Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Sách Thơ Bạn Thơ 2/ Phần 3/Bài 1-10

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

 
THƠ BẠN THƠ. 2

NXB VĂN HỌC
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
1. Bùi Kim Anh/ 2. Minh Đức Triều Tâm Ảnh/ 3. Nguyễn Việt Bắc/ 4. Giang Biên/ 5. Lê Đình Cánh/ 6.Hoàng Thảo Chi/ 7. Nguyễn Chinh/ 8. Phùng Thành Chủng/ 9. Quang Chuyền/ 10. Diệp Bần Cò 


1. BÙI  KIM ANH

ĐÊM TRUNG DU

tìm về cha nơi mảnh đất trung du
hàng cọ xanh và con đường lầm bụi
cha ở cõi nào
người đàn ông nhiều vợ để nhiều con để cô đơn chùm lên tuổi già và cái chết
những đứa con theo tình cha dạt về đôi ngả theo tình cha thiếu thốn ân cần

không còn ở nơi đây đâu
không còn ở nơi đấy đâu
người đã rời xa lãng đãng hồn không còn căn nhà xưa về được nữa
tình phụ tử pha thời gian luễnh loãng khói hương

hàng cọ thâm thấp để chùm hoa nắng dọi ngả sắc vàng
nỗi nhớ đã buông thời non dại
côi cút lần theo hương hoa đêm
côi cút đặt giữa hai người đàn ông và đàn bà
tìm nơi cha vòm cọ xanh rủ
tìm nơi cha lạnh vết tháng năm
sẽ không có giá như nếu ân hận kéo ta về quá khứ
và mẹ cha không đôi nơi
ta trẻ thơ và ta nhuộm đen màu đêm sương phủ
ta suốt đời mồ côi

NHẶT TRĂNG

thuyền thơ thả bến Tây Hồ
mây vơ vẩn gió hững hờ đợi ai

tôi là một kẻ quăng chài
buông câu để kéo một vài ý thơ

tôi là một kẻ ngẩn ngơ
bỏ nhà bỏ cửa lên chờ vầng trăng
một năm có mấy đêm rằm
một đời có được mảnh trăng riêng mình

biết ai là khách chung tình
lên Hồ Tây để cho mình có ta

chú cuội ngồi nhặt lá đa
còn tôi nhặt ánh trăng tà làm thơ

THAY CHO LỜI RU


Người con trai ấy đến trong tình yêu của con
rồi đi lặng lẽ
nước mắt con lạnh nơi ngực mẹ
nỗi đau dầu sâu một vết thương

Trái tim bé bỏng với nhịp đập thất thường
giấc ngủ vô tư chợt nghẹn lên tiếng nấc
có thể gượng cười
nhưng khóc thì chân thật
cơn mưa đầu ướt đẫm làn mi

Sự tái tạo diệu kì
mẹ cho con những gì người đàn bà có được
chỉ có nỗi đau tình yêu không biết trước
con lặng bước một mình

Cứ mỗi chiều vụt tắt bình minh
hãy ngủ đi
giọt nắng nhỏ nhoi của mẹ
đêm xoa dịu nỗi đau
đêm ủ con trong lòng mẹ
để sớm mai bừng dậy nụ cười

Hãy ngủ đi non nớt của mẹ ơi
nụ hôn tình yêu sẽ gắn lành nỗi đau nức nở
có một chàng trai tìm đến con
hẹn mai còn đến nữa...
mẹ đi lau chiếc gương nơi sáng nắng nhà mình

Thơ Bùi Kim Anh/ Tác giả tự chọn

2. MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH

HẸN MAI


Mai lên non khói ngồi tu
Xem cây ngắm đá, mộng dù cỏn con
Ngủ say như cục như hòn
Vì ta trăm tuổi vẫn còn hài nhi
Lên non rồi chẳng được gì
Vì không chi được nên đi nhẹ nhàng
Bao giờ trăng mọc sông ngàn
Bè lau một lá, lang thang dòng về!

BÈO ĐỐM VÀ TRANG KINH


Đêm hôm quen thói tọa thiền
Cô liêu khinh thoát dạo miền trống không
Trống không chẳng lục chẳng hồng
Mà sao nom rõ một dòng nước xao
Cái gì! Ai đó rầm rào
Chèo lên chống xuống cái ao đời mình
Bèo hoa đốm tía rập rình
Leo lên tĩnh tọa trang kinh để hờ!


TẶNG TRÍ GIẢ

Chợ triền cát bụi mù bay
Lên non cao, được nửa ngày thảnh thơi
Có cỏ hoa, riêng nắng trời
Có cây xanh, ngủ giữa vời bình yên
Mây trắng bay, thản ưu phiền
Đá, chim, khe, suối một miền an như
Sương ngàn phủi giọt trầm tư
Dính sau vai áo cổ thư mấy dòng
Để cùng chiếc bóng qua sông
Để cùng sương nước, bèo rong bạn vàng!

Thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh/ Bùi Kim Anh đọc chọn



3. NGUYỄN VIỆT BẮC


SỐT TÌNH


Bao nhiêu
Sốt
Ở quanh ta
Nóng đài báo sốt
Riêng
Ta
Sốt tình
Bao nhiêu sen nở trước đình
Ta gom hết nhị để mình ướp môi
Bao nhiêu mướt mát sườn đồi
Ta men
Cong gió
Mình ngồi
Massage
Mùa xuân bao nhiêu là hoa
Ta gom về hết làm nhà Trái tim
Bao nhiêu
Lảnh lót
Tiếng chim
Ta  đan
Lưới
Vớt Trăng chìm
Nhô lên.


CHIẾU TÌNH

Mắt em cay
Lời em gầy
Chiếu tình âm thầm ngọc
Bao nhiêu là nhạc
Trang trang thăng hoa
Cả hai bờ cùng nở
Bao nhiêu là phù sa
Ước ao
Hành tinh lạ
Có hơn bẩy tỷ người
Đắm say và sáng tỏ
Là trái tim mình thôi

Nhân lực
Ở chỗ nào cũng thiếu
Ở chỗ nào cũng thừa
Nhân lực
Ngủ trong chăn ấm
Đung đưa
Cứ thực thực
Cứ hư hư
Cái nguồn nhân lực
Giống như
Đàn bà.

Thơ Nguyễn Việt Bắc/ Hoàng Việt Hằng đọc chọn
 
4. GIANG BIÊN

BÓNG TRẮNG
Bảng lảng dật dờ
nắng trưa đứng bóng
khói bốc cát bỏng lóa mắt
vật vã hình hài tang trắng
thăm thẳm biển trời
Mù khơi đùn đùn mây đen
ôm thân chị sóng cuộn từng đợt
chồng hai con trai cơ nghiệp
mất hút không về
Cơn bão tang thương lùi xa
đến rồi đi như tháng như ngày
chị thẫn thờ ngây dại
cơn bão đầu mùa mười hai cơn bão
đi qua ba ngàn cây số biển
kiếp người nổi chìm vô định
vùi thây lớp sóng muôn trùng
Bóng trắng
chới với hai tay lên thẳm xanh
bỗng cười xòa
như bọt biển vỡ oà bình yên
sóng trắng cát trắng dội lên tiếng cười
lời nguyền không bình yên
người đàn bà
cơn bão
Cơn bão số năm, 2000

NGƯỜI KHẢM TRAI

Loài ốc làm chủ tầng cuối 
hiền lành tích hợp ánh sáng
tự mình chấp chới hang thẳm
hàng tỉ năm sống chết làm đẹp xứ sở
duyên dạt trôi thợ khảm trai
Vuông gỗ quí đồng niên
phật chúa thánh thần vĩ nhân
và câu thơ đẹp muôn loài hòn ngọc ta sống
ông hiện hồn từng thớ gỗ
cuộn xương thịt loài ốc biến hoá
sắc màu
Gỗ tìm trai
rừng nhớ biển
tinh hoa về cuộc sống
sôi
trong trái tim 
lửa người thợ
Tâm linh ngôi nhà dân dã
lăng tẩm cung vua phủ chúa
toả sáng điện thờ khảm trai
ngàn năm nghệ nhân
vô danh

25-4-2012

  
Thơ Giang Biên/ Tác giả tự chọn


5. LÊ ĐÌNH CÁNH

HỒ HOÀN KIẾM


Mượn thì nhớ. Trả thì quên
Nơi Rùa đòi kiếm thành tên của hồ
Liễu gầy sặc khói mô tô
Mái bằng cửa sắt mấp mô khoảng trời
Áo em trễ ngực như mời
Tràn bia Thủy Tạ lắm lời giả say…
Mặt hồ sương tỏa cay cay
Tuổi già ít ngủ Rùa hay khóc thầm!

PHỐ HỎA LÒ


Thủ đô có phố Hỏa Lò
Ai xui kiếp vạc thân cò đến đây
Bịt bùng bốn phía tường vây
Âm âm mùi đất. Gây gây vị trời…
Vào đây ai cũng ít lời
Mấy khi lệch đất nghiêng trời ở chung
Vào đây mươi vị anh hùng
Vào đây dăm kẻ cố cùng liều thân
Vào đây dù chỉ một lần
Ai mơ gặp thánh. Ai cần gặp ma!
Lối vào giăng mắc lối ra
U mê nhện hát bài ca tò vò
Thủ đô ai kiếp Hỏa Lò
Ai xui kiếp vạc thân cò đến đây!


CHỢ TÌNH


Chợ tình tháng họp mấy phiên
Ô xòe chếch núi che xiên nắng đồi
Nhấp nhô cây đứng đá ngồi
Bồng bềnh mây kết chùm đôi thầm thì
Chợ tình xa mấy cũng đi
Rơm khô tự cháy trước khi lửa kề
Tình yêu như thể chơi đề
Đợi con độc đắc lại về trắng tay
Chợ tình họp chốn mây bay
Người xưa thương thật người nay yêu vờ
Ấy ơi nhớ tạm mong hờ
Chông chênh phố núi đèn mờ giăng giăng
Chợ tình chơi khuyết vầng trăng
Tre gầy. Nứa héo. Mùa măng vội già
Đố ai hết nợ đàn bà
Để tôi cắt tóc bỏ nhà đi tu

Thơ Lê Đình Cánh/ Hoàng Việt Hằng đọc chọn.



6. HOÀNG THẢO CHI

MỘT THỜI

Kính tặng Mẹ

Bất ngờ gặp lại tuổi thơ,
Trên cành mua tím trong mưa bồi hồi.
Đâu rồi những dấu chân tôi,
Trẻ trâu, chân sáo... lưng đồi nghênh ngang!

Đâu rồi cơn gió lang thang,
Đâu rồi những củ khoai lang nướng vùi,
Một thời đói khổ, buồn vui,
Lưng trâu gió lộng, sắn lùi thay cơm.

Một thời tóc mẹ ngát thơm,
Hương cau, hương bưởi, hương rơm ngày mùa...
Nuôi con canh ốc, riêu cua,
Cháo hàu mẹ nấu đến giờ vẫn ngon.

Bây giờ về lại... mình con,
Thoảng mùi hoa... ngỡ... mẹ còn đâu đây!
Mẹ thành nhánh lúa, nhành cây,
Thành hoa sim tím phủ đầy thương yêu

Ngồi bên mộ mẹ xiêu xiêu,
Con như hóa một cánh diều tung bay,
Dẫu lên trên chín tầng mây
Vẫn trong võng mẹ... tháng ngày ầu... ơ!

Huế 3/2010


ĐỒNG CHIÊM


Tôi về tìm lại đồng chiêm,
Ập òa con nước chao nghiêng trong lòng
Tìm bầy cân cấn, đòng đong*
Lũ cua thuở bé huơ còng trong mơ...

Tôi về tìm lại tuổi thơ,
Con trâu sứt mũi bây giờ đứng đâu?
Mẹ ta đi cấy đồng sâu,
Bùn ngâm chân mẹ, đỏ màu phèn chua!

Cha đi cầy, dưới sao khuya
Con trâu ngủ gật đầm đìa mồ hôi.
Vắt... vào* vọng tiếng cha tôi,
Nước đồng chiêm mặn mồ hôi của người.

Tôi đi khắp bốn phương trời,
Sóng đồng chiêm mãi bồi hồi trong tâm.

Huế 7/8/2012
_______________
* Cân cấn, đòng đong...
Cách gọi chung cho những mớ cá nhỏ vùng đồng chiêm Nam Định.
* Vắt...vào:.Tiếng giục trâu bò đi thẳng khi chúng kéo cày bừa


Thơ Hoàng Thảo Chi/ Tác giả tự chọn


7. NGUYỄN CHINH


ĐẠI HỒNG CHUNG


Chiều nghe tiếng Đại hồng chung
Ngẫm câu tịnh độ chạnh lòng chấp nê

Phù trần tám nẻo đường mê
Hồi chuông cảnh tỉnh vọng về thu không

Một trăm lẻ tám tiếng đồng
Giật mình tỉnh ngộ - Bụi hồng nhẹ tênh!

KHỎA TRĂNG


Từ em vô lượng qua đây
Mang âm thanh một bàn tay vỗ hờ
Càn khôn không bến không bờ
Quay đầu ngoảnh lại lững lờ dòng sang

Tay em khuấy động non ngàn
Âm ba khỏa sóng giọt tràn vai thon
Ngẩn ngơ nước nhược non bồng
Tình tu mấy kiếp thỏa lòng đêm trăng?   

KINH SAY


Mười năm diện bích nguyện cầu
Đời quy ẩn biết tìm đâu chốn về
Lam y khoác nặng u mê
Vân du mòn gót chân quê cõi ngoài
Nhớ em, tình vẫn u hoài
Ta về tụng khúc kinh say - dối lòng
Chén này dâng tặng mênh mông
Uống đi quên hết mặn nồng năm xưa

Chén này say giữa cơn mưa
Nỗi niềm tục lụy ai vừa vương mang?
Cúi đầu rót lệ đôi hàng
Ngâm câu cứu khổ giữa bàng bạc khuya

Thơ Lục bát của Nguyễn Chinh/ Dung Thị Vân đọc chọn


8. PHÙNG THÀNH CHỦNG

TÌNH THIÊN THU
Tôi ăn sương em
thui giờ hoàng đạo
Tôi sang đoạt em
mù đêm hợp cẩn
Tôi hành khất em
tình mình thiên thu...
Hương ổi
Chợt lòng đã thu
mùa xa heo may...
Về với ngày xưa
tuổi chưa rụng rốn
Chín trong mong đợi
trái ương đầu mùa
Thèm lại còn xanh
thoáng như vô tình
Tiếng chào mào gọi
ổi thắp sáng cành
Trong hương thu chín
tình vương vấn hồn
Một thời xuân sắc
hoa dành trái thơm...
GỌI ĐÒ
Đang dưng trời bỗng đổ mưa
đò vừa rời bến, tôi... vừa tới nơi
Một mình chỉ một mình thôi
đò không quay lại, một... tôi lỡ đò!
... Trách mình rồi trách cơn mưa
trách người sang chỗ đứng chờ vội quên!

CHA CON

Con ngồi nhổ tóc sâu cho bố
chiều nghiêng dần về phía hoàng hôn
Thời gian muối tiêu theo số đếm
lại đang xanh từ búp tay con...

Thơ Phùng Thành Chủng/ Tác giả tự chọn

9. QUANG CHUYỀN

BẾN XƯA

Thuyền xưa đậu ở bến này
Người xưa chèo lái đưa ngày qua sông

Mái chèo khuấy đục hừng đông
Mẹ tôi sang chợ gánh gồng tiếng rao

Dòng sông có tự khi nào
Đò đem trăng khuyết neo vào bến quê

Tôi đi từ bấy chưa về
Thành ra lỗi một lời thề với sông

Người xưa thì đã theo chồng
Còn đâu đò chở những dòng ca dao

Cầu vồng bắc nối chiêm bao
Bến quê từ ấy khuất vào dòng sông

Tôi tìm bến cũ, người không
Chỉ nghe sóng vỗ phập phồng bãi xa…

Xuân 2003

NHỠ NHÀNG
Cho H.

Mẹ đường mẹ, cha đường cha
Ai đi đường nấy… con ra nỗi này
Có cha, có mẹ đủ đầy
Sao con gánh tháng, cõng ngày mồ côi?

Nhìn đêm con gặp trăng trời
Thấy trăng lặn khuất về nơi không rằm
Sáng chiều nắng viếng, mưa thăm
Mắt con thường ướt giọt thầm nước rơi

Nghẹn ngào con gọi: Cha ơi
Bóng cha khu‎ất bóng với người tìm cha…
Ngẩn ngơ con hỏi ông bà
Mẹ con sao chẳng về nhà với con?

Từ ngày môi mẹ nhòa son
Tóc cha nhuốm bạc nỗi buồn thế gian
Đời con lỡ một nốt đàn
Buông ra từ nhịp nhỡ nhàng… mồ côi

Thu 2010

NỢ

Giọt mưa mắc nợ dòng sông
Dòng sông mắc nợ cánh đồng phù sa
Cánh đồng mắc nợ lá, hoa
Lá hoa mắc nợ người và đất đai

Hôm nay mắc nợ ngày mai
Thời gian mắc nợ tay ai gieo trồng
Bàn tay mắc nợ cõi lòng
Bao nhiêu cái nợ mà không thể đòi

Từ ngày em mắc nợ tôi
Em trao phía lở, phía bồi dòng sông
Em trao cả cái phập phồng
Em trao cả lối đi vòng trăng đêm

Từ ngày tôi mắc nợ em
Sao tôi cứ ngỡ ánh đèn là sao
Nợ nần cả giấc chiêm bao
Đêm trôi, ngày lặn khi nào trả xong?

Xưa nay cái nợ đi vòng
Những ai nặng trĩu nợ lòng… như tôi?

Thơ Quang Chuyền/ Tác giả tự chọn


10. DIỆP BẦN CÒ

ĐÊM SÔNG HẬU

Đêm buông mình
Ta ngắm sông quê
Con nước chảy, một câu thề muôn thưở
Gió mơn man như dạo điệu đàn vọng cổ
Trăng đồng bằng ướt át những vần thơ…

Dòng Hậu giang thắm dãy cù lao
Đêm không ngủ thả bóng mình giỡn nước
Trăng mùng Mười bơi qua cồn Cát
Viết bài thơ nét thư pháp vàng ươm!

Đêm sông Hậu
Con nước vẫn mênh mông
Lục bình trôi tản mạn
Nhớ cha ông nắng mưa dày dạn
Vẫn đậm đà câu muối mặn gừng cay!

Đêm sông Hậu
Trăng, nước reo vui
Phù sa đi tưới mát
Ngày mai thêm câu hát
Đất phương Nam.

Thơ Diệp Bần Cò/ Tác giả tự chọn

/ CÒN TIẾP, 11-20/
thơ bạn thơ, 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét