Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Thơ TÂM NHIÊN


Thơ
TÂM NHIÊN


GIỮA CUỘC ĐỜI

Nơi này ai đến ai đi
Sống thì như khói chết thì như sương
Về đây chơi giữa vô thường
Khổ vui còn mất đều thương yêu cười

Tất cả do tâm tạo thôi
Chỉ là biểu hiện cõi đời người ta
Trùng trùng duyên khởi thôi mà
Nên đâu có chuyện sầu hoa héo tàn

Lý và sự bước hòa chan
Ra vào vô ngại dẫu ngàn đục trong
Nghìn phương vẫn một phương lòng
Lòng không muôn việc cũng không chi phiền

TRÀ THƠ

Sớm tinh mơ lặng trầm ngồi độc ẩm
Rót giọt sương đầy ly gió muôn trùng
Trộn lẫn nắng nghìn thu trong một cốc
Trà thi ca ta thưởng thức vài chung

Chiều nguyên vẹn nghe đáy hồn sâu lắng
Chén trà xanh thanh đạm khói vờn hương
Hương vị đó có trời cao biển rộng
Quyện hòa nhau mầu nhiệm quá dị thường

Nhìn thật kỹ khi ấm trà reo lửa
Dưới vầng trăng cô tịch chiếu bình yên
Ta khiêm nhượng bước vào vô lượng thọ
Vô lượng quang sáng rực khắp mọi miền

Một tách trà chứa mười phương vũ trụ
Đủ tương phùng cả sông suối ngàn khơi
Mời em nhé nhẹ nhàng cùng ta uống
Chung trà thơ vi diệu nghĩa không lời


SỐNG CHẾT ĐỀU NHƯ CHƠI

Từ xứ biển viễn hành ca lên núi
Níu mây bay đùa rỡn với ngàn sương
Rỗng rang chẳng trụ vào đâu cả
Làm thơ chơi tặng cây cỏ ven đường

Chuyện nghìn năm có không còn hay mất
Bận lòng chi vì hết thảy như chơi
Chơi giữa bình thường tâm thị đạo
Nhẹ vào ra hòa đây đó mộng đời

Chơi hý lộng tung hoành đủ điệu
Nhảy múa cùng thân ngũ uẩn giai không
Hú vang một tiếng gầm sấm sét
Vỡ bùng tan mê chấp những xanh hồng

Sống là chơi chết cũng là chơi vậy
Nên nghêu ngao dạo khúc hát bây giờ
Chiều thiên thu hỡi trời xanh quá
Lá hoa cười hào sảng giọng cười thơ


Tâm Nhiên/ Dung Thị Vân đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét