Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Thơ HUỲNH NGỌC PHƯỚC


Thơ
HUỲNH NGỌC PHƯỚC


Người đàn bà góa bụa

Người đàn bà cúi mình trên thửa ruộng khô cằn sự sống
Lặng nhìn hoàng hôn đang chìm sau cánh chim trời
Bao thế hệ đã đổ mồ hôi trên mảnh đất thừa tự
Nứt nẻ những hạt phù sa…

Người đàn bà tìm sự sống cho riêng mình
Khuôn mặt xanh xao và ánh mắt mang hình hài góa bụa
Bám vào những khe hở của đất
Bám vào những cọng cỏ trơ khô
Bám vào những ước mơ hư thực
Người đàn bà - cuộc đời đầy vị mặn.

Áo bà ba nhàu ứ và nón lá rách tơi
Minh chứng cho cái bóng đầy u ẩn
Cái bóng nhỏ nhoi tựa lưng vào vạt nắng nhỏ nhoi
Cố gồng gánh những thăng trầm
Vượt khỏi mảnh đời xuyên ngang hai thế kỷ…
Có tìm đến được bình minh ?


MÉP NƯỚC VĨNH XƯƠNG
Tặng cô Trần Thị Kim Hai

Vĩnh Xương trưa
Gió lộng !
Nón lá nghiêng cánh đồng đầy nắng
Em gái lui cui
Vác mía dài theo kinh rạch
Màu da chạm gió sông Tiền.

Vĩnh Xương trưa
Nắng chang !
Áo bà ba bay dài thửa ruộng
Áo bà ba thấm đầy mồ hôi
Áo bà ba xuyên qua đồng khô
Em - nụ cười trên môi.

Em của Vĩnh Xương
Em của sông Tiền
Gánh đầy gió sương miền biên giới
Tiếng cười em giòn tan đùa sóng
Chạm từng hạt nắng hạt mưa
Vỡ ra thành bao mùa vụ.

Vĩnh Xương trưa
Mép nước la đà
Lặng nghiêng !

Tiếng đàn nhạt nắng Tân Châu

Tân Châu
Chiều buông
Mặt sông thoáng tiếng đàn
Nao nao bay dài sợi gió
Nao nao lục bình trên sóng
Thả mình trôi !

Tân Châu
Chuyến phà đưa
Đồng bằng nhạt nắng
Tiếng đàn chạm nhẹ thinh không
Chạm mùa cằn khô biên giới
Mái nước buồn nghiêng
Còn lặng lẽ bao điều?

Tiếng đàn chạm nỗi nhớ, nỗi đau
Chạm nét mặt hanh hao viễn xứ
Nước mắt người đánh đàn rơi vào chiều mênh mông
Thấm dây đàn. Thấm cả chòm râu nửa đen nửa bạc.

Ông gượng cười rồi lặng lẽ đi
Về phía không có hoàng hôn khóc cuối chân trời.

Thơ Huỳnh Ngọc Phước/ tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét