Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Thơ hoa của Nguyễn Minh Khiêm

Phạm Thế Quang Huy
Thơ Nguyễn Minh khiêm
Hoa gạo

Hé ra là phát sáng
Như than lửa trong mình
Cánh nào cũng hừng hực
Rực lên chót vót cành.

Cả khi rơi xuống đất
Vẫn đỏ hồng chói chang
Không gì dập tắt nổi
Dù gió mưa phũ phàng.

Cứ bùng lên bạo liệt
Nung mình hoa gạo ơi!
Chiếc ly tình mùa hạ
Hoa rót tràn sục sôi!

7.4.2013

Hoa lau

Quất sự nõn nà vào gió
Tả tơi đến tận cùng với mùa xuân
Gieo vãi sự trinh bạch vào hoang dã
Muôn sau cứ thế trắng ngần.

Chẳng màng tưởng một cái tên nào khác
Trọn kiếp là hoa lau

Trắng cho những câu thơ phải chán nản
Những câu thơ tự già cỗi, bạc đầu.

Nhẹ tênh đi vào cõi khác
Bung mình ra để thăng hoa
Không đợi cắm vào lục bình để thành tên tuổi
Biết làm gì để tự đi xa.

Hoa xoan

Anh đi suốt một vùng đồi
Cứ miên man mãi một trời hoa xoan...

Trắng màu đất đỏ ba zan
Cánh hoa như xác pháo tan tơi bời!
Hoa như đi trốn cuộc đời
Như không muốn để cho người cầm tay!
Loài hoa nở chẳng tặng ai
Chỉ thành quả đắng mọc cây nên rừng!
Như là mặc với gió sương
Như là chẳng thiết sắc hương, như là
Tự mình vò nát mình ra
Chút màu tím ấy còn… là sót thôi!

Nếu mà thật thế hoa ơi
Thì hoa cứ đậu xuống đôi tay này.
Dẫu bao nhiêu nỗi vơi đầy
Nếu chia sẻ được cho cây một thì…
Tím lòng se sắt mà chi
Trốn lên trời biếc cũng về đất đau!

Chạm cành hiểu đến rễ sâu
Anh xin cùng thắm với màu ba zan.

Dạ hương

Rất nhiều người tìm đến mua cây
Khu vườn bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp
Họ chia nhau lượn tìm dáng thế
Mỗi cây mang một biển thuyết minh
Bằng tiếng Việt và bằng tiếng khác
Kèm theo đó là những cái tên treo vào mỗi gốc
Cửu long tranh châu; Long hổ tranh hùng; Phu thê phụ tử
Tứ trụ kình thiên; Thác đổ; Nghênh phong...
Cây nào cũng sần sùi mốc thếch như đã sống trăm năm
Giá cả chào mời nặng hơn đá tảng!

Và đêm khuya khi vừa mới thiu thiu
Sau một ngày lượn vườn mệt lử
Chưa tiêu hết những lời tán tụng
Có một mùi hương ngạt ngào rất lạ
Làm mọi người phải bật dậy thốt lên:
Dạ hương! Dạ hương!
Đúng là dạ hương rồi!
Như bị thôi miên khách kéo ra vườn
Dù trong đêm không có ánh đèn
Mùi hương dẫn tới một cái cây đứng nơi góc khuất
Vắt cành trên thép gai
Thả những chùm hoa xanh dịu dàng bình dị
( Dù họ lượn suốt ngày không ai để ý
Và cái cây cũng chẳng bận lòng
Mặc cho những đồng tiền thi nhau bàn tán )
Nhưng bằng một mùi hương thơm đặc biệt
Làm cho những người kia phải bật gọi tên mình.

5.4.2011

Những bông hoa không nở trong bình

Dâng mình cho thiên nhiên hoang dã
Không dấu tay người cầm
Không cả tên để gọi
Cứ đẹp như trời sinh.

Những bông hoa không nở trong bình
Hạt phấn gửi vào hổ phách
Có thể nghìn năm sauNgười đời lại khát khao nhân bản

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét