Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ tứ 049-040

  NGUYỄN NGUYÊN BẢY
Thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC

Bỏ lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược bến cỏ non..
Chở gió về đoàn tụ. Chợt gót hồng bước ra từ mai nụ. Tiếng gọi tình ấm ngát không gian…


THỨ TỰ 6: 049. Nét Huế/ 048. Hải Vân/
047. Biển đổ chiều/ 046. Gặp mừng/ 045. Thị xã biển/ 044. Dạo chơi chập tối/ 043. Gọi chim/ 042. Cổ tích con cháu/ 041. Sông cái mỉm cười/ 040. Hoa đỗ quyên.



049. NÉT HUẾ

Miền Trung dài cát trăng nhấp nhô
Đột ngột dang tay ôm anh vào với Huế
Rừng áo dài nữ sinh bay trong gió nhẹ
Em tuổi đi trường gấp áo vấn xô tang

Thành phố học đường ý nghĩ vỗ vang
Ý nghĩ vỗ vang lòng anh thương em quá
Mười bảy tuổi mất cha còn mất mẹ
Mồ côi toàn phần chị cả bốn em thơ

Huế đẹp quá trời khách lạ ngẩn ngơ
Sông Hương nắng ơi là trắng
Anh đắm mắt nhìn anh liên tưởng ngắm
Đám cưới đôi ta em cũng trắng áo dài…

Anh quẫy vùng ký ức chưa phai
Ngỡ gặp ấu thơ mình ở Huế
Sông Hương chẳng cần yểu điệu thế
Đò lòng anh say rồi

Sông ký ức trôi xin cứ để trôi
Ngày mai thế nào cứ để mơ hồ vẽ
Chỉ muốn Huế cứ tự nhiên là Huế
Giọng trọng âm chìm Huế cứ ngân nga


Nhật ký xuân 1975



048. HẢI VÂN 

Đi trong cảm giác bay lên
Vén mây gặp cỏ xanh men vườn trời
Giang tay là gặp biển khơi
Chao mình nghe tiếng chim mời cùng bay
Gặp trời kể lại mê say
Hẹn đưa em tới chốn này trong thơ
Ngày qua tháng lại hẹn hò
Mây xanh xanh đợi xanh chờ đôi ta
Gặp cùng bốn biển bao la
Tim anh hỏi nhớ gần xa tháng ngày
Tiếng bom còn nổ đâu đây
Rừng bay ra trận từng bầy chim yêu
Thoang thoang gió xõa tóc đèo
Nghe trong khoan nhặt thật nhiều tiếng em
Phải trong trời biển ngửa nghiêng
Hình như có mối tình riêng chúng mình?
Ngẩng nhìn trời vẫn xanh thinh
Hải Vân hay tấm võng tình ru đi…

Nhật ký xuân 1975


047. BIỂN ĐỔ CHIỀU


Vừa nhớ về em là gặp biển
Vừa thấy biển đã như thấy em
Biển Nha Trang quá êm quá êm
Chiều chín đỏ giát hoàng hôn bạc
Em rạng rỡ nằm nghe biển hát
Vẻ như là đang thương nhớ về anh
Anh nhón cát nhẹ êm sao em nỡ giật mình
Mặc áo cát chạy ào vào biển cả
Với chúng mình biển chẳng hề xa lạ
Lòng anh có khi nào lắng sóng yêu em
Thương em đi làm mệt nhọc ca đêm
Lo bom đạn những ngày dài sơ tán
Đôi lúc khó khăn làm anh hốt hoảng
Giận hờn sóng vập dữ dội hơn
Anh đam mê nhìn biển hoàng hôn
Sóng khóc mếu cồn lên thương nhớ…
Anh ngụp lặn quẫy đùa thời trai trẻ
Những chiều sông Cái quê hương
Nhớ tuần trăng mật chẳng bình thường
Tình xém chìm trong bể đời nước mắt
Hỡi quá khứ với bao nhiêu mặn chát
Ngươi cũng là vị biển của tình yêu
Thả mình phơi trong đỏ biển chiều
Anh theo sóng cắn mềm bờ cát
Em em em từng đợt rào sóng hát
Anh cố ôm thật nhiều Nha Trang
Thật nhiều Nha Trang
Thật nhiều bờ cát
Lạ lùng chưa bờ cát hát
Tiếng hát bay về môi
Anh gối cát nằm nghe môi hát
Biển đổ chiều, đổ chiều…

Nhật ký xuân 1975



046. G
ẶP MỪNG

Anh chẳng thể ngờ Sài Gòn là em
Yêu mấy chục năm mà chưa biết mặt
Nay em bỗng gần gang tấc
Vừa gọi vừa reo trong  nước mắt rụa ràn

Từ giấc mơ thoang thoang hương lan
Hiện ra thành xương thịt
Thắp trong anh ngọn đèn ký ức
Một thời dài mộng mị trong mơ

Anh bàng hoàng nhìn ngắm nguy nga
Ngả mũ trước Sài Gòn hoa lệ
Dù ai đó chỉ cho anh những vỉa hè loang lổ
Đạm Tiên nằm đây đó giữa vườn hoa

Anh đã cùng thơ đi khắp những miền xa
Tưởng tượng những địa đàng ần nấp
Anh chẳng dám tin ngày hôm nay có thật
Giữa Sài Gòn thong thả du ca  

Du ca non nước thái hòa
Mừng em đã từng sung sướng
Sung sướng như anh hằng tưởng tượng
Thành phố này nguy nga

Thôi cứ mừng ta gặp lại ta
Chuyện mai mốt ơn trời sắp đặt
Cứ để hôm nay cho trăng mật
Bắt đầu một tình yêu..

Nhật ký xuân 1975



045. THỊ XÃ BIỂN


Như Hòn Gai gợi nhớ những mùa hè
Chúng mình thơ về biển
Cũng những hàng dương và tầu đi tầu đến
Cũng những tuổi thơ đuổi bắt dã tràng 
Thị Xã ngổn ngang
Núi ôm bãi soải dài chân núi
Khác nhau ư? Ừ khác nhau tên gọi
Ngoài mình núi Bài Thơ trong này núi Thích Ca
Đây Bãi Dứa Bãi Dâu ngoài mình Bãi Cháy
Phần phật bay chỉ khác mầu cờ
Như Hòn gai gợi lại những mùa hè
Trời cao xanh chót vót
Này ghẹ này cua này tiêu chanh muối ớt
Rượu nâng ly hỉ xả với người về

Nhật ký xuân 1975



044. DẠO CHƠI BUỔI TỐI


Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Lòng không vướng bận chuyện đạn bom
Sao bỗng nhớ Cuộc Chia Ly Mầu Đỏ (*)
Tiếng khóc anh từng đỏ lòe như thề
Dốc xuống tay đồng năm xu lá lúa
Em bồng con đi sơ tán 72

Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Bỗng Thương Em Như Anh Thương Đất Nước (**)
Nơi đây người ta làm chiến tranh
Nhưng nơi đây không có chiến tranh
Life những hộp đêm và những phố ăn đêm
Akai hát nhạc vàng nức nở

Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Nói chuyện máu bây giờ thật ác
Lấy nhau năm năm chưa một lần em hát
Đôi mắt buồn gầy vóc hạc xiêu
Bỗng thất thanh một tiếng vạc kêu
Honda lạng giật đồng hồ thiếu phụ

Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Khó khăn mới đến thay sung sướng cũ
Nguyễn Xuân Khoát viết bài ca
Tổ Quốc Sẽ Mạnh Lớn Hơn Ngày Nay
Sài Gòn tắt ngấm đèn đỏ xanh quảng cáo
Tràn ngập công viên nhảy múa Kết Đoàn 
Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Sao chỉ thèm nghe ai nói lời cơ cực
Thời ơi! manh áo lành cũng là mơ ước
Nhưng thơ em chỉ hát lời tình
Lời tình hồn nhiên lời tình chất phác
Càng cam go càng tha thiết yêu đời

Anh dạo chơi trên hè phố Sài Gòn
Ngẫm nghĩ mãi về hai từ giải phóng
Giải phóng xích xiềng cho ngày mai đến
Ngày mai phải thuộc về tình yêu
Chúng ta đã yêu nhau thế nào em nhỉ
Mà con của chúng ta đẹp thế hoa hồng…
(*) Thơ Nguyễn Mỹ
(**) Thơ Nguyễn Đình Thi
Sài Gòn, 1975



043. G
ỌI CHIM

Tôi đã ngủ trong tiếng đạn bom
Ngủ đơn giản bởi nhỡ đâu không thức nữa
Thật lạ kỳ trong những giấc ngủ vữa
Tôi gặp rất nhiều tiếng chim
Trong những ban mai mầu trắng
Xung quanh căn nhà mầu trắng
Trên bụi hồng mầu trắng
Vợ tôi mầu trắng
Bồng trên tay thằng cu mầu trắng
Tôi ôm vợ con tôi một ôm tay mầu trắng
Rồi tam ca bài hát chào chim
Chúng tôi bay trong trời xanh yên
Vào một ngày đời
Vợ tôi đã sống cùng giấc mơ mầu trắng

Trong tiếng đạn bom ôm con và khép mắt
Em cầu Quán Thế Âm Bồ Tát
Đói khát thế nào
Khoai mía cũng trồng được
Rách nát thế nào
Tay cũng kim chỉ được
Dài sông cao núi thế nào
Chân cũng đi tới được
Chỉ xin đừng bom đạn nữa
Chỉ mong đừng bắn giết nữa
Chỉ xin thanh bình
Thanh bình cho mái nhà tranh
Thanh bình cho bụi hoa hồng
Tội nghiệp mầu trắng tôi
Ngơ ngẩn nhà quê ra tỉnh

Anh nhớ em không thể cầm lòng
Không thể đứng ngồi
Vào ra thân kiến leo cành cộc
Đâu ban mai tiếng chim
Đâu nụ hôn em
Đâu gương mặt con nũng nịu
Chỉ có tiếng Honda rú gầm
Cuống cuồng vội vã triền miên
Điệu nhạc tiền xoáy theo hình chôn ốc
Múa máy chân tay
Hối hả râu tóc
 Nón cối mắt tiền
Tội ơ hời nắm thóc gọi chim…
Cầu nguyện em cũng chẳng khá gì hơn
Đạn bom hết thật rồi
Nhưng bình an vẫn còn là mong mỏi
Trước một cuộc chinh chiến mới
Giữa mũ tai bèo dép lốp
Với quần jean áo thung
Giữa khúc quân hành
Với bài ca vàng mướt mùa thu
Cuộc chiến không có kẻ thù
Chỉ mình giao chiến với mình thôi
Anh biết làm thơ cho ai đọc
Ban mai không tiếng hót chim
Thần kinh căng trùng căng trùng
Ơ hời tiếng hoa líu ríu
Ban mai vừa nắng đã chiều
Nhập cuộc này đắng chát làm sao
Này hỡi chim chào mào
Cho ta mượn mũ để ta gọi nắng…

Nhà ta ở quá nhiều tiếng chim
Giấc mơ đưa anh về mông lung
Nhưng thanh âm mới lạ kinh thành
Anh ghen tức anh AQ anh ngơ ngác
Ngơ ngác quê mùa
La liếm hay khước từ đùi non?
Anh nghe gió lạnh gây hồn
Chỉ thèm một tiếng hót chim
Trong veo ban mai
Cũng như một giọt khóc cười

Cái tình cái yêu tên là hạnh phúc
Cái gần quen đôi lúc nghĩ tầm thường
Cái lạ xa chợt cho là ảo diệu
Ơ hời hòn đá lăn rêu

Thương tắm cầu ao trăng thẹn
Ngọt cay thơm một khẩu trầu
Tất cả gọi anh thức nếp nghĩ

Thay đổi một thói quen…
Nhà ta ở rất nhiều tiếng chim
Tiếng chim theo anh hót đến tận nơi này
Gọi anh dậy mỗi ban mai
Nhập cuộc với quay cuồng
Trong quay cuồng vẫn nghe chim hót
Anh không hãnh cái sĩ
Anh không ganh ghét giầu sang
Anh không mặc cảm cái nghèo
Anh sống thế nào cứ để sướng thế ấy
Anh cứ hát tiếng hót chim
Cứ nựng chờ môi em
Cứ cu ky con ba tuổi
Lạy trời cho tới lúc này
Và sau này mãi mãi
Lòng anh chim vẫn hót
Hót tự nhiên như một lẽ tự nhiên
Chim sinh ra để lo líu cuộc đời
Rồi em sẽ gái theo chồng
Em sẽ mang theo ngôi nhà ta ở, nhỉ?
Ngôi nhà đầy tiếng hót chim
Đến với anh và sống cùng anh
Tiếng hót chim ấy mà
Tiếng hót chim ban mai
Ôi (đành thốt thế) Hà Nội Sài Gòn
Bề nổi bề sâu đường dài đường xa
Biết bao giờ đi trọn?
Hãy hôn dùm anh mỗi thức ban mai
Lên má thơm con trai
Trong xanh biết bao ban mai Hà Nội

Những ngôi nhà tranh như ngôi nhà chúng ta

Cay đắng thế nào cũng ấm áp tình ca
Ngôi nhà ấy đã nuôi lẽ sống
Em nhớ mang theo thóc giống và muối trắng
Để mỗi ban mai ta rắc gọi chim
Chim rồi sẽ về căn nhà mới Sài Gòn
Hót mừng ngày  hồng…

Sài Gòn, 1975



042.CỔ TÍCH CON CHÁU


1. Ru hư vô
Mãi nhớ Nguyễn Lý Kiều Thi


Cha đã viết những bài ru xanh

Cho người đi biển
Cha đã viết những bài ru đỏ
Chiến binh đi cầm cờ
Cha đã viết những bài ru vàng
Những cuộc tình chín mọng môi trăng
Mà sao cha không được ru con
Những câu ru trầm

Thuyền đè sóng dữ
Những câu ru bổng
Đoàn quân băng qua núi qua đèo
Những bài ru trăng treo
Cha dụm dành để hát ru con
Mà sao cha không được ru con
Đời cha nghèo xác
Chỉ những bài ru là giầu có hơn người
Mà sao cha không được ru con?
Những bài ru xanh

Những bài ru đỏ
Những bài ru muôn hồng ngàn tía
Cha vẫn cứ ru con
Dù con đã xa rồi...

2. Gửi cháu mang theo
Cho Donnoven Thi Nguyễn (Kit)

Ba tháng tuổi
Từ Mỹ về với ông bà nội
Bao người chê cười ông
Không biết dạy cha cháu
Bao nhiêu người thương bà
Nuông chiều con dâu
Họ có biết đâu
Mẹ cha cháu phải vâng lời ông
Phải mang về cho ông bà tắm tưới
Thằng cháu đích tôn ba tháng tuổi
Từ Mỹ về Việt Nam.

Cháu ở với ông bốn năm
Coi như học xong một đại học
Thi tốt nghiệp
Hẹn mười tám năm sau
Bà cười: Mười tám năm sau
Liệu còn sống trao bằng cho cháu?
Cho dẫu là giun hay là dế
Sống vẫn là ước mơ
Là không ngã lòng nản chí
Sách số phận dừng ở dòng kỳ bí
Tuyệt vời viết tiếp trang sau
Hôm nay cháu bắt đầu
Mở trang đời đẹp nhất.

Núi là núi Thái Sơn cao ngất
Bể trữ nước đầu nguồn
Sông rộng có cầu thương
Ao hồ cò sen lặn lội
Cơm thổi trên bè nước nổi
Trấu vùi om bống kho tương
Thu sang biết mắt bà buồn
Đông tới thương ông ho cạn
Nhà hẹp rộng lòng đón bạn
Những là dê là ngựa là rùa
Cổ tích từng khúc đò đưa
Suốt ngày hội hè thân ái
Cháu sẽ là ai chợt lòng ông hỏi
Khi cháu nghe không hiểu tiếng ông bà
Không hiểu lời mẹ cha
Thì nói gì tới làng quê xứ sở
Cháu chẳng bằng chim nhớ mùa di trú
Không cội nguồn
Không cội nguồn cháu sẽ là ai?
Bốn năm không là dài
Nhưng bốn năm đủ một đời gieo gặt
Cháu từ biết bi bô tập hát
Đã thuộc bài cây khế quê hương
Đã biết thèm cắp sách đến trường
Đã biết hỏi những lời nước mắt
Sao lưng bà còng thế bà ơi?
Nếu không miệng tiếng chê cười
Máu thịt mình thiên vị
Ông đã trao cho cháu bằng đỏ
Tiếng Việt Nam.

Sinh đẻ ở HaWaii
Cháu là một công dân Mỹ
Nhưng trước khi là công dân Mỹ
Cháu là người Việt Nam
Cháu là máu thịt của ông
Tổ tiên của chúng ta là các Vua Hùng
Dù cây mọc ở đâu trên đất
Lá cũng rụng về cội
Tiếng Việt Nam mỗi khi cháu nói
Cội dưới chân mách lá cháu về
Quà tiễn cháu đi ông chẳng có gì
Ngoài những bài ru chép hứng
Ai bảo trong trời lộng
Chẳng có lúc đất buồn
Ai bảo lạc rừng thương
Chẳng có lúc nhớ cây ông nội
Biết đâu trong đêm tối
Cây ru thắp đuốc dẫn đường
Biết đâu trong hoan lạc mê cung
Thuyền ru đưa cháu về bến sống
Ông nâng niu những bài ru chép hứng
Cũng vì yêu cháu lắm con ơi.

Phía sau những câu ru là cuộc đời
Phải sống rồi mới hiểu
Cha mẹ cháu là thầy cô giáo
Giảng giải dần dà cho cháu nghe
Và sẽ chẳng thừa
Cha mẹ cháu thêm một lần học lại
Để rồi nhớ mãi
Bến sông quê có một con đò
Ông bà chèo đò đưa các con sang sông
Rồi hai ông bà về với nước
Đến phiên cha mẹ cháu chèo đò
Lại đưa các con sang sông
Rồi lại về với nước
Mái chèo trao lại cho con
Bến sông sau luôn luôn là bến ước
Người chèo đò nào chẳng cầu mong
Bến sông cháu sang ngũ sắc cầu vồng
Sông ông cười vàng mật.

Cháu đi ông chẳng tiễn đâu
Cay mắt
Một mình bà khóc đủ rồi
Nhà vắng
Cô ngồi vùi một góc
Bạn dê bạn thỏ  buồn hiu
Không có Kid thỏ dê chỉ là đồ chơi nhựa
Dù đã hứa
Ông cũng không thể cùng chơi với dê
Với thỏ
Hồn nhiên như cháu được đâu
Ông chẳng thể xây nhà
Bắc cầu
Cho bạn cháu suốt ngày hò hát
Nhớ cháu nhiều đầy một ngực
Những lời ru
Mà biết ru ai
Thôi đành ru bà vậy
Những lời ru cá quẫy
Bắn bi
Những lời ru chim giấy
Bay đi
Những lời ru ngẫu hứng nhớ cháu
Cô Út thuộc
Cô Út chép giấu
Cô Út email
Cô Út sợ thằng đích tôn thi rớt...

Kid của ông ơi
Gắng sức được bằng tốt nghiệp
Tấm bằng người Việt
Tấm bằng nòi giống cha ông.

Sài Gòn 2000



3. Bé bé bằng bông..(*)
Cho Nguyễn Lý Việt Thi, thời 5 tháng tuổi
 

Bốn ngày nữa cu Tám tròn năm tháng
Cha bế con đi khoe khắp phố phường
Kiêu hãnh cho người có con
Bồng trên tay một loài hoa kỳ lạ
Sắc mắt hương môi thơm sữa
Kinh thành rối rít lạ quen
Chào cha con tôi bè bạn
Mệnh lệnh chiến tranh
Con trẻ phải đi sơ tán!


Con lẫy tròn trong lòng mẹ rưng rưng
Môi ngọt phun mưa
Tay đùa nở nắng
Con đâu hiểu thế nào là bom đạn
Thế nào là xa chia
Mẹ xếp con cái cốc cái thìa
Cái phích, lọ đường, chai vú
Cha đưa mẹ ba đồng vay nợ
Thâm quầng nhớ mắt nghèo ơi

Gấp lên em
Phản lực sắp đầy trời..


Cha dục tần ngần lời cáu kỉnh
Quấn thêm tã mẹ lo chân cu lạnh
Thản nhiên cu tè cười
Hai tay vỗ đập thủy thanh
Giận gì cha nỡ phạt mình
Cả nhà ôm nhau khóc

Nghe rất rõ bạo tàn trong hồi còi báo giặc
Tôi đèo vợ con ra bến ô tô

Nượp trên đường những thằng cu Tám
Cu Tám bọc tã vải dù
Thèm sữa rúc tìm vú chị
Cu Tám ngủ trên xích lô
Bà ôm gọn lòng một cục
Cu Tám ngồi thúng lếch thếch
Đòn gánh hai đầu Mẹ gánh hai cu
Đầy trên đường những cu Tám ra đi

Hà Nội đã bao lần buồn vơ
Lại thêm lần nữa buồn vơ

Buồn vắng những thằng cu Tám
Ngẩn ngơ tan sở những chiều
Thèm tiếng con chào nũng
Hà Nội đầy nhớ mong
Trời báo động reo bom
Đất ngẩng đầu sống mái
Trong bĩ tiếng cha nguyền thái
Đón con về phố đông..(*)

Hà N
ội 1972 (*) Lời bài hát Bé Bé Bằng Bông



041. SÔNG CÁI MỈM CƯỜI


Sông mở lòng trang nghiêm Nước không trôi đỏ vắt
 
Anh thả tro bụi cha vào sông
  Xin mát mẻ hồn Hồn cười trong nước
Anh hái những lá cỏ mật
Thả xuống sông làm thuyền
Hồn ngồi lên thuyền
Mắt níu bờ da diết

  Đê kè thổ đất
Thương nhớ lòa tròng
  Thương nhớ không bật khóc
 
Làm sao nước mắt xuống thuyền
Đ
khẳm những khoang cỏ mật
Tấm lòng một người con
Tiễn cha về cực lạc
Anh nghe thoáng một triền gió ngát

  Sông Cái mỉm cười
Từng đàn cỏ mật chèo khua...

+
Như chỉ mới tối hôm qua
  Áp thấp gió mây cờ xí
  Quân hồn ngợp trời nước lửa
  Chiến thuyền phủ kín sông trăng
  Cha thiêm thiếp nằm nghe bão nổi
 
Qua lời kể của thằng cháu nội
Truyện Tam Quốc tranh hùng
Giọng bi bô sang sảng giống hệt ông
Tích quá quan trảm lục tướng
Anh như thấy nụ môi cha nở mỏng
Hoa từng cánh se khô
Bay sang môi con anh đỏ chót mơ h
Thành ròn cười khanh khách
 
Anh linh cảm trời đang gần gang tấc
 
Trong bước chân cha
 
Và đất trong mắt cha
 
Thăm thăm hun hút
  Anh như nghe âm thanh gọi nấc
 
Con anh quì áp mặt ông
 
Hai ông cháu thì thầm
 
Điều sau này anh mới biết
 
Ông cho cháu nốt nụ cười
 
Trước khi ra bến đò sông Cái
 
Du sông tan bão nắng hoa...

+
  Như chỉ mới trưa hôm qua
 
Vợ anh đun nước lá thơm mời cha tắm nhọc
  Lần đầu tiên trong đời anh thấy cha khóc
 
Vợ anh quýnh quáng van nài
 
Mặt cha mưa cười
  Mưa tan vào nước lá thơm
 
Khói sương một nhà hơi ấm
  Anh giúp vợ lau khô mình cha
 
Bồng gió lên giường
 
Giọng cha hoan lạc lạ thường
 
Lúc cha sinh ra đỏ hỏn
 
Mẹ của cha tắm rửa cho cha
 
Mấy ai được hưởng tuổi già
  Nước thơm con dâu tắm mát
 
Anh nắm tay cha hít hà hương nước
 
Lửa hồng dưới bếp hoan ca

+
Như chỉ mới sáng hôm qua
 
Mẹ anh đi nuôi con dâu ở cữ mới về
 
Ông ngồi bên cửa sổ
 
Giỗi già hờn vợ
  Bà men ngồi xuống bên ông
 
Cong mềm lưng nhớ
 
Hai bàn tay tìm nhau
 
Một tay gầy
 
Một tay khô
  Mộc mạc lời năm mươi năm trước
Tình ngỏ vụng về
Tôi đi xa ai hát ông nghe
Cháu nội thì chưa vỡ giọng
Con dâu công việc bộn bề?
Sáng nào tôi chẳng nghe bà hát
Ngàn cây số có gì xa với gió
Có gì xa với lòng
Năm mươi năm tiếng hát thức bình minh
Nhưng chiều chiều làm sao khuây nhớ?
  Nhớ thùng nước tắm cho tôi?
Tay gầy tay khô cười ra nước mắt
 
Anh nghe trộm những lời quy tước
 
Biết tình không có tuổi già..

+


 
Vẫn là mới tối hôm qua
  Anh ngồi hiu hiu đắng chát
Buồn mình chẳng chút công danh
  Để mẹ cha mát mặt
 
Chợt cha hỏi anh điếu thuốc
 
Tự mình lóng ngóng quẹt diêm
Xanh leo ngọn lửa
Suốt đời cha không hút thuốc
Ôm ngực rúc một cơn ho
  Lại hỏi nhà mình có rượu
 
Ngơ ngác anh rót Làng Vân
  Cha nhấp môi mặt lửa
 
Ho ra tiếng cười
 
Mát mặt tuổi già ơi
 
Con tôi muốn công danh bổng lộc
 
Để xây lấu Đồng Tước
 
Cho cha hưởng sướng Nhị Kiều
  Rồi cha hát Kiều
 
Tiền Đường ngộ thành sông Cái
 
Sông luân hồi miệt mải
  Cho phù sa muôn đời
  Chẳng chút chi đòi lại
 
Chỉ đòi còn mãi dòng sông
 
Cha nhìn anh mắt xuất thần hồn
Ngâm nga bài thơ anh viết về sông Cái
 
Sóng lòng phụ tử ngân nga...

+
 
Vẫn là mới sáng hôm qua
 
Cha thức kể giấc mơ vể làng
Vợ chồng người nhà đò chở cha qua sông
 
Cô vợ chèo đò
 
Người chồng ngồi bên cha vì lo cha té ngã
  Ôi tuổi già thật tệ
 
Cha từng lội qua sông như một con kình
  Cha về gặp lại đồng xanh 
  Gặp lại những thằng Cu cái Gái
Khoanh tay chào hỏi như chim
Cỗ bàn rạp tiệc liên hoan
 
Sao cha chỉ thèm củ khoai năm Dậu
  Củ khoai thờ ngoài đình làng
 
Cha thắp nhang tạ củ khoai thần
 
Trước một lễ hội rước dâu
 
Áo đỏ áo xanh trăm sắc ngàn mầu
 
Rồng rắn lên đê Sông Cái nước to
  Xuôi về xuôi rất vội
  Xuôi theo cả sắc mầu chói lói
  Bóng đoàn người rồng rắn trên đê
  Cha bỗng nghe tiếng bà nội hát
  Tiếng hát mía ngọt
 
Cha chạy theo tiếng hát của bà
  Gọi mẹ
  Giật mình mới biết chiêm mơ
Vài ngày nữa là Rằm tháng Bảy
Sông cái nước đang to
Nhưng làng mình không còn lo lụt nữa
Cha ngồi tưởng bóng sông quê
Triền cỏ bờ đê say nắng

+
Vẫn là mới tối hôm qua
Trăng xanh cành bưởi
  Đôi bạn tình không tuổi
 
Uống trà thoại yêu
 
Lần đầu tiên thấy mình lòng tôi chiêng trống
 
Trống chiêng một đống núi ngồi
  Lạc mắt nhìn công nhìn phụng
Phô khoe ngũ sắc vây mình
Công phụng làm sao bằng núi
Tôi hằng ao ước tựa lưng
 
Ngày mình sinh cho tôi thằng cả
  Tôi nhìn thấy trên dòng sông Cái
  Bao nhiêu là cầu lụa
  Trên cầu xoan ghẹo giao duyên
 
Còn tôi thấy toàn lửa ngọ
  Chàng lực điền mồ hôi mật ứa
  Tưới mát cánh đồng xanh
 
Ngày mình theo tôi buôn bè
 
Vào chợ tiền đầy tay nải
 
Lại phụng lại công múa vái
 
Mắt mòn nhìn gái một con
 
Đồng tiền gieo họa
  Đồng tiền gieo buồn
 
Ai bảo mình ham cờ bạc
 
Ai bảo mình say rượu chè
 
Mình mê cô đằu trống phách
 
Cắt sợi tình ra
 
May mà đôi mình tỉnh ra
 
Quẳng tiền xuống ghềnh sông Cái
 
Mình lại là mình lực điền    Tôi lại là tôi trồng dâu, ươm kén
 
Tiếng hát ban mai mình liệng
Tôi nghe mát cả đồng xanh
Tôi muốn đêm nay được nghe mình hát
Tôi đã hát mình nghe cả đời
 
Mà mình vẫn cứ tình trai
Vẫn cứ đòi nghe tôi hát
Mình uống chén trà này tôi rót
 
Như hồi mình mới đôi mươi
Tay cha run chén đợi lời
Chén tình mẹ đón nâng môi
Lời tình lầm thầm như hát
Say lịm cha đong đưa vai
Hoa vườn nhà bên thơm ngát
  Một vùng sông gió thiên thai

+
 
Vẫn là mới thức ban mai
 
Cha đưa anh bức thư gửi người con trưởng
  Lần đầu tiên cha viết dối các con
 
Về sức khỏe mình
 
Chữ nghĩa từng dòng núi lở
  Giấy trắng vãi tung đất đá
Đất nước dài bao nhiêu đường sá
Tiền đâu ra vào thăm thỏa nhớ thương
Cha gửi những cái hôn
Cho khắp lượt cháu con nội ngoại
Cha bảo cha còn sống mãi
Đọc thư đừng đứa nào buồn
 
Anh không dám buồn
 
Gửi lá thư đi
 
Anh linh cảm thấy bao nhiêu lửa nắng
 
Trút xuống đời cha
 
Sông hồn bắt đầu sôi
 
Khí hồn bắt đầu thăng

+

 
Vẫn là mới sáng hôm qua
 
Cha gọi thân yêu quây lại bên giường
  Dặn những lời đỏ thắm
  Với anh Bà nội sinh cha nơi bến sông

  Bà đang đến đón cha về
 
Hãy để thân xác cha về với Mẹ
 
Đừng cỗ bàn nhạc hoa cờ xí
 
Với mẹ anh
 
Mình đừng khóc tiễn chân tôi 

  Tôi đi trước đào cho mình cái giếng Hoa chanh mình tắm thơm chiều Với vợ anh
Nước non còn bởi còn người

  Bể mặn bởi nước mắt đời yêu nhau
  Với con anh Ngực ấm không lời
Cháu nội ôm ông vỡ khóc Cha nhìn thân yêu khắp lượt
 
Thiêm thiếp mặt mơ

+
Cửa mả mở Với anh ba ngày như mới hôm qua
  Một đời như mới hôm qua
 
Cha anh còn sống hôm qua
  Mà hôm nay đã âm dương hai cõi
  Cha ơi!
Anh hơ hải gọi
Chỉ nghe tiếng cha đáp phía hôm qua Hôm qua không thể nào sống lại
 
Để anh nâng giấc ngủ cha
 
Để anh dâng cha tờ báo mới
Để anh rót hầu cha chén trà
 
Để anh gục đầu vai cha những ngày đen tối
Rằng đích anh tới
Vườn đời đầy hoa
Mà chân anh đã tới cổng vườn
Anh sẽ hái nụ cười thương
Trả lại môi cha tạ tội
Ngoảnh lại sau lưng toàn là ngày hôm qua
Tiếc thương chót lưỡi
Hối hận đầu môi
Tại sao anh không là thế này
Tại sao anh không là thế khác
Cho đời cha hoan hỉ những hôm qua
Để những hôm qua bớt buồn bớt cực
Cha cũng là người bằng xương bằng thịt
Nào phải thánh thần chi
  Mà anh để cha ăn mây uống gió
 
Nuôi anh một đời vô tích sự
Anh bật khóc thành tiếng
Nước mắt tràn đê
 
Chảy xuống sông
  Lạ kỳ chưa Sông Cái mỉm cười

Trôi đi những thuyền cỏ mật

Cha đứng trên thuyền
  Thuyền cười trên sóng nhấp nhô
  Cha chầm chậm hóa thân vào sông Cái...

+

Ai bảo nước đi nước không trở lại

  Nước trôi rồi nước thăng mây
Mây chín lại rụng về làm nước
 
Sông chảy qua làng

  Thuyền cỏ mật đậu xanh mặt bến
 
Cha hỏi thăm đoàn người gồng gánh phù sa
 
Có ai là con cháu
Nghe cha hỏi choáng choàng anh gọi
Chỉ thấy môi sông Cái hồng cười
Đón gạo thơm và muối trắng
 
Con trai anh rắc xuống như hoa
Và dòng sông nắng trôi qua..

Hai cha con lững thững về làng
 
Mỗi người mang theo theo một dòng sông Cái
Trong anh sông Cái mỉm cười
 
Và anh tin lòng con anh sông Cái cũng mỉm cười...

Sài Gòn 1983


040. HOA ĐỖ QUYÊN 



Có thể con chưa nghe

Hoa đỗ quyên gọi mùa cuốc cuốc
  Nhưng chắc chắn con đã đọc
  Thơ lòng Bà Huyện Thanh Quan
  Cha không phân biệt hoa chim
  Chỉ nghe tiếng thầm thào cuốc cuốc
  Trên bàn ngày xưa con ngồi học
  Cha chưng chậu đỗ quyên hồng
Hoa vồng tươi từng cánh mắt buồn
  Ngóng người ly hương xa hút.
Cha đã xa kinh thành cổ tích
  Hăm nhăm năm ăn Tết Sài Gòn
Tha hương trên đất nước mình
  Lòng nhủ không nơi nào quê người đất khách
  Vậy mà mỗi năm những ngày cận Chạp
Vẫn nao lòng bóng nhạn trời quê
Tha thẩn tìm lối hồn về
  Bỏ xác đứng ngồi cô chiếc
Nhớ ngan ngát hương trầm Phát Lộc
Tìm hương nhang nghi ngút Pháp Hoa
  Nhớ mưa phùn gió bấc cắt da
  Đón gió đêm đông Sàigòn se lạnh
  Bánh chưng nào không là bánh
Sao cứ ngẩn ngơ nếp cái hoa vàng
Tay cầm cành mai Nam
  Trí tưởng tượng thăng hoa đào Bắc
Phút giao thừa nhớ quê da diết
Cầu truyền hình hiện bóng hồ Gươm
  Cũng may trào hết ngấn buồn
  Òa vui đầy nhà sum họp
  Ba ngày Tết
Dưới mỗi mái nhà là một quê hương.

Nhưng năm nay đích thực tha hương
Dù có đào Nhật Tân bạn tặng
Dù có bánh chưng nếp cái hoa vàn
  Sao lòng chẳng thức bước chân
Đi vào đi ra lạnh lẽo
  Sáu mươi tuổi bây giờ mới hiểu
  Đêm đông ai hát tết buồn
Thèm cồn cào một tiếng gọi ông
  Tiền mới ngủ vùi phong bao đỏ
Gượng cười ra ngõ
Lì xì trẻ nhà bên xin một lời mừng
Về nhà dở ảnh cháu con
  Chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa
|Không nỡ chất thêm buồn mắt vợ
Ôm vai nịnh một câu tình
Ngọt mơ hồ miếng mứt trắng tinh
Căn nhà trống phủ đầy những tuyết
Không sum họp làm gì có tết
  Đỗ quyên đầy chậu ngẩn ngơ.
  Cởi buồn khai bút lụy thơ
Thương cháu con chảy nhòe giấy viết
Xứ tuyết ấy làm gì có tết
Quê người đất khách con tôi
Áo cơm đời nặng thế áo cơm ơi
  Cánh cò trắng lội mò tuyết trắng
  Vợ khiêng chồng gánh
  Mang về nhà thì tuyết đã tan
Bạn tây nào gửi biếu bánh chưng
  Bạn đầm nào gửi hoa cắm tết
Tìm đâu ra tình ruột thịt
Sum họp một nhà đề thấy quê hương
Xứ ảo thiên đường Ba ngày tết
Ai chia sầu xa xứ với con ?
Bỗng chuông điện thọai đổ dồn
Ríu rít cháu con mừng tuổi
  Già rồi ư sao cháu con chúc cha trẻ mãi ?
Tan tan cười cho con cháu biết mình vui
Tan tan cười gọi nở đào mai
  Không gọi mùa xuân cũng đến.
Chậu đỗ quyên trên bàn buồn lặng
  Nghe tan tan cười nói cái gia gia
Ngấn buồn trào hết mắt hoa
  Se sẽ nở một vồng hồng rực rỡ.
.
/ CÒN TIẾP/ 7/
99 KHÚC TĂNG LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét