Mơ xuân
Người ta đi lễ cầu duyên
Tôi đem lục bát treo nghiêng cổng chùa
Phật hiền chẳng dám bỏ bùa
Gieo câu sáu tám gọi mùa chúng sinh
Cho sông kia bớt thác ghềnh
Rủi chìm may nổi lênh đênh kiếp người
Thúng sầu đầy đổi khóe cười
Mưa rơi đất khát, trăng phơi tuổi rằm
Tơ hồng ai buộc trăm năm
Bùa duyên lục bát tôi nằm mơ xuân.
Nửa vòng tay
Sợ tiễn anh rồi em khóc đấy
Trung du - còn nợ nửa vòng tay
Phù sa sông Hồng - ta lớn dậy
Đượm hương bạc hà mái tóc bay
Để hoa mua tìm triền vụng dại
Đồi chè bát úp ngả nghiêng say
Bắc cầu dải yếm thời con gái
Ai nỡ buộc hờ lạnh heo may
Lạc vầng trăng. Ướt. Hôm mười sáu
Ngậm ngùi rừng cọ gối đêm thâu
Hong lời hẹn ước xanh màu lá
Mây cuối trời kia đã nát nhàu
Thương lắm quê nghèo nên mắc nợ
Mẩu sắn thơm nồng ấm tháng ba
Thậm Thình lẻ nhịp câu hát ghẹo
Vuông bánh chưng thêm dẻo bánh dầy
Sợ tiễn anh rồi em khóc đấy
Trung du - nợ mãi nửa vòng tay.
Thơ Nguyễn Thị Thanh Long
Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét