Thơ
NGUYỄN HIẾU
Bây giờ ta lại về làng
1.
Đi đến tận đẩu tận đâu rồi ta lại về làng như đứa trẻ mải chơi quên ăn giữa ồn ào, tranh giành, cãi cọ với dỗi hờn vẫn chợt nhớ về hơi mẹ
Dù hôm nay làng không còn tre gù lưng chờ như thủa ta gội nắng chang chang chân bỏng cát bên dòng sông hoang hoang cánh buồm nâu vá hai miếng trắng
Điếm Văn Chỉ bên gò, cây bàng xoè tán xanh mướt lộc xuân ủ ấp những khao khát vụng khờ bên em thành ngớ ngẩn
Để rồi mất hết đi cái chạm tay thoáng qua mà run rẩy, lúng túng để bàng hoàng. Trăng khuyết hay trăng tà có đám mây hình giải áo tứ thân mẹ lên chùa mùng một tết.
Dù hôm nay những nhà ống lênh khênh làm mất đi những hàng ruối già vo ve con ong lẻ đi châm từng quả vàng căng mọng
Hàng cau liên phong của tuổi lên mười chấp chới cánh sẻ bay chuyền, con chim câu đang há mỏ chờ mồi trong chuồng xanh cốm nhạt còn đâu .
Hai lỗ tròn xoe vẫn ngứơc mãi trời cao
2.
Ta như mảnh lá đa rơi trộn cùng lá rụng từ nghìn cây, nghìn cội trên thảm cỏ mênh mông tưởng sẽ tan biến trong nhát chổi u hoài vậy mà chiều nay lại lảo đảo chạm làng.
Chân chà xuống lối mòn cũ róc rách làn nứơc trong veo sau cơn giông chiều con rô don le te rạch ngược bên hàng dâm bụi hoa đỏ lả rập rờn
Ta như ngọn gió đã thổi rồi bụôc lòng phải ra khỏi căn nhà có cây ổi non mười lá giờ đã thành cổ thụ đừng còng lưng, tróc vỏ bên thành giếng đã lấp từ lâu.
Để mang mang rỡn hoài với mây bay với nắng lụi, cùng bụi mọi nẻo đường ngoắt ngéo trong xa mạc trần ai. Mệt mỏi rồi lại nhè nhẹ thổi quay về chốn cũ.
Nơi ấy lối ngõ nhỏ cây xoan bạc vết chạc trâu. Vạt áo gụ em ấm rực túm ngô rang. Cứ đợi chờ, đợi chờ gã con trai tay ráp như chân ngan, chúm môi nhai bấm búc.
Vạn mắt sao hấp hay trộm nhìn
3.
Gần chót đời rồi mới thấy làng ta đã dứt ra, phiêu diêu tưởng đã quên tưởng đã lùi xa sau muôn ngàn nhưng toan tính vu vơ chợt một khoảng khắc buồn nhận ra không thể thiếu của mảnh hồn chộn rộn.
Cây nhài cũ lá rách xơ bên góc bể đầy rêu xám lẳng lặng xoè bông hoa nhỏ mới chờ đêm sang rón rén buông hương.
Ta ngu ngơ loang trắng cơn mơ xưa. Cánh hoa nhẹ thơm nhoè trên mái tóc đen mượt óng em. Con bướm bay rập rờn cùng ngơ ngẩn .
Bụi dứa dại cũng thình lình trổ dò hoa thơm ngát. Ta từng xước tay khi chạm vào hương. Bên chiều đông mồi rơm cuối cùng sắp lụi lại bùng lên làm hồng mặt đứa con gái ấy .
Đống lá mía ràn rạt bởi có ai rút vội. Hàng xóm chiều mai có ngưòi ăn hỏi. Lợn kêu rồi eng éc, lửa bập bùng. Bao giờ ta còn đựơc phút bồn chồn, nôn nóng vu vơ .
Làng đấy ư hay nỗi nuối tiếc bâng quơ
4.
Đã thôi rồi thơ dại, thủa lang bang cứ trưa đến bập bùng giỏ bên sườn ra đồng tìm mà cua mịn mát. Con rắn nứơc ngóc đầu sau búi tóc cỏ gà dõi cặp mắt bé ti, chú cua kềnh đen xì chìa càng cặp ngón tay ta nghẹn, buốt .
Làm sao còn có được cái đau vô tư, cái nhìn bé xíu để trong phút giây quên được năm tháng nặng trên lưng mà khoả chân trong ao chiều quả vối rụng nâu mờ xanh bèo tấm
Em ngồi rửa bát bên cầu, con ốc biêu, ốc nứa rập rềnh dưới chùm rễ bèo tây. Ai nữa nhỉ chênh vênh trên cành sung khều con ốc vặn ném sang. Tiếng rơi bũm vẳng tận lúc tóc xơ, râu cằn bạc
Ngày đời dồn dập, chất đầy nặng nề khốn khó cũng dìm dần sự bâng quơ, nỗi hụt hẫng bởi có chiều ngóng mãi chẳng thấy sang. Bếp khuya bập bùng thao thức.
Qua cống hầm trú ẩn, mây vẩn vơ, mắt nhìn cũng vẩn vơ, chạm chân nhau vẩn vơ. Những vẩn vơ đến giờ ao ước mãi và như nèo dìu móc ta vào làng vào Dốc đá.
Bao giờ còn có đựơc. Vẩn vơ ơi .
5.
Ta thiu thiu đi ngược chiều với giàn mướp tháng tám trổ hoa vàng rực, bát canh cua nổi riêu tiếng chày buông nhịp vào thành bể cuốn vòm bên mắt na mở nhìn vào nắng sớm
Ngọn cỏ may vướng níu bắp chân, cào xứơc đến những ngày mình sắp cuối. Làng ơi. Bụi khúc tần còn mải miết đan không, mạng rối tơ vàng quấn chạt lòng riêng
Cây vải sau hậu cung vị chua cùng tiếng chim tu hú gần trót đời chưa dứt tiếng xuýt xoa. Quờ tay nắm ánh trăng nhạt nhoà, bung biêng con chim khuya động giấc bay đi mang nốt ta chuyếnh choáng .
Bến Ngự vẳng tiếng ai gọi đò để ai đưa ai sang với ai trong ngày ta hẹn gánh nước đánh phèn trong đục. Màu nứơc đất nâu đảo tròn, loang loáng mắt ai.
Thôi về làng đi. Chiều nay nhé. Hoa trên cành xương rồng khô đã toé nụ vàng. Em đã thành bà rồi xin một lần cúi mặt. Mình chạm nhau nơi ngày xưa có cây nhãn lá buông tiếng ỡm ờ
Về đến ngõ nhà rồi, ta ngu ngơ.Quỳnh Mai sắp ngày ông Công ông Táo Canh dần
Nguyễn Hiếu/ Tác giả gửi bài
NGUYỄN HIẾU
Bây giờ ta lại về làng
1.
Đi đến tận đẩu tận đâu rồi ta lại về làng như đứa trẻ mải chơi quên ăn giữa ồn ào, tranh giành, cãi cọ với dỗi hờn vẫn chợt nhớ về hơi mẹ
Dù hôm nay làng không còn tre gù lưng chờ như thủa ta gội nắng chang chang chân bỏng cát bên dòng sông hoang hoang cánh buồm nâu vá hai miếng trắng
Điếm Văn Chỉ bên gò, cây bàng xoè tán xanh mướt lộc xuân ủ ấp những khao khát vụng khờ bên em thành ngớ ngẩn
Để rồi mất hết đi cái chạm tay thoáng qua mà run rẩy, lúng túng để bàng hoàng. Trăng khuyết hay trăng tà có đám mây hình giải áo tứ thân mẹ lên chùa mùng một tết.
Dù hôm nay những nhà ống lênh khênh làm mất đi những hàng ruối già vo ve con ong lẻ đi châm từng quả vàng căng mọng
Hàng cau liên phong của tuổi lên mười chấp chới cánh sẻ bay chuyền, con chim câu đang há mỏ chờ mồi trong chuồng xanh cốm nhạt còn đâu .
Hai lỗ tròn xoe vẫn ngứơc mãi trời cao
2.
Ta như mảnh lá đa rơi trộn cùng lá rụng từ nghìn cây, nghìn cội trên thảm cỏ mênh mông tưởng sẽ tan biến trong nhát chổi u hoài vậy mà chiều nay lại lảo đảo chạm làng.
Chân chà xuống lối mòn cũ róc rách làn nứơc trong veo sau cơn giông chiều con rô don le te rạch ngược bên hàng dâm bụi hoa đỏ lả rập rờn
Ta như ngọn gió đã thổi rồi bụôc lòng phải ra khỏi căn nhà có cây ổi non mười lá giờ đã thành cổ thụ đừng còng lưng, tróc vỏ bên thành giếng đã lấp từ lâu.
Để mang mang rỡn hoài với mây bay với nắng lụi, cùng bụi mọi nẻo đường ngoắt ngéo trong xa mạc trần ai. Mệt mỏi rồi lại nhè nhẹ thổi quay về chốn cũ.
Nơi ấy lối ngõ nhỏ cây xoan bạc vết chạc trâu. Vạt áo gụ em ấm rực túm ngô rang. Cứ đợi chờ, đợi chờ gã con trai tay ráp như chân ngan, chúm môi nhai bấm búc.
Vạn mắt sao hấp hay trộm nhìn
3.
Gần chót đời rồi mới thấy làng ta đã dứt ra, phiêu diêu tưởng đã quên tưởng đã lùi xa sau muôn ngàn nhưng toan tính vu vơ chợt một khoảng khắc buồn nhận ra không thể thiếu của mảnh hồn chộn rộn.
Cây nhài cũ lá rách xơ bên góc bể đầy rêu xám lẳng lặng xoè bông hoa nhỏ mới chờ đêm sang rón rén buông hương.
Ta ngu ngơ loang trắng cơn mơ xưa. Cánh hoa nhẹ thơm nhoè trên mái tóc đen mượt óng em. Con bướm bay rập rờn cùng ngơ ngẩn .
Bụi dứa dại cũng thình lình trổ dò hoa thơm ngát. Ta từng xước tay khi chạm vào hương. Bên chiều đông mồi rơm cuối cùng sắp lụi lại bùng lên làm hồng mặt đứa con gái ấy .
Đống lá mía ràn rạt bởi có ai rút vội. Hàng xóm chiều mai có ngưòi ăn hỏi. Lợn kêu rồi eng éc, lửa bập bùng. Bao giờ ta còn đựơc phút bồn chồn, nôn nóng vu vơ .
Làng đấy ư hay nỗi nuối tiếc bâng quơ
4.
Đã thôi rồi thơ dại, thủa lang bang cứ trưa đến bập bùng giỏ bên sườn ra đồng tìm mà cua mịn mát. Con rắn nứơc ngóc đầu sau búi tóc cỏ gà dõi cặp mắt bé ti, chú cua kềnh đen xì chìa càng cặp ngón tay ta nghẹn, buốt .
Làm sao còn có được cái đau vô tư, cái nhìn bé xíu để trong phút giây quên được năm tháng nặng trên lưng mà khoả chân trong ao chiều quả vối rụng nâu mờ xanh bèo tấm
Em ngồi rửa bát bên cầu, con ốc biêu, ốc nứa rập rềnh dưới chùm rễ bèo tây. Ai nữa nhỉ chênh vênh trên cành sung khều con ốc vặn ném sang. Tiếng rơi bũm vẳng tận lúc tóc xơ, râu cằn bạc
Ngày đời dồn dập, chất đầy nặng nề khốn khó cũng dìm dần sự bâng quơ, nỗi hụt hẫng bởi có chiều ngóng mãi chẳng thấy sang. Bếp khuya bập bùng thao thức.
Qua cống hầm trú ẩn, mây vẩn vơ, mắt nhìn cũng vẩn vơ, chạm chân nhau vẩn vơ. Những vẩn vơ đến giờ ao ước mãi và như nèo dìu móc ta vào làng vào Dốc đá.
Bao giờ còn có đựơc. Vẩn vơ ơi .
5.
Ta thiu thiu đi ngược chiều với giàn mướp tháng tám trổ hoa vàng rực, bát canh cua nổi riêu tiếng chày buông nhịp vào thành bể cuốn vòm bên mắt na mở nhìn vào nắng sớm
Ngọn cỏ may vướng níu bắp chân, cào xứơc đến những ngày mình sắp cuối. Làng ơi. Bụi khúc tần còn mải miết đan không, mạng rối tơ vàng quấn chạt lòng riêng
Cây vải sau hậu cung vị chua cùng tiếng chim tu hú gần trót đời chưa dứt tiếng xuýt xoa. Quờ tay nắm ánh trăng nhạt nhoà, bung biêng con chim khuya động giấc bay đi mang nốt ta chuyếnh choáng .
Bến Ngự vẳng tiếng ai gọi đò để ai đưa ai sang với ai trong ngày ta hẹn gánh nước đánh phèn trong đục. Màu nứơc đất nâu đảo tròn, loang loáng mắt ai.
Thôi về làng đi. Chiều nay nhé. Hoa trên cành xương rồng khô đã toé nụ vàng. Em đã thành bà rồi xin một lần cúi mặt. Mình chạm nhau nơi ngày xưa có cây nhãn lá buông tiếng ỡm ờ
Về đến ngõ nhà rồi, ta ngu ngơ.Quỳnh Mai sắp ngày ông Công ông Táo Canh dần
Nguyễn Hiếu/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét