Thơ NGUYỄN TIẾN LỘC
MƯA TỪ NGÕ VẮNG
Những cơn mưa dài ướt đẫm tình anh
Tìm đến nơi em trú nhờ chốc lát
Anh đến giờ này có điều không phải
Nhưng biết làm sao, mưa suốt ngày dài.
Những cơn mưa trắng bạc cả ban mai
Hạt mưa nhỏ mà buốt sâu đến thế
Lạnh run người, chết vì mưa, có thể
Những cơn mưa dài thấm đẫm hoàng hôn
Ngoài xa kia mù mịt mưa tuôn
Không xóa nổi một nỗi buồn khắc khoải
Vừa mong mưa để tìm nơi trú lại
Vừa sợ mưa, mưa lạnh giá tâm hồn.
Từ ngõ nhà, em lặng ngắm mưa tuôn
Bàn tay đón những giọt mưa nhún nhảy
Bàn tay hồng vồng những dòng nước chảy
Những giọt vô tư lóng lánh, long lanh
Những giọt mưa nào sẽ hóa mưa lành
Mưa hạnh phúc đến từ trong ngõ vắng.
CHUYỆN TRONG LÒNG THỊ XÃ
Thị xã phố những phơ phất ca nương lượn lờ
Những lãng tử, thi nhân tìm bến mơ
Giọng oanh vàng giót mật vào tai khách
Tiếng tom, chát suốt đêm mê hồn say khói thuốc.
Súng nổ. Những chàng trai khảng khái ra đi
Những ca nương sống cuộc đời chồng vợ thôi hát, trồng ngô
Tám năm sau Pháp rút lui qua sông Đuống
Để lại nghĩa địa Tây và những đứa con lai bơ vơ ...
Tôi lớn lên từ trường cấp ba
Vợ tôi về dạy ở trường tôi đã học,
Thay tôi nuôi hai đứa con thơ.
Tôi vượt Trường Sơn, về chiến trường Xuân Lộc
Gặp chàng trai mười tám vợ tôi dạy em ba năm.
Em mới ba tháng tuổi quân.
Trước khi hi sinh, em gọi tên người yêu ba lần
Tôi chỉ đủ thời gian vuốt mắt em rồi vội đuổi theo đơn vị.
Sai Gòn giải phóng trở về cuộc sống đời thường phố thị
Tôi gặp lại anh bạn làm thơ đạp xích-lô .
Người phụ nữ đội mũ tai bèo bế con đi lang thang hát “ầu ơ“
Khua gậy ông già mù đi bán lạc rang, đánh cờ tưởng
Vài bạn tôi hi sinh mộ nở đầy hoa trắng giữa nghĩa trang
Không biết ai là người trồng
Tháp chuông nhà thờ mới tôn tạo vươn cao trong nắng.
Ngôi chùa hoang giờ khói hương át màu hoang vắng.
Tượng thạch cao các vị la hán bày bán đầy đường .
Và khu đất của ca nương ngô lên xanh mướt
Những cơn mưa dài ướt đẫm tình anh
Tìm đến nơi em trú nhờ chốc lát
Anh đến giờ này có điều không phải
Nhưng biết làm sao, mưa suốt ngày dài.
Những cơn mưa trắng bạc cả ban mai
Hạt mưa nhỏ mà buốt sâu đến thế
Lạnh run người, chết vì mưa, có thể
Những cơn mưa dài thấm đẫm hoàng hôn
Ngoài xa kia mù mịt mưa tuôn
Không xóa nổi một nỗi buồn khắc khoải
Vừa mong mưa để tìm nơi trú lại
Vừa sợ mưa, mưa lạnh giá tâm hồn.
Từ ngõ nhà, em lặng ngắm mưa tuôn
Bàn tay đón những giọt mưa nhún nhảy
Bàn tay hồng vồng những dòng nước chảy
Những giọt vô tư lóng lánh, long lanh
Những giọt mưa nào sẽ hóa mưa lành
Mưa hạnh phúc đến từ trong ngõ vắng.
CHUYỆN TRONG LÒNG THỊ XÃ
Thị xã phố những phơ phất ca nương lượn lờ
Những lãng tử, thi nhân tìm bến mơ
Giọng oanh vàng giót mật vào tai khách
Tiếng tom, chát suốt đêm mê hồn say khói thuốc.
Súng nổ. Những chàng trai khảng khái ra đi
Những ca nương sống cuộc đời chồng vợ thôi hát, trồng ngô
Tám năm sau Pháp rút lui qua sông Đuống
Để lại nghĩa địa Tây và những đứa con lai bơ vơ ...
Tôi lớn lên từ trường cấp ba
Vợ tôi về dạy ở trường tôi đã học,
Thay tôi nuôi hai đứa con thơ.
Tôi vượt Trường Sơn, về chiến trường Xuân Lộc
Gặp chàng trai mười tám vợ tôi dạy em ba năm.
Em mới ba tháng tuổi quân.
Trước khi hi sinh, em gọi tên người yêu ba lần
Tôi chỉ đủ thời gian vuốt mắt em rồi vội đuổi theo đơn vị.
Sai Gòn giải phóng trở về cuộc sống đời thường phố thị
Tôi gặp lại anh bạn làm thơ đạp xích-lô .
Người phụ nữ đội mũ tai bèo bế con đi lang thang hát “ầu ơ“
Khua gậy ông già mù đi bán lạc rang, đánh cờ tưởng
Vài bạn tôi hi sinh mộ nở đầy hoa trắng giữa nghĩa trang
Không biết ai là người trồng
Tháp chuông nhà thờ mới tôn tạo vươn cao trong nắng.
Ngôi chùa hoang giờ khói hương át màu hoang vắng.
Tượng thạch cao các vị la hán bày bán đầy đường .
Và khu đất của ca nương ngô lên xanh mướt
N.Y 15/9/2012
ĐỨNG BÓNG
Em ơi, trời đứng bóng rồi
Sang sông đi, kẻo lại trời sắp mưa.
Đứng bóng là đã quá trưa
Đường xa, thân gái, gió lùa, mong manh...
Đầu chiều chợ đã vắng tanh
Cây dưa đã héo, quả chanh đã vàng
Con đò đã hết người sang
Chỉ còn anh đứng giữa đàng bơ vơ
N.Y 5/2010
ĐƯỜNG LÀNG
Đường làng
Bà tôi giận chồng cờ bạc
Khoác tay nải bỏ làng
Qua một đêm lang thang
Chiều hôm sau trở lại
Ngồi ở rệ đê
Úp măt xuống giòng sông
Khóc nỗi nhục tha phương
Cảnh cô đơn xứ người.
Đường làng
Ông tôi tu chí
Đi tìm đường lập thân
Người bảo đi làm quân cụ Đề
Người bảo đi thành ma xứ Thái
Để lại cha tôi thơ dại
Không tăm cá, bóng chim
Đường làng
Mẹ tôi tiễn chồng Nam tiến
Không đủ sức tiễn hết con đường
Ngồi lại khóc
Nước mắt dâng đầy giòng sông
Chín năm sau chồng trở lại
Còn một cánh tay
Đường làng
Vợ tiễn tôi đi lao động xứ lạnh tuyết đông
Khi máy bay rời khỏi đường băng
Vài giọt nước mắt rơi thầm lặng
Đường làng
Con trai tôi lái xe chạy khắp xứ đồng
Chở đầy ắp ước mơ về nhà
Những hạt lúa tròn mảy
Rơi vàng đường bê – tông
TRÊN CÁNH ĐỒNG CỎ NƯỚC ANH
Sương mù
Sương mù màu trắng sữa đang dần tan
Hiện ra muôn vàn chấm trắng trên thảm cỏ xanh
Đàn cừu non gặm cỏ miệt mài
Không biết rằng chân trời mùa đông ở rất gần
Ngay đằng sau cánh đồng cỏ.
Đàn cừu vô tư như hiện về từ thuở xa xưa
Khi người nông dân bị đuổi đi
Để lấy đất nuôi cừu
Cho nước Anh làm công nghiệp
Những đàn cừu đã dựng nên nước Anh.
Phía xa là làng quê trầm tư
Những ngôi nhà mái xám tường thẫm đỏ
Những cột ăng-ten liền bên ống khói
Những ngôi nhà như chìm trong mơ.
Và bỗng hiện ra một cô gái tóc vàng
Như trong huyền thoại
Cô gái ngồi vào chiếc xe taxi kiểu cổ màu đen
Vội vàng ra thành phố đón bạn tình
Quên cả người bố gọi với theo
Dặn con một điều hệ trọng.
PHỐ GA
Tôi ở phố ga khi chưa có đường
Về nhà mình phải đi vòng vèo qua nhà hàng xóm
Đêm đêm
Những đoàn tàu chuyển quân ra trận
Khăn tay người yêu vẫy trắng đoàn tàu
Hàng xóm của tôi là bác thợ may, ông già về hưu, bà nội trợ.
Ngày nghỉ mời nhau bát nước chè tươi
Bàn chuyện miền Nam ngày mai giải phóng
Quên đi những nỗi nhọc nhằn của cuộc đời thực
Bây giờ trở lại phố ga
Quán xá đông vui
Người lớn trẻ con đều khác
Tôi đi tìm ông Ba mù bán lạc rang
Tự đánh cờ tưởng qua ngày
Ông vẫn ngồi bán trên thềm ga
Dáng người như tượng
Hòm lạc rang chểnh mảng
Ông ngóng từng chuyến tàu từ Nam ra
Chờ đứa con đi từ ngày ấy.
Thơ Nguyễn Tiến Lộc/ HXH đọc chọn
Em ơi, trời đứng bóng rồi
Sang sông đi, kẻo lại trời sắp mưa.
Đứng bóng là đã quá trưa
Đường xa, thân gái, gió lùa, mong manh...
Đầu chiều chợ đã vắng tanh
Cây dưa đã héo, quả chanh đã vàng
Con đò đã hết người sang
Chỉ còn anh đứng giữa đàng bơ vơ
N.Y 5/2010
ĐƯỜNG LÀNG
Đường làng
Bà tôi giận chồng cờ bạc
Khoác tay nải bỏ làng
Qua một đêm lang thang
Chiều hôm sau trở lại
Ngồi ở rệ đê
Úp măt xuống giòng sông
Khóc nỗi nhục tha phương
Cảnh cô đơn xứ người.
Đường làng
Ông tôi tu chí
Đi tìm đường lập thân
Người bảo đi làm quân cụ Đề
Người bảo đi thành ma xứ Thái
Để lại cha tôi thơ dại
Không tăm cá, bóng chim
Đường làng
Mẹ tôi tiễn chồng Nam tiến
Không đủ sức tiễn hết con đường
Ngồi lại khóc
Nước mắt dâng đầy giòng sông
Chín năm sau chồng trở lại
Còn một cánh tay
Đường làng
Vợ tiễn tôi đi lao động xứ lạnh tuyết đông
Khi máy bay rời khỏi đường băng
Vài giọt nước mắt rơi thầm lặng
Đường làng
Con trai tôi lái xe chạy khắp xứ đồng
Chở đầy ắp ước mơ về nhà
Những hạt lúa tròn mảy
Rơi vàng đường bê – tông
TRÊN CÁNH ĐỒNG CỎ NƯỚC ANH
Sương mù
Sương mù màu trắng sữa đang dần tan
Hiện ra muôn vàn chấm trắng trên thảm cỏ xanh
Đàn cừu non gặm cỏ miệt mài
Không biết rằng chân trời mùa đông ở rất gần
Ngay đằng sau cánh đồng cỏ.
Đàn cừu vô tư như hiện về từ thuở xa xưa
Khi người nông dân bị đuổi đi
Để lấy đất nuôi cừu
Cho nước Anh làm công nghiệp
Những đàn cừu đã dựng nên nước Anh.
Phía xa là làng quê trầm tư
Những ngôi nhà mái xám tường thẫm đỏ
Những cột ăng-ten liền bên ống khói
Những ngôi nhà như chìm trong mơ.
Và bỗng hiện ra một cô gái tóc vàng
Như trong huyền thoại
Cô gái ngồi vào chiếc xe taxi kiểu cổ màu đen
Vội vàng ra thành phố đón bạn tình
Quên cả người bố gọi với theo
Dặn con một điều hệ trọng.
PHỐ GA
Tôi ở phố ga khi chưa có đường
Về nhà mình phải đi vòng vèo qua nhà hàng xóm
Đêm đêm
Những đoàn tàu chuyển quân ra trận
Khăn tay người yêu vẫy trắng đoàn tàu
Hàng xóm của tôi là bác thợ may, ông già về hưu, bà nội trợ.
Ngày nghỉ mời nhau bát nước chè tươi
Bàn chuyện miền Nam ngày mai giải phóng
Quên đi những nỗi nhọc nhằn của cuộc đời thực
Bây giờ trở lại phố ga
Quán xá đông vui
Người lớn trẻ con đều khác
Tôi đi tìm ông Ba mù bán lạc rang
Tự đánh cờ tưởng qua ngày
Ông vẫn ngồi bán trên thềm ga
Dáng người như tượng
Hòm lạc rang chểnh mảng
Ông ngóng từng chuyến tàu từ Nam ra
Chờ đứa con đi từ ngày ấy.
Thơ Nguyễn Tiến Lộc/ HXH đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét