Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Sách 99 khúc/ tứ 089- 080

NGUYỄN NGUYÊN BẢY
thơ

99 KHÚC TẶNG LIÊN


NXB VĂN HỌC

Trả lại hết sướng vui nạn ách. Chuyền tay chữ hát xuống thuyền. Thung thăng ngược bến cỏ non. Nào em, cạn nốt giọt buồn...

Ngoài trời nắng vãi khắp vườn giọt hoa. Giọt nào cho cuộc tình ta. Để khi tắt tắng ta ra nhặt về..


THỨ TỰ 2: 089. Lời chim câu/ 088. Quan họ không ngoại tình/ 087. Lục bát tuổi chiều/ 086. Chát với con gái về nhà chồng/ 085. Ngẫu hứng cò/ 084. Từ Thức bơ vơ/ 083. Gặp mẹ người trời/ 082. Vãng lai thơ/ 081. Tụng trăm ngày bạn/ 80. Nói với người đang sống


089. L
ỜI CHIM CÂU
 

1. Tiếng gù bồ câu trống

Chúng tôi chỉ là đôi bồ câu
Không biết véo von chỉ biết gù
Chim vợ gù giọng thủy
Chim chồng gù giọng thổ
Bài thơ này viết tặng Lý Phương Liên
Tuy thế, tôi không chỉ lan man về vợ
Chúng tôi lan man thủy thổ về loài bồ câu

Thủy thổ âm dương tương khắc
Vợ chồng như đất và nước
 Khắc này là khắc tương sinh

Vợ tôi dòng họ Lý
Chữ Phương Liên hàm hai bờ nghĩa
Phương của sen và hương của sen
Một bông sen gái

Thực vật có hoa đực hoa cái
Bồ câu có trống có mái
Người có đàn ông đàn bà
Chim trống gù đàn ba dây
Chim mái gù đàn sáu khúc
Đàn ba dây là Càn tam liên
Đàn sáu khúc là Khôn lục đoạn

Trong rừng câu răn dạy làm người
Tôi chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người(*)
Một câu cửa miệng dân gian
Con xin Mẹ làm vô loài xướng ca (*)
Thương thay bồ câu không biết hót!

Tôi lạc giữa vườn chữ nghĩa ba hoa
Nơi vạn vật thăng ca đều thành giống cái
Cứ thấy mái là bồ câu gù
Thăng ca ngũ cung bảy nốt
Thơ tán gái nào cũng mùi Sở Khanh

Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Muốn không Sở Khanh thì tu một chữ tình

Trong tiếng gù bồ câu không có lời than thở
Công danh là chuyện mưa rào
Mưa rào bồ câu không xuống sân nhặt thóc
Đói khổ là chuyện ngập lụt
Bồ câu biết lưới cá câu tôm
Trong tiếng gù bồ câu chỉ có lời tình
Vợ chồng như đất và nước
Khắc này là khắc tương sinh
Anh nguyện yêu em trọn một đời tình

2. Tiếng gù bồ câu mái

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Giữa thời bom rơi đạn nổ
Mà anh muốn cưới tình
Cưới tình thời chiến tranh phải thề không được chết
Trống mái không con nào được chết
Trước khi tình đầu bạc răng long

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Anh chấp nhận đời râu tôm ruột bí
Chuyện cơm áo có đáng gì kể nhỉ?
Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon(*)


Này bồ câu trống em gọi là chồng
Em vắt câu thuận vợ thuận chồng
Hứng một chữ theo
Thuận vợ thuận chồng bể đông tát cạn(*)

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Theo anh em không là dây leo
Lưng anh xin tựa vào vú núi
Vú núi biết sinh trai sinh gái
Sữa lớn một đời cây

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Dẫu đời bảo xướng ca vô loài anh cứ nhận
Đã sao, đã sao
Với em anh chót vót thanh cao
Trống mái gù lời xướng họa

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Trong rừng câu răn dạy làm người
Anh chọn tu thân chỉ một câu thôi
Văn mình vợ người
Trống ơi xin nghe mái nói
Ngày ngày em tâm thành hương hoa
Cầu cho tình tu thân đắc trung đắc chính

Đắc câu văn người vợ mình

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đứng nhắc tới quà của cụ Nguyễn Du
Hai chữ Sở Khanh đủ làm em điên đấy
Điên em lửa cháy
Em không tiếc vàng mà thiêu rụi công yêu

Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc tiếc công cầm vàng(*)


Này bồ câu trống em gọi là chồng
Đôi mình đã bay qua bom đạn
Vẹn nguyên về bến thanh bình
Bồ câu gù trong veo trời xanh

Này bồ câu trống em gọi là chồng
Xin dâng tặng tình trọn một chữ yêu

3. Bất ngờ  Picasso


Này bồ câu mái, em có thấy một bất ngờ kỳ lạ

Picasso không chọn long chọn phượng
Không chọn công chọn hạc
Không chọn họa mi vàng anh
Mà chọn bồ câu dịch âm dương thủy thổ
Họa chim thái bình

Này b câu trống em gọi là chồng
Chuyện ấy nào có gì lạ khác
Picasso yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Vẽ nên tranh
Ban mai yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Duỗi nằm êm ả mặt sông
Gió sớm yêu tiếng gù của bồ câu ấm áp
Lượn ôm hoa lúa hoa chanh
Vì lẽ ấy đôi mình cửa tổ
Phì nhiêu khoan nhặt gù tình…
Sài Gòn, 5.2011 (*) Ca dao, dân ca
088. QUAN HỌ KHÔNG NGOẠI TÌNH 

Tôi chỉ là người trai bắc quàng quan họ

Hát quan họ mà thành liền anh

Dù biết luật quan họ
Hát tình tình gửi mây bay
Hát tình tình vương theo gió
Thăng hoa tình chỉ được lúng liếng chữ
Cấm ngặt gửi tình vào môi
Gửi tình vào tay
Gửi tình vào da thịt
Sex phải trong veo
Không trong veo thì không thành liền anh liền chị
Đến hẹn lại lên tình

Khốn khổ thân tôi đa tình
Phạm luật người quan họ
Cõng một cánh bèo giạt trôi
Cánh bèo tôi vốn liền chị con côi
Cha mẹ bay về trời
Bỏ lại một chuồng gà vịt

Cánh bèo rằng quan họ bén duyên tôi
Suốt mưa tháng sáu hát đậu hát cà
Suốt nắng tháng tám hát bưởi hát na
Suốt trăng tháng mười hát cơm gạo mới
Suốt rét tháng chạp hát nướng ngô khoai..
Duyên tình ấy lỗi gì mà quan họ phạt tôi?
Cõng cánh bèo trên lưng tôi hát thầm hát oán
Lời giã bạn
Quan họ không ngoại tình

Chúng tôi ngược Lim
Lên rừng cọ đồi chè giao duyên xoan ghẹo
Chúng tôi xuôi đồng bằng
Quan họ chèo trúc thẳng trăng nghiêng
Chúng tôi lên Tây Nguyên
Quan họ nhẹ mềm hòa cùng rock nặng
Chúng tôi vào Quảng
 Quan họ hô bài chòi

Chúng tôi cõng nhau vào Chăm
Quan họ hở vai múa bụng
Chúng tôi chống xuồng ngồi ghe
Quan họ hát vọng cổ thâu đêm suốt sáng..
Khúc bèo giạt mây trôi hát hoài không chán

Đến đâu cũng bảo ở đừng về
Quan họ nghỉ chúng em ra về (*)
Người nào chẳng có bến quê

Chuyện tôi cõng cánh bèo bỏ làng quan họ
Xa lắm xa lơ hơn bốn chục năm rồi
Còn lại mấy ai quan họ cùng thời
Liền chị liền anh bây giờ cười câu chuyện cổ

Chúng tôi khiêng về Lim một cỗ thuyền tình

Bốn mươi năm bèo nở thành thuyền đấy
Nan nào nan cũng trúc xinh
Mạn thuyên nào cũng lưng tình quan họ
Chúng tôi thả thuyền tình xuống hồ bán nguyệt
Cánh bèo không chịu xuống thuyền
Cánh bèo trèo lên quán dốc
Tôi vội mây trôi

Mẹ cha ơi, làng xóm đây rồi!

Liền anh cùng thời cười sún răng ô
Liền chị cùng thời cười vàng ngực lụa

Gọi cánh bèo là liền em
Án phạt năm xưa xóa trắng
Quan họ không ngoại tình
Liền anh mới chạy xô nhà tầng
Mặc cho tôi khăn nhiễu áo the xanh
Liền chị mới thẹn thùng xiêm váy
Mặc cho cánh bèo hoa cỏ tứ thân
Rước quan họ ra hồ bán nguyệt
Chúng tôi lên chật một thuyền tình

Mọi người nhường cánh bèo hát

Tôi thầm đừng bèo giạt mây trôi
Cánh bèo cười
Vừa cười bèo đã nở thành sen
Sen hát bài quan họ chung tình
Khoan thai thuyền đưa nôi
Sen ngào ngạt khắp đất trời quan họ…
Sài Gòn, 5.2011
(*) Lời ca Quan họ



 087. LỤC BÁT TUỔI CHIỀU

1
 
Vịnh ngâm lục bát tuổi chiều
 
Vè ve khoe mẽ dối điêu mình già
 
Đưa võng câu lục vống ca
 
Câu bát xề ngã vạ là trẻ con
 
Tí mẹ miệng bú tay bòn
 
Lục bát mài guốc võng mòn thời gian

2 Lại mượn lục bát liên hoan
  Tóc nhuộm đen nhức răng hàn vàng hoen
Tóc nhuộm để lội hội đêm
  Rằng hàn dặn vợ hầm mềm gà tơ
 
Ai chê lục bát hò vè
  Xương nhai rau ráu gọi về cỗ xưa
3
  Thời ru chọn lúc đang trưa
 
Áo hoa dâm bụt ai vừa cởi tung
 
Mắt lim dim với lạ lùng
 
Thức lục bát tưởng nắng mừng mưa rơi
 
Già làm chi vội người ơi
Đễ cho nắng chín thảnh thơi rồi chiều

4
 
Hỏi chiều nắng có đổ xiêu
 
Sao lưng lục bát hát nhiều tâm tư
 
Miệng sao kiệm một tiếng ừ
 
Nỡ nao mắt lại giả vờ không tinh
 
Lưỡi còn biết miếng ngon lành
  Bát cơm chan nắng có thành canh chua

5
 
Lục bát cứ việc đò đưa
 
Sân si chi để đánh lừa rạ rơm
 
Thân già ruộng cạn úp nơm
  Sao còn vỗ ngực danh bờm đòi xôi
  Sức già làm chuyện tức cười
  Se nắng dệt áo hỏi đời nào xong

6
 
Lục bát gói trộm nắng hồng
 
Tưởng đêm rủ rỉ vợ chồng chia nhau
  Lục bát hờn dỗi nông sâu
  Sang sông phải chấp nhận câu lụy đò
 
Nhuộm tóc để trốn tuổi già
 
Lãng tai đành phải giả vờ không nghe

7
Tụm nhau lục bát vỉa hè
Ngày xưa ta giỏi bây giờ chúng ngu
 
Dạy con dọa một tiếng từ
Nằm võng còn bảo tương tư võng tình
Lục bát trách mắng trúc xinh
Chẳng qua tiếc trúc thời mình nay đâu

 8
Lục bát chào trước hỏi sau

Vay lời thấy thuốc mượn câu thói đời
Huân chương chói lói ngực cười
Súng chuối bắn giữa chợ đời hợp tan
Nắng chiều tuy chẳng vội vàng
Cũng không rẽ dọc rẽ ngang lần mò

9
Ngộ rồi! Lục bát xuống đò
Câu lục mẹ dặn (câu) bát lò dò theo
Nắng tắt mở cánh cửa yêu
Sau cánh cửa ấy là chiều dần buông
Lục bát thắp lửa hoàng hôn
Cháy lên than đỏ nướng hồn ngô khoai

10
Lục bát này tạm thế thôi
Muốn đọc tiếp xin chờ người già xong
Già xong nắng lại non hồng
Non hồng nắng ghẹo cho bông cải vàng
Cải vàng gieo khắp đồng làng
Những câu lục bát làm sang cõi người

Sài Gòn, 5.2011


086. CHAT VỚI CON GÁI VỀ NHÀ CHỒNG

  Cho Nguyễn Lý Phương Ngọc

Chát với nhau thế này có nghiêm không, con gái?


Dạ, nghiêm
Con đang thấy trăng mẹ phủ đầy vai con
Cha ôm  trăng thì thầm lời gió
Trong đầu con giấy trắng tinh nở nụ
Chờ chép những lời cha


Vậy chúng ta cùng chát dưới hòa ca
Của trăng và gió
Yêu nhau chẳng biết thế nào là đủ nhỉ
Vái trời cho cha mãi là cha
Để hát dịu dàng cùng mẹ con vằng vặc

Cha ơi, trưa hôm qua con nghe mẹ hát
…Gả con chồng gần
Có bát canh cần nó cũng mang cho…
Con đã khóc


Đừng nhiều nước mắt thế, con yêu
Ngày mẹ theo cha đi làm vợ
Khát thèm lời ngoại hát
Mẹ thức suốt đêm ngửa mặt nhìn trời
Nghe từng thánh thót mưa rơi

Cha đã làm gì lúc ấy?

Cha đã ôm mẹ đầy một ngực

Hát rằng,
Dẫu sông tình gặp bão gặp giông
Dẫu sông tình qua ghềnh qua thác
Đôi ta mãi mãi vợ chồng…
Sao cha không hóa phép cho con được lấy chồng gần?

Trên trời có ông Tơ bà Nguyệt
Cha chỉ là cha trần tục của con thôi
Hơn một lần tôi dậy con tôi
Muốn biết vàng thau tình hãy tìm trong mắt ấy
Chỉ có tơ vàng không có tơ thau
Tơ vàng quấn cổ tay nhau
Mà thành chồng vợ
Cha biết không, Nick (*) nắm tay con thật nhẹ
Ai đã buộc chúng con trong sợi mơ hồ…

Trời đã cho sợi mơ hồ ấy

( Gái trai nào cũng được trời cho)
Trong mỗi sợi mơ hồ đều có một hạt thơ
Trong hạt thơ có duyên nhân thử thách
Gieo thế nào cho duyên nở thành cây
Ngả cây đóng một con thuyền
Thong thong sông đời thuyền yêu

Cha có đứng trên bờ cùng hát với thuyền con?

Không chỉ hát cùng con

Cha cho tiếng hát đi theo
Trăng đầu hôm là ngọn đèn dầu
Gió giông làm lửa cháy…
Cha ơi cha, sao không cho con giấc mơ cá nhẩy
Để con vượt vũ môn
Cha lại cho con giấc mơ cá vàng?

Con nói lạ chưa

Có mẹ cha nào chẳng muốn con hạnh phúc
Con chẳng đã có hơn hai mươi năm cơ cực
Cùng cha mẹ vượt vũ môn?
Đừng tưởng ta cho giấc mơ cá vàng
Là tình tung tăng hưởng sướng
Dưỡng nuôi tình là vũ môn con…
Con xa nhà lúc cha mẹ hoàng hôn
Có cách nào cha giải mã nỗi buồn?

Cha một đời tu thân cầu sống đời mình thích

Tự tin tìm hạnh phúc ở bàn tay
Tới đích đó là người đắc đạo
Nay nhìn con yêu người mình yêu
Nay tin con có bàn tay làm ra hạnh phúc
Mã buồn cha giải văn vui
Con đừng ngủ nướng ban mai
Để cha phải thức gió sang gọi nhé
Con đừng đố kỵ nhỏ nhen
Để nụ cười không là hoa hồng nhé
Con cứ là con như con đã là con
Đừng tưởng lấy chồng là đã lớn khôn
Dù ở cách xa hư cha vẫn đánh đòn

Xin cha cứ đánh thật đau

Để con biết cha còn mạnh khỏe

Mạnh khỏe vì cháu con thì cha phải cố
Cố để báo công với đấng sinh thành
Đã nuôi dậy cháu con thành người tử tế
Nghĩa đời vay trả
Dù chỉ một đồng tình cũng phải nhớ tri ân
   

Nhớ con cha nấu canh cần
Chiều đông mời mẹ con cha nhé?

Đời nào mẹ con bằng lòng ngược thế

  Mẹ sẽ nấu canh cần cho nguôi nhớ cả hai
 
Bát canh cần đời tôi
 
Gần năm chục năm rồi vẫn ngọt
 
Bát canh cần của đời con
 
Năm chục năm sau còn ngon hơn nữa nhé
 
Thôi nào canh cần Hãy rạng rỡ trước vu qui…
(*)Tên con rể tác giả
Sài Gòn, đêm 30.04.2011


085. NGẪU HỨNG CÒ 

Mình ơi mình ơi mom sông
Cây gạo nở đỏ cháy mông mênh trời
Thân cò hoa trắng đậu phơi
Như thể lửa nói những lời yêu nhau

Mình ơi nhớ trắng phau phau
Không vôi bạc dạ không mầu hương nhang
Chỉ là trắng, trắng mang mang
Đón xuân thì họa mai vàng vào thơ
Đón hạ họa sen ngẩn ngơ
Đón Thu họa cốm, chuối mơ mộng thiền
Đón đông họa rét môi em
Họa ửng cho má hóa men mưa phùn
Chân cao mình chẳng chịu lùn
Đứng trên bùn chẳng để bùn vấy lông
Ngày mình gánh nắng sang sông
Đêm vừa buông gánh đã gồng chồng con
Tép tôm là cớ để buồn
Kiếm ăn nuôi lấy cội nguồn sinh sôi
Đố ai thấu cạn buồn vui
Thời suông cò lết chân vùi tổ suông
Đố ai dám bảo sướng hơn
Cò cùng tiên tắm trăng cồn cào ghen

Mình ơi hỏi vội kẻo quên
Ai đem cò lội vào miền ca dao
Hỏi chim nao, có chim nào
Đời dân giã sống thanh cao bằng cò
Mom sông cây gạo đỏ phơ
Những bông cò trắng mơ hồ đậu bay
Mình ơi cho anh cầm tay
Cánh cò trắng thỏa đất dầy trời cao


084. TỪ THỨC BƠ VƠ

Vẫn cây đa cũ con đò
  Vẫn sừng sững núi vẫn bờ dâu xanh
 
Vẫn vườn cam chín trĩu cành
 
Vẫn tre vẫn trúc vẫn tình ta yêu
  Ta đi vắng mới mấy chiều
 
Chiêm bao một giấc bay vèo lên tiên
 
Miền tiên ta sống không quen
  Sướng vui tuyệt diệt mọi niềm khổ đau
 
Nhớ quê lòng thắt ruột sầu
 
Thấy quê chỉ cách một cầu ao thu
  Mà xa vời vợi tiếng ru
 
Chân nhớ hương đất tay chờ gió đông
 
Biết ta chẳng thể nguôi lòng
 
Tửu tiên uống tiễn bồng bềnh mây đưa

Vẫn phiên chợ cũ sông trưa

  Vẫn lưng ong thắt ngọt thưa hỏi chào
 
Vẫn làn điệu ấy ca dao
  Cây đa bến nước lào xào gió chim
 
Vẫn quai thao nón ai nhìn
  Hương tiên còn chút ta dìm vào sông
  Áo quần ta lại nâu sồng
  Thỏa thê mắt lại nghe trông mặt người
  Cuộc người dài được mấy mươi
  Mà uổng tạo hóa một thời con trai
 
Không làm nên trúc nên mai
  Cũng xin là gió hát lời thiên nhiên
Ta về như buổi chiều quen
  Dạo chơi trong núi chân đem nhớ về
  Cõi tiên tỉnh ngộ cơn mê
 
Quê hương ơi gió bốn bề tay reo
Mái gianh nhà cũ liêu xiêu
  Vai ai tựa cửa mấy chiều bặt tin
 
Lạy cha lạy mẹ tội con
 
Mải vui quên lúc tiếng chim gọi về
 
Chào bầy trẻ nở xum xuê
 
Trai táo trên ngọn gái lê ngang cành
 
Chào bà con với em anh
Chào bờ dâm bụt tròng trành đỏ hoa

Nghe chào đàn chó chạy ra
Áo quần ta có gì là ngạc nhiên?
  Sao ngơ ngác những mắt nhìn
 
Lạ xa chi phải dò tìm mặt nhau
 
Sao không đáp lại một câu
 
Vênh vênh diễu võ ngầu ngầu dương oai
Chó vây tiếng sủa inh tai
 
Con bò lạnh nhạt đứng nhai nắng tàn
Rằng tôi Từ Thức...ồ ran
  Ngắt lời nghe rợn tan tan sóng cười
 
Trẻ già cười mãi không thôi
 
Chuyện đâu có chuyện lạ đời ngô nghê
Rằng tôi Từ Thức đã về
 
Già làng quắc mắt tay kề đốc gươm
 
Chuyện hoang đường quá hoang đường
 
Khùng điên sao dám vơ quàng nhận xiên
 
Tổ chúng ta đã quy tiên
 
Chiều trăm năm trước mây biền biệt trôi
  Không, rằng tôi thật rằng tôi...
 
Chợt nghe trống mõ liên hồi vang khua
Bủa vây trai gái tứ bề
Không ai nghe hết câu thề, rằng tôi

Rằng tôi Từ Thức là người

 Hôm trước dạo núi chiều vơi chưa về
 
Trộm nhìn tiên tắm sông
Áo tình tiên tặng rủ rê bay cùng
 
Cũng là muốn biết mênh mông
 
Cõi tiên lượn thử một vòng xem sao
  Cánh say mê mẩn nghiêng chao
  Tỉnh thèm đầu đã ủ vào ngực tiên
  Cõi tiên cực lạc đời tiên
 
Lâu đài như một biển sen trắng hồng
  Núi sông có có không không
 
Chân dạo cầu gió tay bồng mây thơ
 
Không cấy lúa chẳng dệt tơ
 
Không ẩm tửu hỏi cần chi bạn bè
 
Không cung đình chẳng sai nha
 
Muốn thành thánh, thánh chỉ là phong lôi
 
May rằng kịp chán cuộc vui
  Không đâu sung sướng bằng nơi ta về
 
Xin nghe xin nghe xin nghe
 
Địa đàng đích thực chính là quê hương.

Đừng rằng ta kẻ loạn ngôn

 Chê đời tiên để về trần làm dân
 
Quê nghèo vật lộn miếng ăn
 
Ngô khoai nuôi một tấm thân lưng dài
Gánh gồng mòn vẹt bờ vai
 
Vợ ta vẫn chỉ một lời thương yêu
Con ta đời lại vòng vèo
  Cái khổ theo một guồng nghèo cứ quay
 
Thì ta vẫn cứ về đây
 
Là chim chẳng sống xa bầy được đâu
Lưng dài ta bắc nên cầu
  Vai rộng ta biết thay trâu cày bừa
  Lòng buồn đã có bạn thơ
  Con chim cuốc cuốc trưa hè thôi kêu
  Ruột bầu vợ nấu canh nghêu
  Chồng chan con húp biết bao nghĩa tình
 
Qua đình trảy hội trúc xinh
 
Câu ghẹo bỏ lửng đao đình cong von
 
Cõi tiên luống những bồn chồn
Khôn nguôi niềm nhớ quê hương ta về.

Bà con lẳng lặng lắng nghe
 
Làng chiều đứng gió tứ bề âm âm
Thưa rằng trong tích hát xuân
  Có người cụ tổ hóa thành mây bay Thế rồi ngày nối qua ngày
 
Không ai nhớ đã bao cây lụi tàn
 
Bà truyền cho mẹ lời xoan
Mẹ ru con khúc mây ngàn tích xưa
 
Bao năm đời đất nắng mưa
 
Đo ngắn chỉ một hư vô ngày trời
 
Rằng tôi Từ Thức rằng tôi
 
Chuyện nhân sao bỗng nực cười chuyện thiên
  Hồn chếnh choáng chân ngả nghiêng
  Ôi ta xa lạ giữa miền quê ta
 
Vẫn lồng lộng bóng mẹ cha
  Vẫn phiên chợ cũ vẫn nhà gianh xiêu
  Vẫn bụi dâm bụt hoa yêu
 
Vẫn tay trẻ nới giây diều bay lên
 Vẫn lưng trần tựa liếp phên
  Câu xoan hát đợi người tiên trở về
 
Thôi đành đành giã biệt quê
 
Cho câu hát sống ru mơ hồn người
Phận tôi Từ Thức phận tôi
 
Bơ vơ về núi làm đời gió mây...

Hà Nội 1974/Sài Gòn 2010


083. GẶP MẸ NGƯỜI TRỜI

Sống ở quê nhà, tôi luôn nhìn thấy Mẹ trên tầng mây hoa, những tưởng xa quê là xa Mẹ, nào ngờ, một trưa nắng ở Seattle, đang ngơ ngác tìm mây, đã nghe nhìn thấy Mẹ, vội ghi lại bằng văn vần Gặp Gỡ Kỳ Lạ này..)

1.Mẹ nói với bạc đầu

Hời hời bạc đầu bé bỏng
Ngước thấy Mẹ sao tròng ngơ ngác thế
Bộ con tưởng bay từ quê qua Mỹ
Chốn bồng lai không ở dưới mây trời?

Hời hời bạc đầu chơi vơi
Mẹ đang bận trẩy hội trời bán nắng
Tranh thủ nắng râm Mẹ ghé qua nhà
Ru tặng chắt lọt lòng bài ru cụ ngoại..

Hời hời bạc đầu ta xin con tha lỗi
Ta đã ru con lời hoảng hơ làm Mẹ
Ta đã ru van trời đất lúc làm bà
Hôm nay ru chắt ta ru lời cỏ hoa
Hời hời bạc đầu ngây thơ
Đạo thuận hòa ngọn trời gốc đất
Tử tế bốc lên thành mưa rào mưa xuân
Độc ác bốc lên thành mưa đá mưa máu

Hời hời bạc đầu mơ hồ
Cớ chi thăng hoa ta là mây nhởn nhơ(*)
Mây không chống trèo thì trời cũng sập
Sống ở trời sướng hơn hay ở đất sướng hơn?

Hời hời bạc đầu tử tế
Chăm chỉ thay ta ru chắt ta lời hoa lời cỏ
Đừng hỏi ta thời chắt sẽ thế nào
Dẫu thế nào hoa cỏ vẫn cỏ hoa..

----------------
(*) Thơ Tố Hữu

2. Mẹ ru chắt ngoại

(Ầu ơ..) Ví dầu thuơ thuở đất vuông
Cỏ hoa đã tự thành vườn chuối cam
Cỏ sợi dệt áo nhuộm chàm
Gạo hoa nướng lửa thơm lam cả rừng

Gói cỏ luộc vuông bánh chưng
Bánh giầy tròn dẹt nặn mừng trời cao
Hoa nào cũng sắc ca dao
Cỏ nào hôn gió (ầu ơ..)
cũng ngọt ngào ru con..

(Ầu ơ…) Ví dầu thuơ thuở đất tròn
Cỏ hoa tự chuốc khổ buồn cỏ hoa

Nào trời xung nắng khắc mưa
Nước dư thành lụt gió thừa đợi giông
Cỏ hoa xanh khắp non sông
Non sông sao bỗng mênh mông bể đời
Mặc bao dẫm đạp dập vùi
Cỏ hoa vẫn sống (ầu ơ..)
sống tươi cười cỏ hoa..

(Ầu ơ..) Ví dầu hoa cỏ cỏ hoa
Cỏ hoa hoa cỏ là hoa cỏ người..

3. Mẹ dặn bạc đầu

Hời hời bạc đầu tội nghiệp
Cõi trần gian chỉ ước nguyện luân hồi
Muốn luân hồi thì đừng theo Mẹ
Cõi gió mây làm gì có luân hồi
Chỉ có luân hồi ở chốn cỏ hoa thôi..

Chưa kịp hỏi Mẹ sống thế nào để được luân hồi ở chốn
cỏ hoa thì Mẹ đã bay về vùng mây nắng, bán hoa..

Seattle, 6.2012

082. VÃNG LAI THƠ 

Bài này tôi gừi tôi, sao Em lại chọn? Em chọn bởi muốn chia sẻ cùng tôi? Dẫu vậy, khi em đọc hay tặng bạn thơ mời đọc, cần lưu ý, bài Vãng Lai Thơ này chỉ đơn thuần tôi gửi cho  tôi..

Phận sự đời tôi là gieo trồng săn bắt
Sáng ra ruộng trưa vào rừng
Không tự biết phận mình cần lao
Đem thân dấn vào vườn thơ
Vênh vang vài ly rượu tiên

Men tiên thăng hoa đống chữ mọn hèn
Tưởng chín thành lúa thật
Thăng hoa điệu vần thành bầy hươu nai
Ý thích mới bay ra lửa đã thui giòn phức
Tiên cảnh thiên thai

 Lúc tôi về với bổn phận tôi
Lúa thiếu mồ hôi lúa không chịu chín
Củi rừng bó đợi lưng ai
Không gạo củi nấu rượu
 Tiên khóc
Tôi ngồi uống khóc cùng tiên

Và sau bữa tửu thi hoang đường ấy
Tôi phận sự đời suốt bốn mươi năm
Chiều nay bỗng nhớ lửa cháy
Ghé vườn thơ uống thèm

Cúi mình một vãng lai thơ
Vườn thơ san sát lều chõng
Nơi bán lục bát nơi bán trường ca
Nơi bán thẻ bài nơi bán lọng
Nơi nhồm nhoàm bình thơ nơi lắp bắp hát thơ
Bầy đàn lượn bay chết sống

Có thất vọng không gọi là thất vọng
 Thơ tiếng lòng
Không thất vọng tiếng lòng ta
Tôi đem tiếng lòng chia sẻ với cỏ hoa
Rồi đẹp lời chia sẻ với bạn thơ
Và nống lời thưa thốt vãng lai thơ…

Sài Gòn, 2012

081. TỤNG TRĂM NGÀY BẠN
Hóa
gửi: A&D

Này Bạn Văn, hôm nay là bách nhật

Trăm ngày xác ngủ không hồn  
Sao hồn còn quẩn quanh luyến xác
Giờ là thời hạn chót hồn thăng
Nam mô mẹ ơi

Xin mẹ hãy nghỉ tay dệt nắng
Thêu mây áo hội tiên rồng
Cầu xin mẹ về đầu cầu giải yếm
Đón bạn con lên trời

Nam mô cha ơi

Xin cha cưỡi thuyền cỏ mật
Về lại bến quê Sông Cái Mỉm Cười   
Nâng giắt bạn con hoảng hơ ngơ ngác
Trước miền cực lạc hóa thân

Này Bạn Văn

Bồ nặng lắm rồi đừng quẩy thêm chữ nữa
Xin thương cầu giải yếm mẹ tôi
Xin thương thuyền cỏ mật cha tôi

Này Bạn Văn

Xác gửi lại
Các con anh không quên ngày giỗ bố
Xác còn thọ năm mươi lần giỗ nữa

Này Bạn Văn

Xin uống cùng tôi ly rượu tiễn
Xác thế là xong tình không hứa
Làm sao níu hồn trong mãi nhớ thương

Nam
mô mẹ ơi
Bạn con về trời quẩy hai bồ chữ
Gia tài duy nhất được mang theo
Xin mẹ giúp bạn con gieo chữ vào trời

Để chữ thành hoa nắng
Để chữ thành mưa rơi…

Nam
mô cha ơi
Hai bồ chữ bạn con là hai bồ thóc
Xin cha giúp bạn con trộn thóc với phù sa
Chia đều khắp thuyền cỏ mật
Dọc triền sông gieo vãi hát ca
Để chữ vàng đồng lúa chín
Để chữ xanh nương tầm tang

Này bạn văn

Chia ly này cớ chi buồn nhỉ?
Chừng nào còn dãi nắng dầm mưa
Chừng nào còn ăn còn mặc
Là còn nhớ nghĩ về nhau 
Phù hộ tình trường sinh nhé!
Sài Gòn, 4.2011


80. NÓI VỚI NGƯỜI ĐANG SỐNG

Hồn chiến sĩ đứng theo hàng dọc
Nằm theo hàng ngang
Người có tên có tuổi
Và người vô danh
Đặt vòng hoa và đốt nén hương trầm
Ngả mũ
Những ngôi sao trên tấm bia liệt sĩ
Lung linh
Lời da diết nói với người đang sống.
Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Tôi hy sinh mùa thu 45
Đòn gánh phá kho thóc
Tôi hy sinh trong chiến thắng thu đông
Áo trấn thủ vợ may sũng máu
Tôi hy sinh năm 50 biên giới
Trong reo hò của đồng đội xung phong
Tôi hy sinh giữa khúc điệu hào hùng
Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa (*)
Tôi hy sinh khi nhìn thấy ngọn cờ
Bay phần phật trên nóc hầm Đờ Cát.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Tôi hy sinh trong những ngày cuồng sát
Núi sông chia cắt Hiền Lương
Tôi hy sinh ngoài địa ngục Côn Sơn
Lưng chằng chịt lằn roi cá đuối
Tôi hy sinh những ngày 59
Luật 10 máy chém kéo lê
Tôi hy sinh trong tức nước vỡ bờ
Cái sống đứng lên Đồng Khởi.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Tôi hy sinh trên đường muỗi vắt
Cọc tiêu cờ vẫy thông xe
Tôi hy sinh lồng ngực rỗng khô
Giặc lấp hầm dựng bốt
Tôi hy sinh trong vùng B52 thảm khốc
Lúc trời chạng vạng đêm
Tôi hy sinh trên ụ súng phòng không
Lúc phản lực bổ nhào đổ lửa
Tôi hy sinh trước rạng đông mở cửa
Xe tăng áp sát Sài Gòn.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Chúng tôi hy sinh trăm ngàn cách khác nhau
Người còn nguyên hài cốt
Người chỉ là tờ báo tử màu xanh
Chúng tôi hy sinh không nhớ thời gian
Đất nước ba mươi năm loạn lạc
Chúng tôi chết khắp nơi mọi miền đất nước
Rừng dài biển thẳm non cao
Chúng tôi người vừa tân hôn
Người trầu cau mới dạm
Người đã có con dâu con rể
Cha vượt bể con băng rừng
Chúng tôi chết nhớ non quê
Chết vọng về đồng bể
Chết lang thang hồn tìm đất mũi
Ngóng trông đất cổ sông Hồng
Tất cả chúng tôi không thể già hơn nữa
Mộ đời cỏ mọc xuân sang
Chúng tôi hy sinh người không lời trăn trối
Người nói gọi đôi câu
Có ai mang theo gì đâu
Ngoài bóng hình đất nước.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Người chết chẳng thể làm gì thêm
Ngoài việc dâng hồn lên sắc cỏ
Lên gai nhọn mắt xương rồng
Lên tiếng tùng reo thông reo
Đồi rộng núi cao lộng gió
Các cháu nhỏ cổ quàng khăn đỏ
Các thiếu nữ thôn trang
Thắp cho chúng tôi những nén hương lòng
Người sống không quên người chết
Cao vời đài Tổ Quốc Ghi Công.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Hồn chúng tôi còn trong lòng mẹ khóc
Mẹ ơi con không thể trở về
Mùa lụt này ai chạy nhà cho mẹ
Chỉ còn hồn chúng tôi thì thầm tai vợ
Anh không thể trở về em ráng nuôi con
Anh không thể trở về xin em đừng đợi
Đừng một đời ở giá tình yêu
Bao hồn tân than tiếc ước ao
Được một lần âm dương ôm ấp.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang.

Chúng tôi đã thành cát bụi cả rồi
Những người con gái con trai thiết tha yêu đất nước
Hồn chúng tôi khát vọng nói về
Xin người sống sống dùm đời người chết
Chết là điều duy nhất tiếc
Chết không là hết là xong
Chết muốn phục sinh trong hạnh phúc
Lung linh bảy sắc cầu vồng
Cầu chèo hát bắc qua sông
Trong mong mơ được cắp sách đến trường
Trong khao khát một đêm trăng đập lúa
Tình hứa tặng tình tấm lụa
Áo cưới vàng mùa gặt quê ta
Xin người sống nhớ cho
Chết là điều duy nhất tiếc
Đừng để chúng tôi tiếc mình chết phí
Máu nhuộm cờ phải mãi thiêng liêng.

Không làng xã nào không xây dựng nghĩa trang
Không thị thành nào không xây dựng nghĩa trang

Ngày 27 tháng Bảy hàng năm
Hà N ội.1972/ Sài Gòn 2012
(*) Lời bài hát thời Điện Biên Phủ

.
/ CÒN TIẾP/ 3/
  99 khúc tặng Liên/ BNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét