NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ. 1
NXB VĂN HỌC
Phần 3, Thơ Người Thơ đương thời:
1. Phạm Đình Ân/ 2. Nguyễn Việt Chiến/ 3. Văn Chinh/ 4. Nguyễn Đình Chính/ 5. Hoàng Gia Cương/ 6. Lâm Thị Mỹ Dạ/ 7. Bạch Diệp/ 8. Thủy Hướng Dương/ 9. Lê Bá Duy/ 10. Lê Xuân Đố..
1. PHẠM ĐÌNH ÂN
ĐẦU NĂM MUA MUỐI
Đột nhiên chiều mùng một
Ai mua muối ra mua
Một rao, mười tiếng vọng
Mặn về nghìn năm xưa.
Hạt cắn đôi cơ cực
Dưa cà kiếp rủi may
Bạc mồ hôi, mủn áo
Ớt mặn dầm đắng cay.
Rắc muối vào vô cảm
Rắc muối vào vô ơn
Xót tan lòng muối xát
Hạt đổ vào vết thương.
Ngẫm lẽ thường mặn nhạt
Muối biển đời trắng tinh
Ngày đầu năm mua muối
Cầm lên tay, giật mình. 1997
ĐẦU NĂM MUA MUỐI
Đột nhiên chiều mùng một
Ai mua muối ra mua
Một rao, mười tiếng vọng
Mặn về nghìn năm xưa.
Hạt cắn đôi cơ cực
Dưa cà kiếp rủi may
Bạc mồ hôi, mủn áo
Ớt mặn dầm đắng cay.
Rắc muối vào vô cảm
Rắc muối vào vô ơn
Xót tan lòng muối xát
Hạt đổ vào vết thương.
Ngẫm lẽ thường mặn nhạt
Muối biển đời trắng tinh
Ngày đầu năm mua muối
Cầm lên tay, giật mình. 1997
Thơ Phạm Đình Ân/
Vũ Nho đọc chọn
2. NGUYỄN VIỆT CHIẾN
CHIỀU XUỐNG RỒI, VỀ NHÀ ĐI CON
Mẹ đang cầu nguyện
mỏi mòn chuỗi hạt tháng năm
bóng mẹ in trên vách thời gian
như pho tượng tạc bằng nước mắt
Mẹ bảo: nước mắt ban ngày chảy xuông
đánh thức những ngôi đền
còn ban đêm nước mắt chảy ngược vào trong
thấm đến một miền đức tin cứu rỗi
bởi thế
trên gương mặt thời gian
trên gương mặt người đời
nước mắt không bao giờ ngừng chảy
rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt
rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin
rồi mẹ bảo: có ngôi đền làm bằng lời cầu nguyện
rồi mẹ bảo: chiều xuống rồi về nhà đi con
5-2008
ĐỂ NHỚ VỀ EM
Tôi yêu khóe miệng không tắt
những ban mai lầm lẫn sương mù
em chẳng vàng thu
em dìu dặt một bờ bến lạ
Tôi đi qua
bóng một sân ga
chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũ
chẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi
Bởi thế
tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình:
một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ
Để nhớ về em.
THỜI GIAN CỦA TRĂNG
Lần tay. Mở áo đêm r
Trăng. Nhu nhú sáng. Như là trăng non
Đặt môi lên. Đỉnh trăng tròn
Để hư vô. Biết ta còn. Chiêm bao
Trăng đầy đặn. Trăng hư hao
Tuổi trăng lồ lộ. Trong dào dạt. Đêm
Mở rằm. Trăng đến rước. Em
Con thuyền vô định. Ngủ quên. Bên trời
Ta. Là ngọn gió. Mải chơi
Hái trăng đêm. Rải. Khắp đồi núi. Xa
Những sông. Không bóng thuyền qua
Mượn trăng. Ta đón em ra. Sông này
Những rừng. Trụi lá. Không cây
Em. Gieo trăng xuống. Cho. Đầy ắp trăng
Một mai. Trăng. Mọc thành măng
Để sông gặp núi. Để giăng gió còn
Biển. Ngoài kia. Sóng đã mòn
Mà anh. Vẫn sóng. Đang còn hư vô
Trăng ngoài kia. Đã san hô
Mà trăng anh. Vẫn. Còn mờ mịt trăng
Cát ngoài kia. Đã vĩnh hằng
Mà anh. Vẫn cát. Đang. Dằng dặc xe
Suốt đêm. Sóng. Biển. Nằm nghe
Chuyện. Trăng và cát. Kể đi. Dã tràng
2004-2006
TRĂNG NGUYỄN DU
Lẳng lặng
trần gian ở lại
mắt em xưa
tiếng nhạc sỏi trong mưa
chầm chậm con đường cũ
những hoa không nở
người chẳng nhớ
những hoa nở rồi
người cũng quên
*
Một bông trăng
nở giữa chiếc bình đêm
chầm chậm đến sáng
nở thành ban mai
trước mùa trăng sinh nở
Nguyễn Du là người mộng du ân ái cùng trăng
nhưng chưa đến nửa đêm thì Truyện Kiều đã viết xong
và Nguyễn Du đạp mây trở về sông Tiền Đường
để lại một bông trăng
thức trong chiếc bình đêm
thức chầm chậm đến sáng thì nở
nở thành một nàng Kiều trắng trong
giữa vẩn đục cõi người
*
Khi Nguyễn Du về
bụi giang hồ
trần thế vẫn như xưa
ông lại gặp trăng đêm
nở một đóa sững sờ
nở chầm chậm đến sáng thì tắt
nở chầm chậm đến sáng rồi chết
Thơ Nguyễn Việt Chiến/ Tác giả tự chọn
3. VĂN CHINH
CÂY CAU VƯỜN MẸ
Mẹ cõng con chạy đói lên rừng
Cha nặn quả đồi hoang thành một mảnh quê
Trồng chuối cho con trồng hàng cau cho mẹ
Chúng con rồi mỗi đứa mỗi nơi
Đến những nơi xa lạ có tên là Chân Trời
Con về khi em con vừa đi cửa nhà vắng vẻ
Mẹ bảo chúng mày như sao Hôm sao Mai
Mẹ thành đứa giữ nhà
Bốn mươi năm sau con mới đo xong độ dài từ đầu hôm đến sớm mai
Mẹ đã biền biệt xa
Mẹ biền biệt xa vườn xưa giờ hoang lại
Hàng cau Nguyễn Bính sót một cây mồ côi
Lâu rồi không còn sức rụng lá
Rũ từ lưng chừng lên ngọn
Sống nhờ bố thí nước giời
Có thì thẳng đốt
2. NGUYỄN VIỆT CHIẾN
CHIỀU XUỐNG RỒI, VỀ NHÀ ĐI CON
Mẹ đang cầu nguyện
mỏi mòn chuỗi hạt tháng năm
bóng mẹ in trên vách thời gian
như pho tượng tạc bằng nước mắt
Mẹ bảo: nước mắt ban ngày chảy xuông
đánh thức những ngôi đền
còn ban đêm nước mắt chảy ngược vào trong
thấm đến một miền đức tin cứu rỗi
bởi thế
trên gương mặt thời gian
trên gương mặt người đời
nước mắt không bao giờ ngừng chảy
rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt
rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin
rồi mẹ bảo: có ngôi đền làm bằng lời cầu nguyện
rồi mẹ bảo: chiều xuống rồi về nhà đi con
5-2008
ĐỂ NHỚ VỀ EM
Tôi yêu khóe miệng không tắt
những ban mai lầm lẫn sương mù
em chẳng vàng thu
em dìu dặt một bờ bến lạ
Tôi đi qua
bóng một sân ga
chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũ
chẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi
Bởi thế
tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình:
một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ
Để nhớ về em.
THỜI GIAN CỦA TRĂNG
Lần tay. Mở áo đêm r
Trăng. Nhu nhú sáng. Như là trăng non
Đặt môi lên. Đỉnh trăng tròn
Để hư vô. Biết ta còn. Chiêm bao
Trăng đầy đặn. Trăng hư hao
Tuổi trăng lồ lộ. Trong dào dạt. Đêm
Mở rằm. Trăng đến rước. Em
Con thuyền vô định. Ngủ quên. Bên trời
Ta. Là ngọn gió. Mải chơi
Hái trăng đêm. Rải. Khắp đồi núi. Xa
Những sông. Không bóng thuyền qua
Mượn trăng. Ta đón em ra. Sông này
Những rừng. Trụi lá. Không cây
Em. Gieo trăng xuống. Cho. Đầy ắp trăng
Một mai. Trăng. Mọc thành măng
Để sông gặp núi. Để giăng gió còn
Biển. Ngoài kia. Sóng đã mòn
Mà anh. Vẫn sóng. Đang còn hư vô
Trăng ngoài kia. Đã san hô
Mà trăng anh. Vẫn. Còn mờ mịt trăng
Cát ngoài kia. Đã vĩnh hằng
Mà anh. Vẫn cát. Đang. Dằng dặc xe
Suốt đêm. Sóng. Biển. Nằm nghe
Chuyện. Trăng và cát. Kể đi. Dã tràng
2004-2006
TRĂNG NGUYỄN DU
Lẳng lặng
trần gian ở lại
mắt em xưa
tiếng nhạc sỏi trong mưa
chầm chậm con đường cũ
những hoa không nở
người chẳng nhớ
những hoa nở rồi
người cũng quên
*
Một bông trăng
nở giữa chiếc bình đêm
chầm chậm đến sáng
nở thành ban mai
trước mùa trăng sinh nở
Nguyễn Du là người mộng du ân ái cùng trăng
nhưng chưa đến nửa đêm thì Truyện Kiều đã viết xong
và Nguyễn Du đạp mây trở về sông Tiền Đường
để lại một bông trăng
thức trong chiếc bình đêm
thức chầm chậm đến sáng thì nở
nở thành một nàng Kiều trắng trong
giữa vẩn đục cõi người
*
Khi Nguyễn Du về
bụi giang hồ
trần thế vẫn như xưa
ông lại gặp trăng đêm
nở một đóa sững sờ
nở chầm chậm đến sáng thì tắt
nở chầm chậm đến sáng rồi chết
Thơ Nguyễn Việt Chiến/ Tác giả tự chọn
3. VĂN CHINH
CÂY CAU VƯỜN MẸ
Mẹ cõng con chạy đói lên rừng
Cha nặn quả đồi hoang thành một mảnh quê
Trồng chuối cho con trồng hàng cau cho mẹ
Chúng con rồi mỗi đứa mỗi nơi
Đến những nơi xa lạ có tên là Chân Trời
Con về khi em con vừa đi cửa nhà vắng vẻ
Mẹ bảo chúng mày như sao Hôm sao Mai
Mẹ thành đứa giữ nhà
Bốn mươi năm sau con mới đo xong độ dài từ đầu hôm đến sớm mai
Mẹ đã biền biệt xa
Mẹ biền biệt xa vườn xưa giờ hoang lại
Hàng cau Nguyễn Bính sót một cây mồ côi
Lâu rồi không còn sức rụng lá
Rũ từ lưng chừng lên ngọn
Sống nhờ bố thí nước giời
Có thì thẳng đốt
chăng sài đẹn
Cong queo nín nhịn thở dài
Rồi rụng xuống không phải tàu cau cũ
Không, không phải con cái ở đâu cha mẹ đó
Mẹ nói thế vì sợ chúng con buồn khi bỏ mẹ mà đi
Mẹ vẫn nằm thao thức dưới vườn xưa
Dưới bóng cau cỏ đã không còn chịu mọc
Những sợi tóc xanh đã quên mất lối về
May là con còn biết hỏi thăm về vườn mẹ
Cây cau sài bị phụ tình
Không còn sức rụng lá
Nhưng lượng bao dung thì còn đủ cho con
Hoa cau hùng dũng rẽ đám tàu cũ đã thành mùn để tơ non
Sau một đêm thức giấc
Chùm hoa thành buồng cau
Buồng cau chín dần mà thành ga âm dương
Cho mùa thu về trọ
Con xin mẹ buồng cau
Con xin mẹ liền trầu
Mẹ mang thẻ hương sang nhà bên thưa chuyện với tổ tiên nhà họ
Xin em về cho con
Kìa mẹ
Sau lăn lóc cuộc đời, sau bao trầm luân và lầm lỗi
Đó là điều còn lại của con
Cong queo nín nhịn thở dài
Rồi rụng xuống không phải tàu cau cũ
Không, không phải con cái ở đâu cha mẹ đó
Mẹ nói thế vì sợ chúng con buồn khi bỏ mẹ mà đi
Mẹ vẫn nằm thao thức dưới vườn xưa
Dưới bóng cau cỏ đã không còn chịu mọc
Những sợi tóc xanh đã quên mất lối về
May là con còn biết hỏi thăm về vườn mẹ
Cây cau sài bị phụ tình
Không còn sức rụng lá
Nhưng lượng bao dung thì còn đủ cho con
Hoa cau hùng dũng rẽ đám tàu cũ đã thành mùn để tơ non
Sau một đêm thức giấc
Chùm hoa thành buồng cau
Buồng cau chín dần mà thành ga âm dương
Cho mùa thu về trọ
Con xin mẹ buồng cau
Con xin mẹ liền trầu
Mẹ mang thẻ hương sang nhà bên thưa chuyện với tổ tiên nhà họ
Xin em về cho con
Kìa mẹ
Sau lăn lóc cuộc đời, sau bao trầm luân và lầm lỗi
Đó là điều còn lại của con
Chúng con xin mẹ vườn xưa
Chúng con cày cuốc nuôi nhau
Chúng con xin mẹ trông chừng các cháu
Để chúng không ngã từ tầng mười một xuống đất
Mẹ ơi
Kìa mẹ!
Hà Nội.
13 h ngày 5 tháng 8 năm 2007
TẠ LỖI
Ngày con sinh có ngôi sao xanh như múa
Cha mượn tên sao cho con đăng ký làm người
Nhưng mẹ suốt ngày chỉ gọi Nhiu thôi
Và như thế cha thả con lẫm chẫm trên đường đời khó nhọc
Hạnh phúc cách con một đường chùng dây thép
Đến quãng đôi mươi cha đã bẩy mươi ngoài
Sao xanh ơi làm thế nào để Nhiu của chúng ta khỏi ngã
Bố con mình tốt đen tốt đỏ
Trận cờ người lắm nước dại khôn
Chỉ sao xanh là biết rõ
Chỉ sao xanh đêm đem nhắc nhở
Xem con từ tốn làm người
Thơ Văn Chinh/ Tác giả tự chọn
4. NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH
TÔI RẤT THÈM MỘNG MƠ
Tôi rất thèm được mộng mơ trong cái
thế giới này, nơi hàng ngày tôi vẫn
gặp những người đàn bà nhà quê vạ
vật bên đường kêu gào đòi lại mảnh
vườn của tổ tiên đang bị cướp đoạt.
Tôi rất thèm được mộng mơ trong cái
thế giới này, nơi hàng ngày tôi vẫn nghe
tiếng guốc mấy em gái ca ve hốt
hoảng chạy về nhà trọ sau một đêm
kinh hoàng hành lạc. Tôi rất thèm được
mộng mơ trong cái thế giới này, nơi
tôi không bao giờ được hôn người con
gái tôi yêu mà không cần do dự,
nơi tôi được bắt tay một người bạn
mà không cần một lý do tiền bạc.
Tôi rất thèm mộng mơ trong cái thế
giới này, nơi câu thơ chết chìm trong
nỗi buồn lưu đầy trên đất quê hương,
nơi tôi được sống cho cái lý tưởng
không bị đánh cắp.Tôi rất thèm mộng
mơ trong cái thế giới này, nơi một
ngày trôi qua không có nỗi buồn bám
đuổi sau lưng. Tôi rất thèm được mộng
mơ trong cái thế giới này, trong cái
thế giới này… thế giới này
GIẤC MƠ
Tôi đã nhìn thấy
dòng sông nhân dân
đang lặng lẽ trôi
lặng
lẽ
trôi
trên mảnh đất thiêng ngàn đời
Tổ quốc
mảnh đất
đầm đìa mồ hôi
mảnh đất
đầm đìa máu
mảnh đất
đầm đìa đau khổ
mảnh đất
đầm đìa nhẫn nhục
mảnh đất
đầm đìa khát vọng
độc lập
tự do
mi (zê ) có nghe
tiếng hát
trôi trên dòng sông
bài hát
lạc quan buồn
trong tâm hồn nhân dân
mi (zê ) có nghe
tiếng gầm
những con sóng ngầm
cuồn cuộn
vặn mình dữ dội
trong tâm hồn nhân dân
những con tầu nước sơn giả trá
chất đầy tiền bạc ăn cắp
chất đầy nơ ron thần kinh bệnh hoạn
đang chầm chậm
rạn vỡ
trong giấc mơ
tôi đã nhìn thấy
dòng sông nhân dân
vẫn đang lặng lẽ
trôi
và
cuốn đi …
chẹc chẹc .
Thơ Nguyễn Đình Chính/ Tác giả tự chọn
5. HOÀNG GIA CƯƠNG
PHỐ CỤT
Đoạn này phố cụt, không tên
Một bên nhà nguyện
Một bên nhà chùa ...
Tiếng chuông gióng tự tinh mơ
Đều đều tiếng mõ cả trưa lẫn chiều !
Mặt đường mưa nắng xiêu điêu
Kẻ cầu Đức Phật
Người kêu Chúa Trời …
Vô thần, tôi tự trách tôi
Đọc “Tư bản luận” một đời chưa thông !
Đường cong mãi vẫn hoàn cong
Long đong đâu chỉ long đong kiếp mình ?
Rì rầm phía ấy cầu kinh
Phía kia khấn Phật
Lặng thinh phía này !
Gió nồm rồi gió heo may
Lạc vào phố cụt
Bụi bay mù trời !
Nguyên Tiêu Kỷ Mão
BIỂN CHIỀU
Em ở đâu sao để biển buồn tênh ?
Con sóng cứ lan dài theo nỗi nhớ
Chú còng lẩn trốn vào trong hang nhỏ
Dải bờ cong hàng liễu đứng chênh vênh !
Tìm em đâu trong khoảng trống mông mênh ?
Mặt biển lặng, mặt biển xanh huyền ảo
Ráng chiều đỏ báo trước ngày giông bão
Hoàng hôn nhòa, sương xuống trải mong manh!
Em ở đâu - con thuyền nhỏ lênh đênh ?
Biển cứ đợi, dải cát vàng cứ đợi
Biển thăm thẳm cho lòng anh vời vợi
Dòng sông nào đưa đẩy chiếc thuyền em ?
Con nước ròng - con nước lại trào lên
Trăng cứ khuyết - trăng lại tròn vành vạnh
Sóng hết lặng - sóng sẽ dồn sức mạnh
Thuyền xa trôi ...
Có về biển không em ?
7-1993
LẶNG LẼ THỜI GIAN
Một hạt sạn vô tình
Dính vào lòng trai bể
Một tứ thơ vô hình
Lọt vào hồn thi sĩ ...
Giữa dòng đời cuộn trôi
Hạt thời gian tích lũy
Tứ thơ kết nên lời
Sạn kết thành ngọc quý !
Thời gian dù lặng lẽ
Vẫn làm nên diệu kỳ
Cái tưởng chừng không thể
Cũng gieo mầm đam mê !
Vịnh Lan Hạ 8/95
CƠN BÃO NHỎ VÊNH ĐÊM
Dù căm ghét chiến tranh
Anh vẫn thành người lính
Ngưới lính không một niềm sùng tín
Khẩu súng bên mình
Khẩu súng muốn lặng im !
Chiến trận tràn qua
Như chớp bão vô tình
Cuốn trụi sạch
Vào khoảng không trống rỗng !
Đâu thể chọn trước dầu sôi lửa bỏng ?
Chiếc lá mỏng manh gió cuốn tơi bời !
Anh đành xa
Phiêu bạt mấy phương trời
Dang dở khép những trang đời xanh ngọc
Em nán đợi, đành rẽ qua lối ngoặt
Cánh chim trời xa lạc trước bình minh !
Bỗng gặp nhau giữa buổi chiều yên
Lời ứ nghẹn ...
Chỉ thấy lòng quặn thắt !
Bão đã dứt
Cơn lũ nguồn đã dứt
Ráng chiều buông ...
Cơn bão nhỏ vênh đêm !
Thu 1985
Thơ Hoàng Gia Cương/ Tác giả tự chọn
6. LÂM THỊ MỸ DẠ
TỰ BẠCH
Nghiêng vai đặt gánh qua cầu
Hạnh phúc thì mỏng khổ đau thì dày
Lệch người biết gánh sao đây
Đường đi chưa hết kiếp này chưa qua
ĐỀ TẶNG MỘT GIẤC MƠ
Con chim mang giấc mơ bay đi
Chú bé ngủ dưới trời sao sáng
Thanh thản
Đêm qua em mơ gì?
Tôi mơ thành chim
Con chim trong mơ giọng hót nơi nào
Con chim trong mơ như nàng tiên cá
Câm lặng
Giọng hót rực rỡ
Suốt đời cất giữ
Riêng tặng cho người...
Bay qua, bay qua nghìn đêm
Bay qua, bay qua ngàn sao
Những chiếc lá phát sáng màu huyền thoại
Những bông hoa mang hình bàn tay, ngón tay
Ru ru ru ru
Ru êm
Chú bé là ai
Chú bé là tôi
Con chim là ai
Con chim là tôi
Giấc mơ là ai
Giấc mơ là tôi
Đêm qua
Tôi mơ thành tôi
Tôi mơ thành chim
Tôi mơ thành giấc mơ
TRUYỆN CỔ NƯỚC MÌNH
Tôi yêu chuyện cổ nước tôi
Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa
Thương người rồi mới thương ta
Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm
ở hiền thì lại gặp hiền
Người ngay thì gặp người tiên độ trì
Mang theo chuyện cổ tôi đi
Nghe trong cuộc sống thầm thì tiếng xưa
Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Con sông chảy có rặng dừa nghiêng soi
Đời cha ông với đời tôi
Như con sông với chân trời đã xa
Chỉ còn chuyện cổ thiết tha
Cho tôi nhận mặt ông cha của mình
Rất công bằng, rất thông minh
Vừa độ lượng lại đa tình, đa mang.
Thị thơm thì giấu người thơm
Chăm làm thì được áo cơm cửa nhà Đẽo cày theo ý người ta Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì Tôi nghe chuyện cổ thầm thì Lời cha ông dạy cũng vì đời sau
Đậm đà cái tích trầu cau Miếng trầu đỏ thắm nặng sâu tình người Sẽ đi qua cuộc đời tôi Bấy nhiêu thời nữa chuyển dời xa xôi Nhưng bao chuyện cổ trên đời Vẫn luôn mới mẻ rạng ngời lương tâm.
1979
HOA QUỲNH
Như chỉ hoa quỳnh có
Cái mầu trắng ấy thôi
Mầu trắng muốt thơ ngây
Chẳng lẫn vào đâu được
Đời của hoa thơm ngát
Con ong nào biết đâu
Hoa nở trong lặng lẽ
Âm thầm vào đêm sâu
E ấp mà kiêu hãnh
Hoa nghiêng trong trăng sao
Như đàn thiên nga nhỏ
Sắp bay lên trời cao
Chợt quên, tôi thiếp ngủ
Để trôi qua phút giây
Cái phút hoa quỳnh nở
Làm sao tìm lại đây
Cái phút hoa quỳnh nở
Nó thế nào hở trăng?
Nó thế nào hở sao?
Nó thế nào hở gió?
Giây phút ấy đi qua
Và thời gian đến trước
Làm sao xin lại được
Xin lại một lần hoa
Từng cánh khép lại rồi
Hoa lả mềm giấc ngủ
Ôi phút hoa hiến dâng
Hồn tôi không kịp hái!
1980
KHÔNG ĐỀ
Cuộc đời em vo tròn lại
Và
Ném vào cuộc đời anh
Nó sẽ lăn sâu tận đáy
Cuộc đời anh
Sâu cho đến tận... Cái chết
Trời ơi,
Làm sao có một cuộc đời
Để cho tôi ném đời mình vào đó
Mà không hề cân nhắc đắn đo
Rằng: Cuộc đời ấy còn chưa đủ...
Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ/ Ngô Minh đọc chọn
7. BẠCH DIỆP
GIÓ TAM GIANG
Vắng quá sự sẻ chia trên mặt đất
Chúng ta tìm về phía mặt trời
Nơi đó ngập tràn ánh sáng
Chúng con cày cuốc nuôi nhau
Chúng con xin mẹ trông chừng các cháu
Để chúng không ngã từ tầng mười một xuống đất
Mẹ ơi
Kìa mẹ!
Hà Nội.
13 h ngày 5 tháng 8 năm 2007
TẠ LỖI
Ngày con sinh có ngôi sao xanh như múa
Cha mượn tên sao cho con đăng ký làm người
Nhưng mẹ suốt ngày chỉ gọi Nhiu thôi
Và như thế cha thả con lẫm chẫm trên đường đời khó nhọc
Hạnh phúc cách con một đường chùng dây thép
Đến quãng đôi mươi cha đã bẩy mươi ngoài
Sao xanh ơi làm thế nào để Nhiu của chúng ta khỏi ngã
Bố con mình tốt đen tốt đỏ
Trận cờ người lắm nước dại khôn
Chỉ sao xanh là biết rõ
Chỉ sao xanh đêm đem nhắc nhở
Xem con từ tốn làm người
Thơ Văn Chinh/ Tác giả tự chọn
4. NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH
TÔI RẤT THÈM MỘNG MƠ
Tôi rất thèm được mộng mơ trong cái
thế giới này, nơi hàng ngày tôi vẫn
gặp những người đàn bà nhà quê vạ
vật bên đường kêu gào đòi lại mảnh
vườn của tổ tiên đang bị cướp đoạt.
Tôi rất thèm được mộng mơ trong cái
thế giới này, nơi hàng ngày tôi vẫn nghe
tiếng guốc mấy em gái ca ve hốt
hoảng chạy về nhà trọ sau một đêm
kinh hoàng hành lạc. Tôi rất thèm được
mộng mơ trong cái thế giới này, nơi
tôi không bao giờ được hôn người con
gái tôi yêu mà không cần do dự,
nơi tôi được bắt tay một người bạn
mà không cần một lý do tiền bạc.
Tôi rất thèm mộng mơ trong cái thế
giới này, nơi câu thơ chết chìm trong
nỗi buồn lưu đầy trên đất quê hương,
nơi tôi được sống cho cái lý tưởng
không bị đánh cắp.Tôi rất thèm mộng
mơ trong cái thế giới này, nơi một
ngày trôi qua không có nỗi buồn bám
đuổi sau lưng. Tôi rất thèm được mộng
mơ trong cái thế giới này, trong cái
thế giới này… thế giới này
GIẤC MƠ
Tôi đã nhìn thấy
dòng sông nhân dân
đang lặng lẽ trôi
lặng
lẽ
trôi
trên mảnh đất thiêng ngàn đời
Tổ quốc
mảnh đất
đầm đìa mồ hôi
mảnh đất
đầm đìa máu
mảnh đất
đầm đìa đau khổ
mảnh đất
đầm đìa nhẫn nhục
mảnh đất
đầm đìa khát vọng
độc lập
tự do
mi (zê ) có nghe
tiếng hát
trôi trên dòng sông
bài hát
lạc quan buồn
trong tâm hồn nhân dân
mi (zê ) có nghe
tiếng gầm
những con sóng ngầm
cuồn cuộn
vặn mình dữ dội
trong tâm hồn nhân dân
những con tầu nước sơn giả trá
chất đầy tiền bạc ăn cắp
chất đầy nơ ron thần kinh bệnh hoạn
đang chầm chậm
rạn vỡ
trong giấc mơ
tôi đã nhìn thấy
dòng sông nhân dân
vẫn đang lặng lẽ
trôi
và
cuốn đi …
chẹc chẹc .
Thơ Nguyễn Đình Chính/ Tác giả tự chọn
5. HOÀNG GIA CƯƠNG
PHỐ CỤT
Đoạn này phố cụt, không tên
Một bên nhà nguyện
Một bên nhà chùa ...
Tiếng chuông gióng tự tinh mơ
Đều đều tiếng mõ cả trưa lẫn chiều !
Mặt đường mưa nắng xiêu điêu
Kẻ cầu Đức Phật
Người kêu Chúa Trời …
Vô thần, tôi tự trách tôi
Đọc “Tư bản luận” một đời chưa thông !
Đường cong mãi vẫn hoàn cong
Long đong đâu chỉ long đong kiếp mình ?
Rì rầm phía ấy cầu kinh
Phía kia khấn Phật
Lặng thinh phía này !
Gió nồm rồi gió heo may
Lạc vào phố cụt
Bụi bay mù trời !
Nguyên Tiêu Kỷ Mão
BIỂN CHIỀU
Em ở đâu sao để biển buồn tênh ?
Con sóng cứ lan dài theo nỗi nhớ
Chú còng lẩn trốn vào trong hang nhỏ
Dải bờ cong hàng liễu đứng chênh vênh !
Tìm em đâu trong khoảng trống mông mênh ?
Mặt biển lặng, mặt biển xanh huyền ảo
Ráng chiều đỏ báo trước ngày giông bão
Hoàng hôn nhòa, sương xuống trải mong manh!
Em ở đâu - con thuyền nhỏ lênh đênh ?
Biển cứ đợi, dải cát vàng cứ đợi
Biển thăm thẳm cho lòng anh vời vợi
Dòng sông nào đưa đẩy chiếc thuyền em ?
Con nước ròng - con nước lại trào lên
Trăng cứ khuyết - trăng lại tròn vành vạnh
Sóng hết lặng - sóng sẽ dồn sức mạnh
Thuyền xa trôi ...
Có về biển không em ?
7-1993
LẶNG LẼ THỜI GIAN
Một hạt sạn vô tình
Dính vào lòng trai bể
Một tứ thơ vô hình
Lọt vào hồn thi sĩ ...
Giữa dòng đời cuộn trôi
Hạt thời gian tích lũy
Tứ thơ kết nên lời
Sạn kết thành ngọc quý !
Thời gian dù lặng lẽ
Vẫn làm nên diệu kỳ
Cái tưởng chừng không thể
Cũng gieo mầm đam mê !
Vịnh Lan Hạ 8/95
CƠN BÃO NHỎ VÊNH ĐÊM
Dù căm ghét chiến tranh
Anh vẫn thành người lính
Ngưới lính không một niềm sùng tín
Khẩu súng bên mình
Khẩu súng muốn lặng im !
Chiến trận tràn qua
Như chớp bão vô tình
Cuốn trụi sạch
Vào khoảng không trống rỗng !
Đâu thể chọn trước dầu sôi lửa bỏng ?
Chiếc lá mỏng manh gió cuốn tơi bời !
Anh đành xa
Phiêu bạt mấy phương trời
Dang dở khép những trang đời xanh ngọc
Em nán đợi, đành rẽ qua lối ngoặt
Cánh chim trời xa lạc trước bình minh !
Bỗng gặp nhau giữa buổi chiều yên
Lời ứ nghẹn ...
Chỉ thấy lòng quặn thắt !
Bão đã dứt
Cơn lũ nguồn đã dứt
Ráng chiều buông ...
Cơn bão nhỏ vênh đêm !
Thu 1985
Thơ Hoàng Gia Cương/ Tác giả tự chọn
6. LÂM THỊ MỸ DẠ
TỰ BẠCH
Nghiêng vai đặt gánh qua cầu
Hạnh phúc thì mỏng khổ đau thì dày
Lệch người biết gánh sao đây
Đường đi chưa hết kiếp này chưa qua
ĐỀ TẶNG MỘT GIẤC MƠ
Con chim mang giấc mơ bay đi
Chú bé ngủ dưới trời sao sáng
Thanh thản
Đêm qua em mơ gì?
Tôi mơ thành chim
Con chim trong mơ giọng hót nơi nào
Con chim trong mơ như nàng tiên cá
Câm lặng
Giọng hót rực rỡ
Suốt đời cất giữ
Riêng tặng cho người...
Bay qua, bay qua nghìn đêm
Bay qua, bay qua ngàn sao
Những chiếc lá phát sáng màu huyền thoại
Những bông hoa mang hình bàn tay, ngón tay
Ru ru ru ru
Ru êm
Chú bé là ai
Chú bé là tôi
Con chim là ai
Con chim là tôi
Giấc mơ là ai
Giấc mơ là tôi
Đêm qua
Tôi mơ thành tôi
Tôi mơ thành chim
Tôi mơ thành giấc mơ
TRUYỆN CỔ NƯỚC MÌNH
Tôi yêu chuyện cổ nước tôi
Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa
Thương người rồi mới thương ta
Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm
ở hiền thì lại gặp hiền
Người ngay thì gặp người tiên độ trì
Mang theo chuyện cổ tôi đi
Nghe trong cuộc sống thầm thì tiếng xưa
Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Con sông chảy có rặng dừa nghiêng soi
Đời cha ông với đời tôi
Như con sông với chân trời đã xa
Chỉ còn chuyện cổ thiết tha
Cho tôi nhận mặt ông cha của mình
Rất công bằng, rất thông minh
Vừa độ lượng lại đa tình, đa mang.
Thị thơm thì giấu người thơm
Chăm làm thì được áo cơm cửa nhà Đẽo cày theo ý người ta Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì Tôi nghe chuyện cổ thầm thì Lời cha ông dạy cũng vì đời sau
Đậm đà cái tích trầu cau Miếng trầu đỏ thắm nặng sâu tình người Sẽ đi qua cuộc đời tôi Bấy nhiêu thời nữa chuyển dời xa xôi Nhưng bao chuyện cổ trên đời Vẫn luôn mới mẻ rạng ngời lương tâm.
1979
HOA QUỲNH
Như chỉ hoa quỳnh có
Cái mầu trắng ấy thôi
Mầu trắng muốt thơ ngây
Chẳng lẫn vào đâu được
Đời của hoa thơm ngát
Con ong nào biết đâu
Hoa nở trong lặng lẽ
Âm thầm vào đêm sâu
E ấp mà kiêu hãnh
Hoa nghiêng trong trăng sao
Như đàn thiên nga nhỏ
Sắp bay lên trời cao
Chợt quên, tôi thiếp ngủ
Để trôi qua phút giây
Cái phút hoa quỳnh nở
Làm sao tìm lại đây
Cái phút hoa quỳnh nở
Nó thế nào hở trăng?
Nó thế nào hở sao?
Nó thế nào hở gió?
Giây phút ấy đi qua
Và thời gian đến trước
Làm sao xin lại được
Xin lại một lần hoa
Từng cánh khép lại rồi
Hoa lả mềm giấc ngủ
Ôi phút hoa hiến dâng
Hồn tôi không kịp hái!
1980
KHÔNG ĐỀ
Cuộc đời em vo tròn lại
Và
Ném vào cuộc đời anh
Nó sẽ lăn sâu tận đáy
Cuộc đời anh
Sâu cho đến tận... Cái chết
Trời ơi,
Làm sao có một cuộc đời
Để cho tôi ném đời mình vào đó
Mà không hề cân nhắc đắn đo
Rằng: Cuộc đời ấy còn chưa đủ...
Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ/ Ngô Minh đọc chọn
7. BẠCH DIỆP
GIÓ TAM GIANG
Vắng quá sự sẻ chia trên mặt đất
Chúng ta tìm về phía mặt trời
Nơi đó ngập tràn ánh sáng
những con đường thẳng
tắp Tam Giang
Ở đó màu trời màu
nước màu mây
hoàng hôn và bình
minh loang chảy
Vệt sáng đường chân trời như vòng mi khép
Biển duỗi phơi trăng
Bỏ lại những cơn ác mộng trong chăn
Cát trắng biển xanh và gió và gió
gió và anh
Vũ khúc Tam Giang xanh ngời ngợi
Như buổi sáng đầu tiên
bước chân đầu tiên
con người đầu tiên
Ghi dấu hồi sinh trên cát
Chúng ta đặt dấu nối cho một vòng khởi đầu và kết thúc
Sự ra đời - cái chết với biển
và mặt đất - bầu trời
Sóng xóa tan nỗi thống khổ người
Trắng bãi bờ kí ức
Hãy giữ lấy em
Thời gian cứ lọt qua kẻ tay như cát
Biển oằn mình khao khát
miền cổ tích xanh.
5.2011
MÙA ĐÔNG
Những vệt buồn chảy trên tấm toan mùa đông
Co ro con đường
Dòng sông lạnh
Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
Đêm giấu giọng cười nơi mắt bão
Gió vần vũ lên ô cửa khép
Để chôn vùi
Để tiếc thương
Chúng ta đã qua những con đường
Ngày tháng phủ dấu chân người khác
Váy áo em mang
Bài thơ em viết
Làm sao anh nhận ra
Mùa của những bầy chim bay đi
Tiếng hát nguôi trôi trên cột buồm đã gãy
Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
Gột hết phấn son trên đôi má
Gập mình soi bóng mình
Đau
Mùa đông khô và hồng
ĐÁM RƯỚC
Đám rước nào qua đây
náo nức phố phường
em vụng về xiêm y không nếp gấp
lạc lõng
đám bụi đường nhòe ô cửa nhỏ
góc phố chiều run rẩy cơn dông
Lễ hội qua còn đầy ắp tiếng cười
sao anh ngang qua đời em chỉ là nước mắt
cứ ngỡ anh đầy hơn thế
ngờ đâu gom góp chỉ vậy thôi
Vệt sáng đường chân trời như vòng mi khép
Biển duỗi phơi trăng
Bỏ lại những cơn ác mộng trong chăn
Cát trắng biển xanh và gió và gió
gió và anh
Vũ khúc Tam Giang xanh ngời ngợi
Như buổi sáng đầu tiên
bước chân đầu tiên
con người đầu tiên
Ghi dấu hồi sinh trên cát
Chúng ta đặt dấu nối cho một vòng khởi đầu và kết thúc
Sự ra đời - cái chết với biển
và mặt đất - bầu trời
Sóng xóa tan nỗi thống khổ người
Trắng bãi bờ kí ức
Hãy giữ lấy em
Thời gian cứ lọt qua kẻ tay như cát
Biển oằn mình khao khát
miền cổ tích xanh.
5.2011
MÙA ĐÔNG
Những vệt buồn chảy trên tấm toan mùa đông
Co ro con đường
Dòng sông lạnh
Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
Đêm giấu giọng cười nơi mắt bão
Gió vần vũ lên ô cửa khép
Để chôn vùi
Để tiếc thương
Chúng ta đã qua những con đường
Ngày tháng phủ dấu chân người khác
Váy áo em mang
Bài thơ em viết
Làm sao anh nhận ra
Mùa của những bầy chim bay đi
Tiếng hát nguôi trôi trên cột buồm đã gãy
Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
Gột hết phấn son trên đôi má
Gập mình soi bóng mình
Đau
Mùa đông khô và hồng
ĐÁM RƯỚC
Đám rước nào qua đây
náo nức phố phường
em vụng về xiêm y không nếp gấp
lạc lõng
đám bụi đường nhòe ô cửa nhỏ
góc phố chiều run rẩy cơn dông
Lễ hội qua còn đầy ắp tiếng cười
sao anh ngang qua đời em chỉ là nước mắt
cứ ngỡ anh đầy hơn thế
ngờ đâu gom góp chỉ vậy thôi
Anh nói hãy tựa vào
anh
anh nói tặng em cả một bầu trời xanh
anh nói anh yêu em như chưa bao giờ có thể
anh nói anh nói anh nói
anh nói tặng em cả một bầu trời xanh
anh nói anh yêu em như chưa bao giờ có thể
anh nói anh nói anh nói
Em dậm gót chân trên
dãy phố lát đá nâu
mặt đường rớm lệ
em vò cánh hoa nhỏ trên tay
từng ngón tay chảy máu
em khóc đầy một dòng sông
nắng xóa nhòe khuôn mặt anh trên sóng
Sao lũ trẻ vẫn chơi trò đuổi bắt
sao trời xanh và nắng vẫn thắm vàng
những ngả đường qua phố thênh thang
lối cũ em về bờ vai lạnh
Sao không nhảy múa cùng em
quay cuồng cho đến khi gục ngã
ai cũng muốn làm người cao thượng
em chỉ cần anh mỗi ngày với tình yêu
Đám rước anh qua đời em
vắng bặt tiếng cười
gió, lá khô
xao xác những vỉa hè xám lạnh
Anh đã không làm điều anh nói
trời đang mưa.
Thơ Bạch Diệp/ Ngô Minh đọc chọn
8. THỦY HƯỚNG DƯƠNG
TIẾC
Thức dậy thấy tên anh
Giận mình sao ngốc nghếch
Để miền yêu xanh biếc
Vừa vụt qua mất rồi.
CỎ DẠI VÀ MÂY NGÀN
Em như ngọn cỏ dại
Càng mọc… càng hoang vu
Một dấu ngựa in vờ
Cũng oằn mình thảng thốt
Anh như mây trên núi
Càng gió càng mênh mang
Lá đùa con mắt biếc
Cũng giật mình xốn xang
Cỏ dại và mây ngàn
Có gì ràng buộc được?
Ôi! hương đời xao xuyến
Thoảng cánh đồng trinh nguyên…
SỢ
Không còn trẻ để ngây thơ
Bây giờ mà nói dại khờ ai tin?
Thế mà một ánh mắt nhìn
Cũng làm em sợ… nhỡ mình lại yêu?
Sợ đêm buông lấp nắng chiều
Sợ ngày cạn hết những điều khát khao
Sợ ngón tay ấy đan vào
Rối tơ lòng, biết ai nào gỡ cho?
Sợ lá khẽ rụng vườn mơ
Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya
Làm sao biết lối mà về
Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi
Sợ sông suối ngập khóc, cười
Biết đâu đắm cả một đời đa đoan
Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương…
2010
Thơ Thủy Hướng Dương/ Tác giả tự chọn
9. LÊ VĂN DUY
BIỂN THỨC
Anh đợi mặt trời từ biển em đi ngủ
Phía biển anh dần thức ánh dương hồng
Da trời sẫm bỗng ửng hồng sắc đỏ
Tim rộn ràng đập từ phía hừng đông
Biển vẫn mặn nồng cả lúc em sang sông
Đi về phía mặt trời ngủ sớm
Chân trời anh vẫn thương thầm nhớ trộm
Một ngày đã qua…
Anh khát em
Như người giữa biển khơi khát cơn mưa cuối hạ
Mặt trời mọc sau một đêm yên ả
Phía biển anh thao thức đón em về…
NHỚ QUÊ
Tôi ngồi hong nỗi nhớ xưa
Mùa xuân thành phố mới vừa nhóm lên
Lửa lòng - ngọn lửa không tên
Quê nhà kỷ niệm dấy lên ắp đầy
Neo tôi sóng sánh trời mây
Trong ký ức, trắng những ngày tuổi thơ
Bên dòng sông chảy lững lờ
Cắm câu thề ước bên bờ tha hương
Mười lăm năm, giữa phố phường
Không nguôi nhớ chốn thiên đường tôi xưa
Giờ vui buồn với cơn mưa
Tôi người ở trọ có thừa với quê?
Đêm đêm thao thức tìm về
Chiêm bao tôi
đắm sông thề
hẹn em….
PHẬN LÁ
Phận mình
như chiếc lá dâu
Trăm năm mưa nắng bạc đầu vẫn xanh
Một đời
lá gắn với cành
Xanh năm tháng
rụng…
tan… thành khói sương.
Thơ Lê Bá Duy/ Tác giả tự chọn
10. LÊ XUÂN ĐỐ
NGƯỜI NÓI CHUYỆN MỘT MÌNH
Nhớ Đỗ Nam Cao
người nói chuyện một mình trên đường đi
đông cứng người thành cái chợ di động
người ấy không nghe gì,nghe mình
số đông nghe người ấy nói không bao giờ hiểu
hiểu làm gì.Đơn giản người điên
người nói chyện một mình người điên,người thơ
cô đơn của hồi môn người điên
cô đơn người thơ độc quyền
im lặng khác gì câm hét lên thành lời
(nếu được gọi là lời)
nước mắt vào trong lại chảy ra ngoài
cáu gắt bất thường là cố tật
đột xuất thăng hoa (thi trung hữu quỷ)
không chừng một giá trị mới tinh thần chúng sinh
say rượu say thơ say
rượu cứu tinh tài năng hạn chế
(thi tiên Lý Bạch e không ngoại lệ)
người điên ngày đi ngoài cuộc sống
đêm biến khỏi thế gian
chữ ám người thơ khuất sau trang giấy
hiện dần bài thơ như mặt trăng mọc lên từ biển .
Thanh minh Nhâm Thìn, 2012
ĐÊM
cuối ngày bước hụt vào đêm
đen thui huyệt mộ trắng ra bời bời
trắng đen lắm trò chơi mời trăng đãi gió
cầu vồng tô màu giấc ngủ
dứt cơn mơ vụn
anh làm con mặt trời
đêm mở nhiều cửa khác
tối tăm địa ngục bê bết tội đồ, lương thiện
biết điều chưa biết
loạn thông tin điềm báo chiêm bao sợ hãi vui mừng
câm điếc hay cứ tin cho thành hạnh phúc
anh biết khóc
chắc gì đêm mặt trái của ngày
màn nhung đen hội ánh sao lao xao
hét vào đêm bao kẻ thành sao
danh phận ngọt ngào
sao xẹt ai kia đời người vụt sáng vụt tắt
câu thơ làm trong mơ
thơ tuyệt thế
đêm hóa thân ngày
rồi ngày nhớ đêm
anh nhớ em
lẩn quẩn vẫn thành tên .
CÂY CỔ THỤ LÀNG
Tặng Hoàng Quốc Hải
không ai biết cây cổ thụ có tự đời nào
đời cố cụ kỵ trăm năm hay từ xưa lắm
thân da cóc già như lịch sử
ai trồng, chức vị, với ý nghĩa gì
hay vu vơ ngọn gió
con người sinh ra từ kiếp số
con cháu lớn lên đã có ông bình vôi bát nhang gốc cây
bà xì xụp khói hương khấn vái
bí mật cây cổ thụ kho báu trẻ con
sáng chim chóc ríu rít trái chín trái xanh
chiều bầy sóc làm xiếc lá cành đố ai bắt được
đồn rằng trò chơi tổ tiên
những đêm bão làng tiếng cây hãi hùng binh khí
chuyện làng quá khứ tương lai tất thảy ứng linh
trẻ con từ bóng cây lớn lên thành danh nhân văn hoá
và quan thanh liêm, làng nghèo trộm cướp thì không
ơn cổ thụ làng sửa lễ mâm
trẻ được bữa no yêu ông ra mặt
cây cổ thụ là ông tiên
từ ngày ông ra phố, làng cũng mất
thần thánh theo đi không giã biệt.
Xuân Nhâm Thìn, 2012
Thơ Lê Xuân Đố/ Tác giả tự chọn
/ MỜI ĐỌC TIẾP PHẦN 4/
mặt đường rớm lệ
em vò cánh hoa nhỏ trên tay
từng ngón tay chảy máu
em khóc đầy một dòng sông
nắng xóa nhòe khuôn mặt anh trên sóng
Sao lũ trẻ vẫn chơi trò đuổi bắt
sao trời xanh và nắng vẫn thắm vàng
những ngả đường qua phố thênh thang
lối cũ em về bờ vai lạnh
Sao không nhảy múa cùng em
quay cuồng cho đến khi gục ngã
ai cũng muốn làm người cao thượng
em chỉ cần anh mỗi ngày với tình yêu
Đám rước anh qua đời em
vắng bặt tiếng cười
gió, lá khô
xao xác những vỉa hè xám lạnh
Anh đã không làm điều anh nói
trời đang mưa.
Thơ Bạch Diệp/ Ngô Minh đọc chọn
8. THỦY HƯỚNG DƯƠNG
TIẾC
Thức dậy thấy tên anh
Giận mình sao ngốc nghếch
Để miền yêu xanh biếc
Vừa vụt qua mất rồi.
CỎ DẠI VÀ MÂY NGÀN
Em như ngọn cỏ dại
Càng mọc… càng hoang vu
Một dấu ngựa in vờ
Cũng oằn mình thảng thốt
Anh như mây trên núi
Càng gió càng mênh mang
Lá đùa con mắt biếc
Cũng giật mình xốn xang
Cỏ dại và mây ngàn
Có gì ràng buộc được?
Ôi! hương đời xao xuyến
Thoảng cánh đồng trinh nguyên…
SỢ
Không còn trẻ để ngây thơ
Bây giờ mà nói dại khờ ai tin?
Thế mà một ánh mắt nhìn
Cũng làm em sợ… nhỡ mình lại yêu?
Sợ đêm buông lấp nắng chiều
Sợ ngày cạn hết những điều khát khao
Sợ ngón tay ấy đan vào
Rối tơ lòng, biết ai nào gỡ cho?
Sợ lá khẽ rụng vườn mơ
Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya
Làm sao biết lối mà về
Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi
Sợ sông suối ngập khóc, cười
Biết đâu đắm cả một đời đa đoan
Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương…
2010
Thơ Thủy Hướng Dương/ Tác giả tự chọn
9. LÊ VĂN DUY
BIỂN THỨC
Anh đợi mặt trời từ biển em đi ngủ
Phía biển anh dần thức ánh dương hồng
Da trời sẫm bỗng ửng hồng sắc đỏ
Tim rộn ràng đập từ phía hừng đông
Biển vẫn mặn nồng cả lúc em sang sông
Đi về phía mặt trời ngủ sớm
Chân trời anh vẫn thương thầm nhớ trộm
Một ngày đã qua…
Anh khát em
Như người giữa biển khơi khát cơn mưa cuối hạ
Mặt trời mọc sau một đêm yên ả
Phía biển anh thao thức đón em về…
NHỚ QUÊ
Tôi ngồi hong nỗi nhớ xưa
Mùa xuân thành phố mới vừa nhóm lên
Lửa lòng - ngọn lửa không tên
Quê nhà kỷ niệm dấy lên ắp đầy
Neo tôi sóng sánh trời mây
Trong ký ức, trắng những ngày tuổi thơ
Bên dòng sông chảy lững lờ
Cắm câu thề ước bên bờ tha hương
Mười lăm năm, giữa phố phường
Không nguôi nhớ chốn thiên đường tôi xưa
Giờ vui buồn với cơn mưa
Tôi người ở trọ có thừa với quê?
Đêm đêm thao thức tìm về
Chiêm bao tôi
đắm sông thề
hẹn em….
PHẬN LÁ
Phận mình
như chiếc lá dâu
Trăm năm mưa nắng bạc đầu vẫn xanh
Một đời
lá gắn với cành
Xanh năm tháng
rụng…
tan… thành khói sương.
Thơ Lê Bá Duy/ Tác giả tự chọn
10. LÊ XUÂN ĐỐ
NGƯỜI NÓI CHUYỆN MỘT MÌNH
Nhớ Đỗ Nam Cao
người nói chuyện một mình trên đường đi
đông cứng người thành cái chợ di động
người ấy không nghe gì,nghe mình
số đông nghe người ấy nói không bao giờ hiểu
hiểu làm gì.Đơn giản người điên
người nói chyện một mình người điên,người thơ
cô đơn của hồi môn người điên
cô đơn người thơ độc quyền
im lặng khác gì câm hét lên thành lời
(nếu được gọi là lời)
nước mắt vào trong lại chảy ra ngoài
cáu gắt bất thường là cố tật
đột xuất thăng hoa (thi trung hữu quỷ)
không chừng một giá trị mới tinh thần chúng sinh
say rượu say thơ say
rượu cứu tinh tài năng hạn chế
(thi tiên Lý Bạch e không ngoại lệ)
người điên ngày đi ngoài cuộc sống
đêm biến khỏi thế gian
chữ ám người thơ khuất sau trang giấy
hiện dần bài thơ như mặt trăng mọc lên từ biển .
Thanh minh Nhâm Thìn, 2012
ĐÊM
cuối ngày bước hụt vào đêm
đen thui huyệt mộ trắng ra bời bời
trắng đen lắm trò chơi mời trăng đãi gió
cầu vồng tô màu giấc ngủ
dứt cơn mơ vụn
anh làm con mặt trời
đêm mở nhiều cửa khác
tối tăm địa ngục bê bết tội đồ, lương thiện
biết điều chưa biết
loạn thông tin điềm báo chiêm bao sợ hãi vui mừng
câm điếc hay cứ tin cho thành hạnh phúc
anh biết khóc
chắc gì đêm mặt trái của ngày
màn nhung đen hội ánh sao lao xao
hét vào đêm bao kẻ thành sao
danh phận ngọt ngào
sao xẹt ai kia đời người vụt sáng vụt tắt
câu thơ làm trong mơ
thơ tuyệt thế
đêm hóa thân ngày
rồi ngày nhớ đêm
anh nhớ em
lẩn quẩn vẫn thành tên .
CÂY CỔ THỤ LÀNG
Tặng Hoàng Quốc Hải
không ai biết cây cổ thụ có tự đời nào
đời cố cụ kỵ trăm năm hay từ xưa lắm
thân da cóc già như lịch sử
ai trồng, chức vị, với ý nghĩa gì
hay vu vơ ngọn gió
con người sinh ra từ kiếp số
con cháu lớn lên đã có ông bình vôi bát nhang gốc cây
bà xì xụp khói hương khấn vái
bí mật cây cổ thụ kho báu trẻ con
sáng chim chóc ríu rít trái chín trái xanh
chiều bầy sóc làm xiếc lá cành đố ai bắt được
đồn rằng trò chơi tổ tiên
những đêm bão làng tiếng cây hãi hùng binh khí
chuyện làng quá khứ tương lai tất thảy ứng linh
trẻ con từ bóng cây lớn lên thành danh nhân văn hoá
và quan thanh liêm, làng nghèo trộm cướp thì không
ơn cổ thụ làng sửa lễ mâm
trẻ được bữa no yêu ông ra mặt
cây cổ thụ là ông tiên
từ ngày ông ra phố, làng cũng mất
thần thánh theo đi không giã biệt.
Xuân Nhâm Thìn, 2012
Thơ Lê Xuân Đố/ Tác giả tự chọn
/ MỜI ĐỌC TIẾP PHẦN 4/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét