Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ Từ 39=30

  NGUYỄN NGUYÊN BẢY
Thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC

Ướp trà em. Cài tóc em. Mà vẫn khinh em. Hoa nở đêm. Nhưng em vẫn nở đêm. Cho ngon trà. Cho ngọt tóc. Em vẫn cứ là em. Hoa nhài..

 You chilled our tea. You perfumed our hair. But people still despise you. Flower of the night. Yet because you still blossomed at night. Bathing under the moonlight. Soaking drops of dew. Bringing taste to our tea. And sweetness to our hair. You remain who you are – Jasmine
(
Anh ngữ Nicholas James Steiner)

THỨ TỰ 7: 039. Tự họa tuổi trai/ 038. Ban mai/ 037. Hai khúc 30 năm: Ga Canh Tuất, 1970-Ga Canh Thìn, 2000/ 036. Cầu hôn/ 035. Đám cưới bạc/ (*) Rượu làng Nhân/ 034. Hỏi đường/ 033. Lưu trữ yêu/ 032. Bài ru trằn trọc/ 031. Lá thu/ 030. Những nếp nhăn đuôi mắt


039. TỰ HỌA TUỔI TRAI

Ánh gằm gằm giấu sau đít chai
Cháy thành lửa cũng chỉ là lửa mắt
Mắt trông theo nắng vượt thác
Mắt võng theo trăng qua đèo
Mặt trận cờ reo quân reo
Trào lửa mà đành nuốt khóc
Đứng tựa lưng trăng
Bút thay gươm súng
Chuốt câu thề..

Sắc đỏ của máu và mầu vàng cùa da
Mỗi chúng ta là một ngọn cờ


038. BAN MAI


Của ta rồi đấy hỡi em
Nghe biển trở dạ nở lên mặt trời
Mở lòng mà đón ban mai
Yếm trăng buộc lại thiên thai hẹn chiều

Trọn đêm ngủ đắp lửa yêu
Ngày vừa rạng đã trong veo nắng hồng
Trời trăng trong cõi hư không
Xem ra chẳng thể mênh mông bằng tình

Đắng cay ngoảnh lại lặng thinh
Ngọn đèn dầu hỏa họa hình trăng lu
Mõ lòng gõ nhịp hư vô
Ai cho làm tượng ngồi tu trong chùa

Không chờ tu tạnh gió mưa
Theo thời sống mái được thua cùng bầy
Chết thì xác bón cho cây
Sống thì thoát kiếp đọa đầy đời ta

Trải bao cơ cực xông pha
Xuyên đêm chân lội vội ra ban ngày
Đời cười rồi đấy hôm nay
Mình ơi, anh nói lời này: Của ta…


037. HAI KHÚC 30 NĂM
Ga
Canh Tuất, 1970


Trai thới chiến mấy người ba chục tuổi
Được trời cho cưới tình yêu
Nào ai khen tích trò trống mái
Ba khoan thêm tội cho Kiều.

Rồi sinh con ơn trời không là gái
Chiến tranh biết hết khi nào ?
Luân hồi nhân danh sông núi
Trí trai dài một ngọn lao.

Rồi hôn con rồi kề vai đồng đội
Ga này ga cuối biết đâu
Dẫu là vậy vẫn là đời trăm tuổi
Lẽ người sống hết nông sâu.

Hà Nội, 1.1.1971


Ga Canh Thìn, 2000


Tóc bạc không lo bạc tóc
Khòm lưng không sợ lưng khòm
Chỉ sợ bút không còn lực
Cho hồn run rẩy trăng non.

Không nhớ mình bao nhiêu tuổi
Nhựa xuân dâng ngực tràn trề
Mai nở rụng đầy một cội
Thân cành nẩy lộc non tơ.

Đừng hỏi ga nào sẽ xuống
Ngưa phi tung bờm ngựa phi
Vay xuân cắt đầy máng cỏ
Ngựa xuân sức vó đang thì.

Sài Gòn, 1.1.2000



036. CẦU HÔN


Anh là một trang nam nhi
Đủ sức đưa em tới địa đàng
Nếp tẻ rồi đầy đủ cả

Anh không hứa của ngon vật lạ

Mỗi bữa đủ ba lưng cơm
Cá mương sông om với lá gừng

Anh không hứa lụa là gấm vóc
Ngực hồng che yếm nâu non
Quần gai quấn ấm mưa phùn

Anh không hứa lầu cao môn rộng
Một mái nhà đủ che mưa nắng
Trước thềm một mụn hoa

Anh hứa tặng em đôi gối
Thêu quan họ tứ thời trăng
Để mỗi tối gối ru em ngủ

Anh hứa dìu em qua cầu gió
Cõng em qua sông mưa
Đò khẳm tình sam quấn quýt

Anh hứa đôi ta mùa gặt
Nếp cho đời là nếp cái hoa vàng
Tẻ cho đời là tẻ xoan tẻ dự

Anh chỉ xin tình một điều
Chợt đôi lúc anh lạc mê lạc lú
Em hãy là Bồ Tát khoan dung


035. ĐÁM CƯỚI BẠC 

Xin trời đất linh thiêng
Nhận chúng con một bái
Sau bão giông là mưa thuận gió hòa
Sau lũ lụt là đồng xanh trái chin
Ba mươi năm dài hay ngắn
Đầm ấm một lương duyên ?

Xin mẹ cha cô bác
Xin những ai ba mươi năm trước
Dự mừng hôn lễ chúng tôi
Nay đã về trời làm gió làm mưa
Nhận chúng tôi một bái
Lời trăm năm thắm nửa đoạn đường.

Xin hồn con tội nghiệp mẹ cha nghèo
Vội vàng giã biệt
Xin mái nhà của cha giột nát
Một đàn con lợp không xong
Hư không hỡi hư không
Bái này còn ân hận mãi.

Xin bạn bè xa ngoái lại
Xin bạn bè gần đừng đi
Ba mươi năm tưởng mới hôm qua
Hôi hổi bàn tay tình bạn
Đá vàng hoạn nạn hoan ca
Bái này xin tình nhận.

Còn bái ngũ chúng tôi tạ nhau
Ba mươi năm ta lại lễ tơ hồng
Vẫn xinh đẹp là em ngày ấy
Vẫn đấng nam nhi là anh ngày ấy
Con cháu ta nếp tẻ một sân đời
Nào cho anh một cái hôn lửa cháy.

Đám cưới cổ đổ rượu làng Vân (*)
Đám cưới tân ba tầng rượu chát
Chúng mình cưới nhau
Chỉ có trà đào và quy gai quy xốp
Thuốc lá điếu vấn sợi vàng
Và tiếng máy bay địch đã bay xa.

Em chưa một lần làm hoàng hậu
Khăn đóng áo dài thêu
Ai đó tặng đôi gối cưới
Chim câu quấn quýt đến bây giờ
Bạn bè tặng rất nhiều thơ
Vần điệu một đời rơi nước mắt.
Ba mươi năm em vẫn em chân chất
Rượu làng Vân em rót mời anh
Ly rượu chát anh mừng mình
Vui gì mà em đẹp thế ?
Ba mươi năm vẫn hôn nồng nàn thế ?
Đám cưới cổ bỗng nhiên tân.
Em nhận tất cả những lời mừng
Rồi trả lời mừng từng người một
Nhờ giữ dùm cho hai mươi năm sau
Trong đám cưới vàng
Em xin nhận lại
Đeo cổ tình một chiếc kiềng yêu.

Đêm ấy anh mơ thấy đám cưới vàng
Em làm hoàng hậu
Gót hài thơ thẩn chờ ai
Anh giật mình gọi tỉnh
Em cười trong tiếng trách yêu
Rượu làng Vân say lịm...


(*) Rượu làng Nhân
Viết bên lề bài Đám cưới Bạc, nguyên tựa Rượu làng Vân


Trai làng Nhân giã gạo đầu trăng
Kỳ lạ giã gạo ngủ gật
Mớ gật bay lên trời giã gạo cùng tiên

Gái làng Nhân tãi gạo phơi trăng
Trộn trăng vào gạo
Trộn tình thanh vắt mầu trăng
Hạt gạo cũng mầu trăng

Trai làng Nhân từ tiên về thức
Bế gạo trăng vào nồi
Gái làng Nhân nhóm lửa vú trinh
Rượu cất

Sàng rơm hương trăng giọt giọt
Tình say lịm lịm
Rượu Nhân

Sài Gòn 1.1.1995


034. HỎI ĐƯỜNG

Ngã Ba ở Giữa Đôi Ta (*)
Thơ em anh bỗng đem ra hỏi đường
Người xe xuôi ngược bảy phương
Lối nào dẫn tới yêu thương em chờ?...

Anh đứng ngác ngơ
Áo dài thiếu nữ
Váy đầm cháu nhỏ
Lại qua
Anh đứng ngác ngơ
Áo vàng khất sĩ
Lại qua
Lại qua ông già ba chân
Anh trai mặt lính
Những nụ cười lạnh
Tô đầy son pha
Lại qua…

Ngã Ba ở Giữa Đôi Ta (*)
Thơ em anh bỗng đem ra hỏi đường
Người xe xuôi ngược bảy phương
Lối nào dẫn tới yêu thương em chờ?...
Ngay cả đường trong thơ
Cũng không gần em nhỉ
Thoạt rất nhiều mộng mị
Rồi tràn lan giận hờn
Rồi một chuỗi khổ buồn
Chuyện đồng tiền bát gạo
Chuyện con thơ đau yếu
Nhân tình nhiều thương đau
Phải đâu một nhịp cầu
Vèo sang là tới đích
Duy điều này có thật
Chúng mình thành đôi ta…

Đôi ta ở giữa Ngã Ba
Em đi thẳng đến thềm nhà đón anh (*)

Đường cao vời mây xanh
Hay đường dài sông suối
Khi tình yêu hẹn đợi
Đường xa mấy cũng gần
Nào có ai dừng chân
Ngã Bảy đường rắc rối
Cháu nhỏ không nhỏ mãi
Ông già rồi già thêm
Cô gái tô môi duyên
Nhà tu hành trầm mặc
Có ai dừng chân bước
Không đi cuộc đời mình
Có ai ngại hy sinh
Trước tình yêu kêu gọi
Ôi lớn lao quá đỗi
Cuộc tình sông núi ta

Hề chi ngả bảy ngả ba
Khi non sông hát bài ca xum vầy
Bàn tay nắm với bàn tay
Bao cay đắng để tròn đầy quả yêu

(*) Thơ Lý Phương Liên



033. LƯU TRỮ YÊU

Cái vớ vẩn lục tìm làm sao thấy
Lục tìm lời nộ chiều đông
Tình ươn úp mặt vào vách
Chia khóc với con thạch sùng

Cái vớ vẩn lục tìm làm sao thấy
Anh ngủ vùi lời hứa bình minh
Trể hẹn đưa em đi trẩy hội
Làm sao khoe áo cưới giữa vườn tình?

Cái vớ vẩn lục tìm làm sao thấy
Anh mải vui quên hết dặn dò
Mâm cơm úp lồng bàn lạnh ngắt
Em thu mình trong bóng tối ướt diêm

Cái vớ vẩn lục tìm làm sao thấy
Giặt áo chồng vợ nghe thấy lạ hương
Em vội vàng cõng anh ra sông tắm
Tham tình da thịt hôi thâm

Cái vớ vẩn lục tìm làm sao thấy
Em khóc suối lúc anh ngủ bệnh
Cuốn trôi lưỡi hái quỷ thần
Anh hồi sinh trong cười em vàng óng

Cái vớ vẩn là vớ vẩn của riêng em
Chất đẩy trong lưu trữ tình
Lưu trữ tình trong tim
Làm sao anh có thể lục tìm?

Học yêu học yêu mà tìm
Bỗng nghe lời nổi lời chìm ru say
Anh lùa tóc rối run tay
Hát em thong thả giãi bầy học yêu...


032. BÀI RU TRẰN TRỌC

Trằn trọc là trằn trọc ơi
Đêm đã khuya rồi sao chửa ngủ say
Trằn trọc bẻ khục ngón tay
Ai đè ngực xuống để rây điệu buồn

Vì sao trằn trọc lại buồn ?
Chuyện đời nước chảy trôi luôn bọt bèo
Lỗi lầm nước đã cuốn theo
Đời người tránh được bao nhiêu lỗi lầm

Đêm tôi chỉ có một mình
Một mình đêm
Với một mình trằn trọc tôi
Dối gian trôi khuất bể rồi
Ngủ đi mắt cho thảnh thơi tâm hồn

Việc gì trằn trọc phải buồn
Ở ống dài ở bầu tròn trằn trọc ơi
Quanh ta hỏi có bao người
Gian manh mà vẫn sống đời tụng ca

Mình lỗi lầm chút gọi là
Đời không chật chội như nhà ta đâu
Tôi nhắm nghiềm mắt hồi lâu
Mới hay cái ngủ từ đầu ngủ ra

Nếu đời ta chẳng thẹn ta
Thì ta cứ ngủ
Cần gì ru tâm hồn
Mặc ai dài, mặc ai tròn
Người khác với vật bởi còn cội tâm

Tôi ru trằn trọc rì rầm
Trằn trọc vẫn thức với lỗi lầm hỏi tôi...


031. LÁ THU 


Phải chăng mỗi phiến lá
Rơi trên đường ta đi
Đều nói cuộc tình si
Của chúng mình em hỡi

Lá rơi trong nắng chói
Và rơi lúc chiều tàn
Nhuộm cả khúc đường vàng
Cho chân ai bối rối

Phiến lá mà anh nói
Trong triệu muôn lá rơi
Mỗi lá một cuộc đời
Bao nhiêu ngày xanh nhỉ?

Những ngày xanh hùng vĩ
Diệp lục cho cây đời
Giông gió thổi tơi bời
Lá vẫn tươi đời lá

Cuộc đời lá đẹp thế
Rơi xuống đường còn lăn
Còn rực lên ánh vàng
Trước khi khô chết hẳn.


Autumn leaf


Could it be that every leaf falling on our path

Whispers the story of our deep love and passion?

Many leaves fell from the bright sunrise till the gloomy sunset
Most parts of the road they dyed in yellow

And made one’s steps feel confused.
The one leaf I speak of

One among thousands, millionsof falling leaves
A leaf with a life of its own
For how many green days did it exist?

During splendid green days

The leaf offered its color to the life of a tree
Throughthunderstorms, through gales and tempests
The leaf survived proudly.

This leaf lived such a beautiful life!
While falling, it spun, and rolled over and on to the street
Still bright with its last reflection of yellow
Before it was dried completely, and died.


(Anh ngữ Nicholas James Steiner)


030. NHỮNG NẾP NHĂN ĐUÔI MẮT


Những nếp nhăn đuôi mắt
Gợi cái nhìn dao cau
Trao cho mối tình đầu
Không một lời tính toán

Cây đã xẻ thành ván
Ván đã đóng nên thuyền
Thương quá cuộc đời em
Về làm cây sao được

Những nếp nhăn đuôi mắt
Trao bao mùa xuân yêu
Nương dâu nắng nhuộm chiều
Lá vàng reo đầu gió

Sợ gì đời bão tố
Chỉ sợ chính mình thôi
Miệng biết ngạo nghễ cười
Thổi bay đi cơ cực

Những nếp nhăn đuôi mắt
Chợt thấy người trong gương
Ai mà sao rất thương
Có một thời xuân sắc

Những nếp nhăn đuôi mắt
Bạn tình mai sau ơi
Khi mùa xuân mất rồi
Tiếc hoài trong vô vọng

.
/ CÒN TIẾP/ 7/
99 KHÚC TĂNG LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét