Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ Từ 29-20

  NGUYỄN NGUYÊN BẢY
Thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC

Ướp trà em. Cài tóc em. Mà vẫn khinh em. Hoa nở đêm. Nhưng em vẫn nở đêm. Cho ngon trà. Cho ngọt tóc. Em vẫn cứ là em. Hoa nhài..

 You chilled our tea. You perfumed our hair. But people still despise you. Flower of the night. Yet because you still blossomed at night. Bathing under the moonlight. Soaking drops of dew. Bringing taste to our tea. And sweetness to our hair. You remain who you are – Jasmine
(
Anh ngữ Nicholas James Steiner)


THỨ TỰ 8: 029. Cuối ru/ 028. Tầu điện đêm/ 027. Mùa yêu/ 026. Ngã bảy/ 025. Lời hoa quỳnh/ 024. Nợ trăng/ 023. Sông Mê Bến Lú/ 022. Lãng Du/ 021. Tam tấu/ 020. Câu sáu câu tám

029. CUỐI RU

Cuối ru với gió của tôi
Hanh heo phố cổ
Hưu ngồi quạnh hiu
Đèn vàng hắt bóng xiêu xiêu

Sáng mờ mờ gọi
Tay khêu bấc buồn
Cuối ru ẩn hiện trong hồn
Giăng tơ từng sợi để bồn chồn lo
Cuối ru chợt nhớ bến đò
Mắt thơ thẩn đợi
Một bờ nắng lên
Điệu vần ru lội liên miên
Kinh thành ngách ngõ những miền đất yêu
Quên bữa sáng
Bỏ bữa chiều
Đầu moi những hạt tín điều ra ăn
Cố nhai hết những băn khoăn
Trong đêm thao thức
Ngày nằm chiêm bao
Sống không nuôi một ước ao
Xem ra thân xác tầm phào xác thân
Thở than nghe tiếng tri âm
 Vọng về từ thuở muông cầm xa xưa


Tôi ơi
Tôi có đâu ngờ
Mình tìm mình mãi
Mình chờ mình thôi
Và tôi không buồn không vui
Bước chầm chậm dưới một trời mưa mau
Mặt kinh thành sáng làu làu
Tắm mưa trẻ nắm tay nhau làm rồng
Tôi đi về phía bến sông
Thân lau góp bắc cầu vồng qua vai
Trong gió ai đó thở dài
Tiếc ư? Đành chuộc một vài câu ru...


028. TẤU ĐIỆN ĐÊM

 Tầu chạy cuốn đêm đông
Chở độc một người khách
Gió trong khoang chật ních
Run cầm cập môi hôn

Đèn đôi ngọn lom đom
Nhợt nhạt vàng mệt mỏi
Người lái tầu thở khói
Dựng hờ cổ áo bông

Phố như một dòng sông
Tầu trôi ngang qua cửa
Leng keng chuông gọi đỗ
Khách mơ hồ xuống ga


Tầu ngược về Thụy Khuê
Lao nhanh trong giận dỗi
Tội nghiệp chuyến tầu cuối
Ch toàn là gió hoang

Tầu mất hút cuối đường
Cây rơi vài phiến lá
Tầu về ga tầu ngủ
Khách biết ga nào về?

The Night Tram

The tram was running
Rolling through the winter night
Carrying just a lone passenger
While passing gusts of wind crowded the tiny cabin
Causing the man’s cold lips to tremble

A few blurry lamps scattered here and there
Reflected tiredly their weak, yellowish light
Smoke escaped the driver’s mouth with each breath
His collar tenderly raised

The street outside was like a flowing river
And the tram a boat drifting past houses and doorways
It was time to stop when the bell rang
Cautiously, the passenger disembarked

In angry speed the tram moved once again
Pitiful and last train to ThuyKhue
Carrying none but full gusts of wild wind!

The tram vanished near the end of the road
As a few leaves fell from an adjacent tree
The tram was on the way to its station to rest
Will the passenger know how to return?
(Anh ngữ Nicholas James Steiner)

027. MÙA YÊU

Mùa yêu rồi đó hỡi em

  Trăng rằm đổ xuống đầy thềm giọt hoa
  Tay Trăng cởi áo tình ra
  Tung vào gió tiếng ngân nga trầu mời
 
Mùa yêu rồi đó mình ơi
 
Mỗi người chỉ có một thời thần tiên
 
Lòng anh đầy ắp hình em
 
Để khi gian khó hiện lên môi cười
  Còn em chỉ một anh thôi
  Trong thương nhớ cất thành lời hát ru
 
Âm Dương tình ngỡ trong mơ
Mùa yêu chẳng có bến bờ thời gian
  Tiệc rằm rồi cũng phải tàn
  Nhanh nhanh em kẻo huy hoàng đang trôi.


026. NGÃ BẢY


Hôm xưa chỉ mới ngã ba
Đã không nhận nổi ra nhà mình quen
Bây giờ ngã bảy giữa đêm
Có ai mà hỏi lời huyên thuyên đường.

Hôm qua sống giữa yêu thương
Xung quanh ùa bốn phương hồn hỏi han
Bây giờ người tưởng thật gần
Đã thành xa lắm muôn phần lạ xa.

Hôm xưa tặng một nhành hoa
Bao nhiêu rối rít như là tơ vương
Soi mình vui cả mặt gương
Tình yêu nhón một cánh chuồn chuồn bay.

Hôm xưa đi đó đi đây
Ngã ba nào cũng bàn tay chỉ đường
Sống là kẻ được yêu thương
Chân không lạc lối chân luôn tìm về.

Bây giờ một thoáng u mê
Hư không cám dỗ chán chê sự đời
Tự nhiên biến mất nguồn vui
Ngả ba ngã bảy đứng ngồi chân vân.

Anh đang lú lẫn độc thân
Tay em đâu? Gió vẫy gần vẫy xa
Lối nào anh nên đi qua
Giữa đêm ngã bảy đứng la cà đời


025. LỜI HOA QUỲNH

Đời em nắng cứ nhoáng nhoàng
Vừa hoàng hôn đã hôn hoàng gọi trăng
Quỳnh hoa nở ngát một hằng
Đã thành rũ rượi về nằm hoang vu

Đời em ngắn một giấc mơ
Kê vàng? Nào có ước chi kê vàng
Bởi biết đời ngắn tấc gang
Chỉ mong được sống bằng an phận người

Em nở đây hỡi trời ơi
Tấm trinh thơm thảo một đời quỳnh hoa
Ảo trong hoan lạc hằng nga
Đò ru sóng ngủ ong đôi ba ruồi

Than hoa để tiếc cho người
Nở đêm muôn kiếp vẫn đời quỳnh em
Ước sao nắng thức cùng đêm
Để cho em nở giữa thềm nắng non..


024. N
Ợ TRĂNG

Tình yêu hai chúng mình
Không ngôn từ mây gió
Không ngọt ngon cám dỗ
Mộc mạc lời trăng rằm
Mà nên duyên tri kỷ
Mà nên tình tri âm
Vầng trăng con mắt nhìn
Như thần linh chứng giám
Mỗi khi gặp hoạn nạn
Lại nhìn vầng trăng treo
Mỗi khi tắt lửa yêu
Lại gọi trăng xin lửa
Nợ trăng chỉ trả đủ
Thủy chung yêu một đời.


023. SỒNG MÊ BẾN LÚ


Ngã vào trong say xõa tóc
Thịt da nào chẳng bếp lửa hương cây
Xác thân mời gọi


Giá đừng có những lời ngọt lợ
Anh đã lừa được mình đây chính là em
Để nhắm mắt mềm lòng

Hiện giữa thinh không
Em ôm mặt xấu hổ đỏ rực
Cháy khét từng cọng tóc

Lời ngọt lợ vẫn ru anh
Phù thủy những ve vuốt lửa
Anh cố cháy mà không thể cháy

Gió gõ cửa
Trong thinh không không em
Chỉ còn thoảng mùi khét tóc cháy

Anh nắm mùi khét ấy
Trước mặt sông mê sau lưng bến lú
Bâng quơ một tiếng gọi đò


022. LÃNG DU

Chân đang đi bốn phương trời
Bỗng say nghiêng ngả tiếng cười hát thương
Dừng chân mượn chuyện hỏi đường
Lời không giấu nổi mắt bồn chồn yêu
 
Cớ rằng trời đổ về chiều
Xin chim mượn cánh bay theo về rừng
Lại xin mượn tổ ngả lưng
Lại xin góp gạo thổi chung một nồi

Có rồi tổ ấm đời tôi
Lãng du ngừng bước để rồi ngắm em
Ván tình đã đóng nên thuyền

Cùng ra biển nhé mời em động chèo
Chuyện rằng một lãng du yêu
Qua bao ghềnh thác vẫn niêu cơm vàng


021. TAM TẤU


Anh ngồi cùng bạn đọc thơ
Chiều ấm bụng gió đầu đông se lạnh
Thơ run rẩy những lời có cánh
Khúc yêu mình trộn khúc thương con

Bếp lạnh khúc yêu nhìn thạp gạo
Trống không như bụng trống không
Mình nâng tiếng gọi của chồng
Thơ đến khúc cao trào pháo nổ

Khúc thương trong màn khóc mớ
Khúc yêu lạc giọng ru con
Lời ru không vui không buồn
Thơ hạ cánh đậu nghe lạnh ngắt


020. CÂU SÁU CÂU TÁM

Thơ này em tung câu sáu
Anh hứng câu tám

Câu sáu em bay cò trắng
Câu tám anh ôm tình trắng mướt bến sông xanh

Hỡi anh hỡi anh hỡi anh
Đừng hỡi anh nữa mà thành trường ca

Ta đang ngược về hôm qua
Nắng hôm nào chẳng thật thà vàng ươm

Nhưng hôm qua ở quê hương
Không gian nào có cháu con là nhà

Trăng thề đã ở rất xa
Thì anh đã ủ trăng thề vào tim

Núi Nùng đêm ấy cánh chim
Nào chim có mỏi nổi chìm cho yêu

Giận hờn anh có mang theo?
Ôi ôi ôi thuở đói nghèo sao quên

Này em này em này em
Chừng nào em còn tung câu sáu

Chừng nào anh còn hứng câu tám
Thì bến sông nao nào chẳng có cò
Tình yêu hổn hển thở thơ
Gieo cò trứng nở trắng bờ âm dương..
/ CÒN TIẾP/
99 khúc tăng Liên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét