Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ tứ 079-070

NGUYỄN NGUYÊN BẢY
thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC


Trả lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược bến cỏ non..
Chẳng thà về ở ẩn với thơ. Cắt tóc tu tấm lòng thương nước. Phận người hung cát mặc ai. Mặc xã tắc khảm ly nhăng nhít…

THỨ TỰ 3: 079. Vào chùa / Trung tu chùa/ 078. Tụng Khổn/ 77. Ngưỡng Phật/  76. Thánh Thơ075. Thu xa quê/  074. Một chiều/ 073. Lội về thu ngâu/ 072. Miền yêu/ 071. Ba ngọn gió quê/ 070. Ba khúc dâng Mẹ


079. VÀO CHÙA


Dẫu không dài đời cũng trăm năm
Sao chẳng trăm năm nương cửa Phật
Bề đời khổ sao bề đời vẫn chật
Nào mấy người vào bể Như Lai

TRÙNG TU CHÙA

Chùa linh thiêng nhờ vòm cong mái cổ
Ngói âm dương gợi gợi những xa xôi
Giận ai chạm lại con nghe cũ
Mái ngói vô cuyên đỏ lợi cười


078. TỤNG KHỔN

Khổn chị Dậu, khổn Thúy Kiều
Đâu phải khổn nào cũng khóc
Đầm kiệt làm gì có nước.

Khổn Thị Nở, khổn Chí Phèo
Rạch mặt chửi cả làng Vũ Đại
Cháo hành lò gạch trăng mơ.

Khổn Cao Bá Quát thánh thơ
Gươm đàn kháng khổn
Chu di tam đại về trời.

Vận khổn chẳng dám lộng lời
Cười qua khổn vói gọi trời mưa bay
Trạch kiệt rồi trạch lại đầy..


77. NGƯỠNG PHẬT 

Trí dũng tát cạn được bể lửa
Dám dâng thân cứu nạn triệu sinh linh
Sao không tự cứu được mình
Trước sông Mê, bến Lú?

Gieo nhân của Phật cho
Bằng máu của đồng loại
Lẽ nào không phải hái
Quả độc trên cây đời..

Hoa đã tàn và hoa sắp nở
Trong bờ giác hoa đốm hư không
Khi chữ tâm còn làm ta biết sợ
Bể đời bớt mênh mông..

Gió ở quanh ta nhưng gió vô hình
Không nhìn thấy mà thịt da cảm được
Phước cho đời
Phật ở trong tâm nên Phật vô lượng Phật
Kẻ ác hồi tâm và người tốt tốt hơn

Nhật tụng từ 1972  


76. THÁNH THƠ


Quát nghiêng hồn xin dòng sông Cái
Cho thân xác Quát trở về sông
Mặt sông cười đục
Đàn thơ vọng sóng hư không
Lời chém ngang trời gió
Sao cam chịu mệnh âm u
Chẳng thà về ở ẩn với Thơ
Cắt tóc tu tấm lòng thương nước
Phận người hung cát mặc ai
Mặc xã tắc khảm ly nhăng nhít
Xanh thì cỏ, đỏ thì thịt
Giáo gươm thúc hối biệt ly
Hay là ta bán quách đời ta
Mặc áo mão làm quan văn quan võ
Chợt nghĩ thế lòng chàng kinh sợ
Khói nhang lạy tội mẹ cha
Lạy tội sông quê cỏ ngựa
Lạy hồn đừng chết Quát ơi!
Lời lạy quặn lòng vật vã
Bằng hữu lánh xa tình đời sung vả
Tri âm tri kỷ chỉ còn thơ
Vò đầy rượu tía từng ly
Uống gió uống trăng hả khát
Bật khóc bật cười say ngất
Tỉnh rượu rồi chàng lại muốn liều thân
Nhảy xuống sông làm ngọn sóng thét gầm
Thân thể tan ngầu vụn bọt
Ôi chết thế gọi gì là Quát
Chết này nhơ bẩn dòng sông
Mẹ sông ôm Quát vào lòng
Ru lời giang mã
Hồn Quát nôn thốc tháo ươn hèn
Bừng lạ
Bên sông tráng sĩ hát đồng dao
Đồng dao hát giữa đồng dao
Nhen thơ thắp lửa
Những tro than lạnh trong đói khổ
Những sách đèn vùi giữa u mê
Nghe thơ gọi dân quê kẻ chợ
Dâng mình thành những nghĩa quân
Ngựa hồng người buộc thao đen
Tráng sĩ thơ xung trận
Những cuồng phong uất hận
Lãng mạn thêu mầu cờ
Oai phong lưng kiếm túi thơ
Hàng đầu đội quân khởi nghĩa
Thơ người bay lên cung nỏ
Bay lên thành trống thành chiêng
Bay lên gọi làng thức nước
Đời Quát có hai vua
Thơ Quát chỉ có quyền chọn một
Một ông vua với chiếc ngai vàng
Vầy lạc cung tần mỹ nữ
Dối lừa tô phết hương hoa
Gươm đao phủ bọc nhung cờ
Một tiếng trảm là đầu rơi máu khóc
Và một ông vua là con dân mẹ nước
Tu thân chín kiếp luân hồi
Đói khát vẫn hoàn đói khát
Xã tắc hư không
Ngậm miệng vái van trời phật
Tràn như thác đoàn quân Cao Bá Quát
Vào tử ra sinh
Vang lộng trận tiền bão tố
Đầu Thánh chúng bêu giữa chợ
Hồn Thánh làm sao bêu?
Hồn đi xuống chợ
Chia hồn
Gọi đò sang sông
Chia hồn
Ngất ngư lưng ngựa lên non
Chia hồn
Những vần thơ máu ứa
Những vần thơ rợp lửa
Hoan ca sông núi xanh thu
Thánh thăng
Thơ vọng
Bóng hồn như vẫn đâu đây
Âm thơ trong gió lan bay
Mặt nước Tây Hồ đàn sóng...

Hà Nội 1972
Sài Gòn 2010


075. THU XA QUÊ

Trời cho thu một gánh vàng mười
Ban phát thế nào tùy lòng thơm thảo
Năm nào tôi cũng theo thu rong chơi
Trong cõi đời hư ảo
 
Thu ngoái sau lưng hóa vàng cho sen pháo
Còn chút sướng hạ nào thì nở nốt cho thu

Rồi thu từ từ từ từ
Ban phát vàng cho na cho bưởi
Chẳng biết tình đầu hay tình cuối
Mà ân huệ hơn cho cốm cho hồng
Rồi thu gánh vàng ra sông

Sao thu quê mình thương cỏ lau nhiều thế
Triền sông nắng cười nghiêng ngả
Sườn đồi vàng gió mật ong
Thu chia vàng từng mâm cỗ
Tuổi thơ nào cũng có Rằm
Tôi được thu cho chút lửa
Trăng cười vằng vặc lả lơi

Năm nay theo thu gánh vàng xứ người
Ơ hơ, ơ hơ thu vừa vung vàng vừa hát
Tiếng hát hóa nắng thành hoa hóa gió thành ong
Tiếng hát gọi tiên đồng ngọc nữ bầy đàn
Lễ hội dát vàng rừng phong
Và khi khắp mọi rừng phong đổ vàng
Thu bật cười khanh khách
Gió nắng bật cười khanh khách
Tiên đồng ngọc nữ bật cười khanh khách
Tiếng thu chuông khánh rền vang
Rằng thu vàng, thu vàng
Âm vàng chưa kịp ra tới biển
Đã nghe ơ hờ ơ hờ thút thít
Mưa rơi rả rích tiếc thu rơi
Tranh với gió đông gom lá trả lại trời
Tôi gánh vàng về an ủi cỏ lau tôi
Cỏ lau không cười không khóc
Nghiêng về vời vợi thu quê..

Seattle, 9/2011


074. MỘT CHIỀU 

Chiều nay bỗng gặp lại chiều
Năm mươi năm trước em ngồi trên cỏ lụa
Mơ thăng dọc hay mơ nở ngang
Mà nắng liêu xiêu mà gió liêu xiêu
Mà cánh cò sải nắng vàng chiều
 
Bay muốt về tổ xanh

Tổ xanh với ai là vườn Bảy Mẫu
Với chúng mình là vườn yêu
Em nghiêng cỏ lụa
Cho anh ngắm tuổi mơ non
Gương hồ nhìn ai thế
Nước thẹn gió sóng dướn von
Anh hái trộm hoa vừa nở
Nụ hôn vội trước hoàng hôn
Chiều nay bỗng gặp lại chiều
Em ngồi trên cỏ lụa
Vẫn nắng liêu xiêu vẫn gió liêu xiêu
Đàn vịt trời đang đùa tranh liến láu
Vụn bánh mỳ yêu
Hồ nào có em cũng là hồ Bảy Mẫu
Vườn nào có em cũng là vườn yêu

Kìa anh nhìn bầy đàn con cháu
Sao chúng mình tình lâu thế hở yêu?
Vì ta đã có một chiều
Uống cạn nước tình để đi qua bể khát
Đi qua sóng gió giận hờn
Em đỏ mặt lần tìm khuy áo
Đức Mẹ này chỉ của riêng anh
Seattle, 9/2011


073. LỘI VỀ THU NGÂU 

Chỉ quê mình mới có ngâu
Mười Rằm thông một nhịp cầu âm dương
Em ôm đầy ngực hoa buồn
Anh bưng một bát khói hương thầm thào
Hời trong cõi xá lao xao
Hồn nào cha mẹ hồn nào con em
Hương hoa không lạ không quen
Thu mọi cõi vẫn hương riêng quê mình

Âm dương miền tử miền sinh
Bao la biết sợi luân tình ở đâu
Ba cõi thông một ngày ngâu
Nhớ vàng thì nổi nhớ thau thì chìm
Lim dim trong cõi lim dim
Tay ôm vong xá mắt dìm bi ai
Cội thương nhớ chẳng nhạt phai
Phận đời Tô Thị khóc mài vào mưa

Tình yêu quầy quả ra về
Hợp tan lại hẹn ngâu kỳ năm mai
Sông quên vong nức nở cười
Bến quê thơ lại nằm ngồi hát ru
Xứ người mùa lạ lắm thu
Một cơn mưa đá trút từ sông mê
Gọi hồn da diết nhớ quê
Mượn sông mưa đá lội về thu ngâu
Seattle, 9/2011


072. MIỀN YÊU 

Tình nhủ giấu tình vào bát quái đồ
Như giấu vũ trụ vào một vuông khăn
Gọi là miền yêu
Để mang theo (theo) khắp gió mây này
Hơ hớ thoang thoang lê táo
Miền tình ôm được cắn (cắn) được
Ở trong nhau miền tình (không) không gian
Nên Seattle có thật
Như chiếc cầu phao (*) có thật
Vắt ngang sóng trắng
Bên này là đôi ta
Bên kia là Bill Gate
Như bầy chim trời đón vụn bánh mỳ
Kêu chiều đừng tắt nắng
Môi em cà phê Mỹ thật nâu
Thu Seattle và thu Hồ Tây có gì khác nhau?
Ở trong miền yêu có quá vãng
Khúc khèn chợ tình Sa Pa
Hay bài sáo tò he Văn Miếu?
Quá vãng Seattle là Underground (**) sau động đất
Hạnh và bất hạnh chôn vùi tất cả
Chỉ còn lại đôi ba vụn vỡ bảo tàng
Anh đã thấy trong hoang tưởng ấy
Chiếc nhẫn đá em tặng
Câu thơ tình em ru
Và những giọt sữa tứa ra ngọt mặn
Miền yêu nào tình không về thiên thai
Gặp bao nhiêu bao nhiêu gái trai
Ẩm ướt như mưa căng giòn như nắng
Ngôn ngữ ắp đầy lời than tiếc
Than đời chưa được yêu
Than được yêu mà yêu chưa thỏa
Than yêu say tình cạn tình
Than rồi bật cười bật khóc
Tình bay trong gió mơ hồ…

Anh đã bảo miền yêu có thật
Ôm được cắn (cắn) được
Cớ sao không nắm vào tay
Cớ sao không cắn ngập răng
Ngọt như trái bắp Mỹ
Em thẹn thùng cười
Anh chợt hiểu sao mình ngơ ngơ thế
Cần gì vẽ vời Seattle Sài Gòn Hà Nội
Nơi nào có bóng hình nhau
Nơi ấy miền tình nơi ấy vườn yêu
(*) Cầu phao bê tông nổi tiếng ở Seattle.
(**) Một đoạn phố còn xót lại dưới lòng đất sau động đất.


071. BA NGỌN GIÓ QUÊ 

Sáng sáng xứ người ngồi hái gió
Sáng nay đón gió quê nhà
Con gái thức lời chào tiếc nhớ
Đêm qua con mơ ngắm sen Tây Hồ
Vừa định hái một bông thì giấc mơ bay vỡ
Giật mình gối thoảng hương thu
Cháu nội thức chào ông và nhìn cô ghen tỵ
Cô sướng thật sáng nào cũng bình minh mơ
Cháu chỉ thèm cháo chai lề hè ghế gỗ
Xều giãi trong mơ mà mơ chẳng chịu về
Bà nội thức lời chân quê
Ngày mai bên nhà là Rằm Tháng Bảy
Bên này mình có cúng không ông?
Con trai lớn ngực ôm đầy lưng mẹ
Xin mẹ dạy chúng con cúng vọng ông bà
Tôi mở tay thấy ba ngọn gió quê
Thổi rào giạt suốt triền sông Cái

Seattle 9/2011


070. BA
KHÚC DÂNG MẸ

1. PHẬT HÁT


Yếm thắm không bỏ bùa sư

  Mà sư cứ đòi xoa yếm thắm
 
Mẹ bảo này trọc đầu
 
Trong ngực tôi có Phật
  Trọc đầu có sợ ố cà sa ?

Giữa chợ lực điền yếm thắm gặp cha
 
Cha thẳng đường cày cầu xin yếm thắm
Mẹ bảo trong ngực tôi có Phật

Nếu ngực Phật anh thuận lòng

  Thì yếm thắm này thuyền xin theo sông

Tôi ấp môi son vú mẹ
 
Lè phè nằm nghe Phật hát
 
Phật hát lời cò trắng muốt
  Trắng muốt vì cò không phải là công
 
Phật hát lời cua đi ngang
 
Dẫu đi ngang cua vẫn chẳng lạc đường…

Suốt tuổi thơ tôi bú lời Phật hát

Quay sa mẹ hát lụa tơ
Ra đồng mẹ hát nắng mưa thuận hòa 
Lời trăng thủ thỉ vai cha
Cỏ hoa mẹ hái bao la dành riêng con
Mẹ nhấn véo von
Lòng buồn cũng chớ nhuộm buồn có hoa
Ngày tôi phải rời xa yếm thắm
Mẹ bảo từ nay trong ngực con có Phật
Con thưa trong ngực con có mẹ
Mẹ khóc nhòe và ngực tôi bỗng hát
Lời mẹ hát cò lời mẹ hát cua
Ngực con đầy tiếng mẹ ru…


2. MẸ KHÓC
Mỗi khi con thấy mẹ ngồi bệt xuống hè
 
Tay cầm cây quạt nan
 
Là con biết mẹ đang đè buồn nuốt giận
 
Khóc ở trong lòng
  Khóc trong lòng nước mắt chảy đi đâu?
 
Cầu cho nước mắt chảy vào gan vào ruột
  Để nước mắt trôi ra ngoài
  Nhưng nước mắt không chảy vào gan ruột
 
Mà chảy vào tim rồi hòa vào máu
  Chẳng bao giờ con có thể lau

Những lúc ấy con qùy trước mẹ
 
Hai tay dụi gọi Mẹ ơi! Trên trời tất nhiên có Giời
 
Nhưng sao Giời nỡ bất công
 
Để con càng lớn càng cao mẹ càng già càng thấp

 
Ôm con mặt mẹ úp ngang vai
 
Mẹ bảo mẹ khóc mừng khóc phúc
 
Mừng phúc mẹ khóc như mưa
 
Phùn xuân rào hạ
 
Mầu khóc hồng son

 
Con tắm trong khóc mẹ ngập hồn
 
Tinh chất khóc ngấm vào da vào thịt
  Con không chùi không lau
 
Con không trả khóc về mắt mẹ…

Con biết ở cõi trời
 
Mẹ muốn khóc cũng không thể khóc
 
Vì thế ở cõi người
 
Ngày ngày con đem tiếng khóc mẹ ra phơi
 
Lạy trời đừng phạt mẹ tôi
  Tội đón nước mắt con bay ngược về mắt mẹ
  Để mẹ lại được khóc
 
Âm dương cũng đạo làm người

3. MÙA TỨ QUÍ
Mười tám ngày tháng Ba (*)
Mẹ cãi dân văn không chịu trông vào (*)
Mẹ gọi rét Bân về cho cha mặc áo
Áo Bân dệt với mưa phùn
Cha mặc vừa in bảo ấm


Mười tám ngày tháng Sáu

Mẹ tần đồng xa mẹ tảo đồng gần
Tép cà gia bản
Cơm ngô khoai độn với sum vầy
No cười như mưa bóng mây

Mười tám ngày tháng Chín

Mẹ theo hịch dân văn trông ra
Váy phùng đòn gánh yếm tơ
Cùng dân làng mẹ đi đón mùa thu
Hớn hở mùa thu chào mẹ

Mười tám ngày tháng Chạp

  Mẹ đồ xôi đóng oản
  Mẹ nấu chè kho
  Mẹ bảo khổ thế nào cũng phải vui ba ngày tết
  Rước tổ tông về
Vì thế, và thế
Càn Khôn đón mẹ tôi về mùa tứ quí

Mùa tứ quí có suốt quanh năm

Chả thế tôi làm sao thành một lực điền
Cầy cuốc quanh năm không mỏi mệt
Chả thế làm sao tôi yêu em
Yêu lâu thế mà sông tình vẫn đẹp
Chả thế tôi làm sao nuôi dậy các con
Nếp tẻ đều thành người tử tế

Lạy Càn Khôn, tôi nguyện sống tu thân theo mẹ
Sau trăm tuổi xin cho tôi về làm mùa phú quí
Để tôi hầu hạ mẹ tôi…

(*)Tính mùa theo ngũ hành:
Tháng Giệng + Tháng Hai + 12 ngày đầu tháng 3 là 72 ngày, là mùa Xuân,thuộc mộc.
Tháng Tư + Tháng Năm + 12 ngày đầu tháng 6 là 72 ngày, là mùa Hạ, thuộc hỏa
Tháng Bảy + Tháng Tám + 12 ngày đầu tháng 9 là 72 ngày, là mùa Thu, thuộc kim.
Tháng Mười + Tháng Một + 12 ngày đầu tháng 12 là 72 ngày, là mùa đông, thuộc thủy
18 ngày cuối của các tháng Ba, Sáu, Chín, Chạp là 72 ngày, là mùa Tứ Quí, thuộc thổ.
(**) Dân gian nói: Đói tháng Tám trông ra, đói tháng Ba trông vào.

Sài Gòn 1990-2010
.
/ CÒN TIẾP/ 2/
  99 khúc tặng Liên/ BNN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét