vương vấn lạ lùng
Ẩn hiện nhớ thương trong tất cả những vui buồn thân thuộc
Chiều cuối thu khắc khoải nổi chìm trong đục trong tiếng cuốc
Chưa kịp gửi gì em đã nhận gì đâu!
Tâm tư khổ qua này lặng lẽ xỏ thành xâu
Nỗi niềm cam thảo đây anh âm thầm kết chuỗi
Dòng năm tháng mải miết miên man trôi không đầu không cuối
Ai còn chín nhớ mười thương hương cố lý mơ về!
LẶNG LẼ CHỐN XƯA
Xanh lặng lẽ trong bộn bề ký ức
Là chốn xưa lần lữa mãi chưa về
Tròn khuyết như trăng tỏ mờ hư thực
Những gương mặt người quen lạ tỉnh mê…
Có còn không dào dạt bến sông quê
Xao xuyến con đò đợi ai nghiêng ngả
Con sóng nhỏ đã lần ra biển cả
Lại chập chờn mơ ngược thủy triều lên
Mưa nắng tháng ngày học nhớ học quên
Mây vẫn trắng một màu ngơ ngác trắng
Cỏ vẫn xanh một sắc xanh thầm lặng
Người thân, sơ lần lượt đất nâu về
Đâu dáng bà bên bếp lửa chiều quê
Đầy hạt tám thơm vẫn gầy rơm rạ
Vãn mùa lá mẹ ơi, còn tất tả
Ngực áo nhàu hoen vệt sữa hoa văn
Lặng lẽ ơi, lặng lẽ đến nhọc nhằn
Rãnh cày cha xẻ hoàng hôn nhập nhoạng
Còn non nớt như mảnh trăng đầu tháng
Cháy lòng con không đủ sáng đêm trường
Một thoáng hoang hương lạc mấy nẻo đường
Bưởi vườn xưa có dành hoa trắng đợi
Lá trầu xanh vẫy bàn tay chới với
Như níu trời xanh vật vã mà xanh
Đã suối, đã sông, đã biển trong lành
Bến cũ chưa về chưa nguôi cơn khát
Muốn dập lửa cho dịu lòng sa mạc
Đêm vục đầu trong nỗi nhớ vại chum
LỤC BÁT RỜI
Nửa đêm
Ếch hát gọi tình
Dế kêu tìm bạn
Một mình
Nửa đêm…
Có người chăn ấm gối êm
Có người mây lạnh mưa rêm buốt hồn
Mùa không thực lấy chi phồn
Gấu mút tay gấu
Mình hôn tay mình
Thoắt ầm ĩ thoắt lặng thinh
Dế gặp bạn
Ếch gặp tình
Gặp ai?
Gió khuya hiu hắt thở dài
Trăng vàng huyễn mộng gấu nhai mất rồi!
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng/ Tác giả tự chọn
28. VŨ ĐÌNH HUY
TRẢ LỜI THƯ BẠN GÁI
Hiểu lòng nhau chứ, người ơi?
Kiếp này không thể, đền bồi kiếp sau!
Chưa từng ai biết kiếp sau,
Sao người hò hẹn cho nhau đau lòng?
Mười năm nhớ, mỏi mòn mong,
Sao người còn nghĩ: gặp không ích gì?
Thời gian như bóng ngựa phi,
Đợi chờ chi, đáp đền đi, hỡi người!
Người trung thực với cuộc đời,
Sao không trung thực với lời trái tim...
BIỂN GỌI THUYỀN
Sóng bạc đầu, lòng biển vẫn xanh trong
Vẫn rạo rực, vẫn dạt dào, thao thức.
Ơi con thuyền chưa một lần chạm nước
Đã bao giờ biển hết phập phồng mong...
Vũng Tàu, 2-2-1998
ĐÊM XAY THÓC
Đánh giặc anh đi… không trở lại
Mình em xay thóc… tối mênh mông
Đã xay cả trấu, xay, xay mãi
Mây phía đằng Đông vẫn chẳng hồng!
Bắc Ninh, 27- 7-2006
ĐẮP MỘ CHO ANH
Lời một Liệt sĩ
Vượt Trường Sơn đánh Mỹ
Tôi nhớ mùi cốm non
Anh bị cầm súng Mỹ
Mờ mịt trong hơi cồn
Anh, tôi không quen biết
Không thù hằn – giết nhau!
Bên sông Hàn thê thiết
Hai xác vùi nông, sâu!
Trải nắng thiêu, mưa xối
Trải gió sương dãi dầu
Hai cô hồn trôi nổi
Đói, khát cùng chia nhau
Mỹ đã về nước Mỹ
Núi sông nối lại rồi
Mẹ tìm mộ liệt sĩ
Anh chỉ hài cốt tôi
Mẹ ơi, xin đắp mộ
Cho anh – lính Cộng hòa
Trước khi con chuyển chỗ
Về nghĩa trang, gần chị
Nghĩa trang sao lấp lánh,
Khói hương trầm quanh năm
Thương hồn anh cô quạnh
Có ai người viếng thăm...
Đà Nẵng, 14- 6-2007
Thơ Vũ Đình Huy/ Tác giả tự chọn
29. DƯƠNG NGỌC KHÁNH
ĐƯỜNG XƯA
Ta lại về thăm con đường xưa
Nơi tuổi thơ đong đầy kỷ niệm
Đường hoa tím, dáng em màu hoa tím
Xôn xao trong lòng tà áo bay bay
Bao nhiêu năm rồi em có hay
Chiều xưa ấy dưới tàn cây đứng đợi
Phút gặp gỡ ta nhìn nhau bối rối
Là lúc em trao anh hơi ấm cuộc đời…
Dù xa nhau cuối đất cùng trời
Bao cách trở chẳng làm sao quên được
Cái thuở ban đầu thương nhau hẹn ước
Để bây giờ ta còn chút trong nhau
Chiều nay đi trên con đường xưa
Nơi tuổi thơ đong đầy kỷ niệm
Nơi có dáng hình em trong màu hoa tím
Có tiếng chim thao thiết gọi ta về!
CHIỀU
Chiều về theo chân mây
Bến sông vui thuyền đầy
Mà lòng sao vẫn thấy
Buồn như lá xa cây!
Tôi thương người em gái
Hồn trong trắng thơ ngây
Ẩn đời nơi phố vắng
Em có buồn chiều nay?
Chiều về theo chân mây
Tiếng chim vui gọi bầy
Rộn ràng trên mái phố
Hồn ai say ngất ngây!
Tôi đón chiều lặng gió
Thầm gởi nhớ qua mây
Lòng ơi! Sao cô quạnh
Nhớ em nhiều, chiều nay...
Sài Gòn, 1988
Thơ Dương Ngọc Khánh/ Tác giả tự chọn.
30. MÃ GIANG LÂN
TỪ NAY THÁNG NĂM
Bố tôi nói:
Gạch có rồi
Gỗ có rồi
Đến tháng Năm sẽ mua thêm ngói
Mua thêm một ít vôi
Đó là chuyện đến tháng Năm
Xong mùa gặt hái
Còn bây giờ
Gia đình tôi vẫn ở nơi ông bà để lại
Nhà tranh chống chếnh ba gian
Vách nứa lâu năm
Giấy báo, giấy xi măng dán lên chi chít
Riêng tôi, tôi rất tự hào
Bởi lẽ tôi ra đời trong bốn bề vách ấy
Tôi đã quen tiếng chim sẻ gọi nhau đầu hồi bên trái
Tiếng chào mào bay về ăn quả duối vàng óng ánh sau nhà
Tiếng gió ban mai đưa tôi vào giấc ngủ
Khói bếp lên chao đảo bầu trời
Khi bước chân tôi thập thững bào mòn lối ngõ
Cây cau cao quá là cao
Vẫn là ngôi nhà xưa cũ
Nhưng nhiều điều lại mới trong tôi
Biết quí những cuộc đời lam lũ
Thương bố mỗi chiều lưng đẫm mồ hôi
Có những lúc tôi ngồi bậu cửa
Nghĩ về xa xôi
Cho đến buổi quyển sách đọc chưa xong để đâu không nhớ nữa
Tình yêu đến với tôi rồi
Tháng Năm, mấy tháng nữa đến tháng Năm
Còn phải qua tháng Hai, tháng Ba, tháng Tư xanh biếc
Qua một mùa xuân lắm lộc
Qua một mùa xuân cần mẫn của đất trời
Chưa đến được tháng Năm
Gỗ đang ngâm
Gạch còn nguyên trên đống
Điều nghĩ suy của bố tôi tràn đầy hy vọng
Một ngôi nhà ngói ra đời
Một ngôi nhà sơn xanh cửa sổ
Nắng và gió
Vừa đủ thôi
Nhưng cần nhất là bền và đẹp
Sẽ đến tháng Năm
Chúng tôi có một ngôi nhà
Đúng như những điều tính trước
Cả như những điều chưa kịp nghĩ ra
Bởi lẽ
Bố tôi còn đây
Tôi còn đây
Còn làng xóm tôi yêu và mảnh đất này
ĐÊM HÀM RỒNG
Thú thực khi có điều gì khó nghĩ
tôi thường ra đây ngồi
với dòng sông vô tư về biển
đôi bờ yên ngủ
những con thuyền neo lại đợi triều lên
tiếng gầu kéo nước
dăm ba đốm lửa loang trên sông
Mấy đứa cháu ngày xe ba gác
đêm nay có mơ thấy gì không
chiếc xe đời cha để lại
các cháu è lưng quèo quẹo kiếm dăm đồng
bám vào quê để sống
mà quanh năm quê lầm lụi
đời cha đời con
chóng mặt vòng quanh năm tháng
Biết làm sao!
gió cứ vô tình ngang dọc
mây cứ đùn lên đống rơm đống rạ
mong đêm nay các cháu ngủ ngon lành.
15-10-2009
ĐI TÀU
Trôi ngược những ngôi nhà
những dãy phố
những mặt người loang cửa kính
Tôi ngồi lặng trước những con mắt soi mói
vài người đàn bà luống tuổi
săn tìm vỏ chai nước vỏ lon bia
hy vọng mấy đồng bạc lẻ
có thể nuôi con nuôi mẹ già
Người về quê tìm mồ mả tổ tiên
người bươn bả kiếm miếng ăn nơi đất mới
người tay xách nách mang mánh lới
bán buôn xuyên các phố phường
những mái đầu lắc lư nhịp đập con tàu
Cùng thường dân hạng ba
tôi lọt thỏm giữa gói nhỏ gói to vali
hòm xiểng
con tàu vô tâm
kéo một hồi còi dài lao vào đêm tối
bất chấp mông lung
bất chấp cả những gì hiểm hoạ
tin có con người trên tàu
mà chính con người lại đang gà gật theo nhau
5-2007
CHÂN MÂY
Ra ngoại ô thấy chân mây
cuối tầm mắt
tinh mơ chân mây biêng biếc
thênh thang gió lúa con gái dậy thì
nón trắng chung chiêng hứng lời ca câu ví
cỏ rậm rì xanh dẫn lối
những luống cày vạm vỡ xới chân mây
Nắng lóa ngày
mùi bùn hoai hoai tiền kiếp
mây lang thang
ông lão cưỡi ngựa người dong trâu cày
cưỡi gió phiêu bạt chân mây
gồng gánh lo toan
những mùa lép những ngày thất bát
nước sặc mái nhà
lũ lụt rập rình cướp giật
Kìa chiều đã vàng
chân mây thon thả
em ở đâu hong tóc
trăng trải lụa đôi mươi ngà ngọc đôi tay
thơm nức nở
đêm vùi đầu chân mây
10.5.2011
Thơ Mã Giang Lân/ Hoàng Việt Hằng đọc chọn
/ CÒN TIẾP, 31-40/
thơ bạn thơ, 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét