Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Hai Xuân viết về thơ Nguyễn Nguyên Bảy


Nhà thơ Hải Xuân
NHỮNG CÂU THƠ ĐƯỢC CHƯNG CẤT
QUA THỜI GIAN KHỔ CỦA NGUYỄN NGUYÊN BẢY



Nhà thơ Hải Xuân :
Thơ Nguyễn Nguyên Bảy được chưng cất từ “thời gian khổ” òa vỡ bùng trào thành những tiếng ca day dứt của một tâm hồn nhiều cảm xúc, nhiều cảm thức, nhiều dư cảm âm vang từ chính trái tim yêu. Trái tim yêu nhiều cảm xúc ấy không chỉ làm thơ để tặng một người, mà còn tặng chung cho nhiều vùng đất và nhiều trái tim yêu khác. Cũng là để đối diện với cõi đời, đối diện với những yêu thương và thua thiệt, khổ đau đời mình/ Tôi phạm tội trẻ con/ Luận Kiều thời chinh chiến/ Biết phận mình ong kiến/ Chẳng dám trách miệng quan/ Tay bưng bát cơm ăn/ Cố lùa và nỗi nhục/ Gối tình ôm sát ngực/ Cố đừng mòn sống ơi…(Tự thuật bốn đoạn - Đoạn tội)
Tự thuật bốn đoạn gồm: Đoạn cỏ, Đoạn tội, Đoạn sống và Đoạn pháp, đoạn nào cũng làm cho người đọc, đọc xong thấy nhưng nhức một nỗi buồn. / Anh yêu em/ Tay chai sạn đêm đêm tìm vú/ Vú tràn sữa ngọt nuôi con/ Nói dại nếu đạn bom chia lìa đôi lứa/ Bể vẫn còn, cỏ vẫn còn/ Vú vẫn còn ấm nóng tay yêu/ (Đoạn cỏ)
Mỗi con người sinh ra để được sống, được tự do và được yêu thương nhau, thì dù trong khó nghèo đầy đọa họ vẫn yêu đến hết mình, yêu đến cháy mình. Bởi tình yêu lứa đôi, và cuộc sống hạnh phúc của họ bao giờ cũng là một bầu trời đẹp, bầu trời đẹp tinh khôi trường cửu: “Anh yêu em/ Con cá bé xíu yêu con cá bé xíu…” nhưng “Giữa bể đời mênh mông…” chúng ta phải vượt… kể cả chiến tranh “đạn bom chia lìa đôi lứa” thì “Tay chai sạn đêm đêm” anh vẫn lần tìm… dòng sữa ngọt nuôi con. Và rồi, trong yêu thương anh đã phạm tội gì để đến nỗi chúng ta phải chịu như một kẻ “lưu đầy” giữa quê hương mà lúc nào cũng được mệnh danh  tự do hạnh phúc: “Có một thứ luật pháp/ Không xử không cần giam/ có một thứ luật pháp/ tra tấn bằng tem cơm/ Có một thứ luật pháp/ Sống mà như chết mòn” (Đoạn tội).


Nhà thơ Hải Xuân:
Cuộc đời mỗi con người đều có sự oái oăm riêng của nó, đôi khi mất cái này, song lại được cái kia. Tuy thứ được đó không bằng cái mất nhưng cũng là một chút an ủi, động viên cho ta tiếp tục sống và vượt lên chính mình. Tôi được dự rất nhiều cuộc đọc thơ, ngâm thơ nhưng chưa bao giờ thấy một nhà thơ nào vừa đọc thơ của mình, vừa nghẹn ngào như Nguyễn Nguyên Bảy đọc thơ ở buổi ra mắt tập Thơ Bạn Thơ 1, và 99 Khúc Tặng Liên, ngày 25 – 9 – 2012 tại thư viện café sách của nhà văn Đoàn Tử Huyến, phố Trần Quý Kiên hôm đó. Không hiểu do xúc động, hay một đòn đau nào đó ngấm trong anh từ xa xưa ùa về trong ký ức, không kiềm chế được cảm xúc nên anh đã vừa đọc thơ của mình vừa chan nước mắt đầy mi./ Khốn khổ thân tôi đa tình/ Phạm luật người quan họ/ Cõng một cánh bèo dạt trôi/ Cánh bèo tôi vốn liền chị con côi/ Cha mẹ bay về trời/ Bỏ lại một chuồng gà vịt…/(Quan họ không ngoại tình)
Cha trời ơi! Mùa xuân, mùa hội hè đình đám chúng tôi hát hỏng với nhau cho vui mà người ta cũng đề ra lệ luật, đặt ra những vùng cấm đoán để bắt bẻ kẻ ham vui, trói buộc người muốn chơi vui thì những kẻ sĩ này làm sao chịu nổi... Đoạn thơ trên anh vừa đọc vừa nghẹn ngào trong nước mắt? Có điều gì ẩn chứa trong đó mà làm anh xúc động mạnh đến vậy?

Nhà thơ Hải Xuân:
Tôi quen biết đôi vợ chồng thi sĩ Nguyễn Nguyên Bảy - Lý Phương Liên chưa lâu, mỗi năm chỉ gặp nhau đôi lần. Thơ anh tôi đang tiếp tục đọc. Đọc đi đọc lại để hiểu thêm, thấm thêm. Định bụng sẽ viết một chút gì đó cho ra tấm ra món về hai “tòa núi” thơ này..

Nhưng...!!!
Trong khi chưa viết nổi thứ “ra tấm ra món” kia thì xin chọn ra một số câu thơ của anh mà tôi thích. Thích theo cảm xúc chủ quan cá nhân mình. Và...giá mà có cô hay cậu sinh viên khoa văn nào làm một luận văn tốt nghiệp về thi pháp thơ Nguyễn Nguyên Bảy, tin là luận văn đó sẽ không là luận văn bình thường...

Mùa hoa gạo 2013


Nhà thơ Hải Xuân
(đọc chọn)

Ở đâu núi chảy ra lửa chết
Hai bàn tay mẹ làm lành lại hết
(Nam mô đất)

Trên cành một giọt sương rung
Gió nhẹ vô cùng thổi mãi không rơi
(Mây mưa)

Mẹ lại hiện về lưng còng như trăng
Con đâu biết phải làm gì để lưng mẹ thẳng

Tình nghèo chăn rách
Em co kéo tứ bề đắp ấm cho anh

(Ký ức còn lại)
Lưỡi còn biết miếng ngon lành
Bát cơn chan nắng có thành canh chua
(Lục bát tuổi chiều)

Chó vây tiếng sủa inh tai
Con bò lạnh nhạt đứng nhai nắng tàn
(Từ Thức bơ vơ)

Tử tế bốc lên thành mưa rào mưa xuân
Độc ác bốc lên thành mưa đá mưa máu
(Mẹ nói với bạc đầu)

Gió ở quanh ta nhưng gió vô hình
Không nhìn thấy mà thịt da cảm được
(Ngưỡng Phật)

Thu ngoái sau lưng hóa vàng cho sen pháo
Còn chút sướng hạ nào thì nở nốt cho thu
(Thu xa quê)

Tranh gió đông gom lá trả lại trời
Tôi gánh vàng về an ủi cỏ lau tôi
(Thu xa quê)

Khúc sông xưa gió vẽ cây cầu
Cầu thật lạ mà người thì quen lắm
(Cầu gió)

Trên trời tất nhiên có Giời
Nhưng sao Giời nỡ bất công
Để con càng lớn càng cao mẹ càng già càng thấp
(Mẹ khóc)

Mới hay trắng sáng thì thầm
Gió ôm trăng nói gió cầm trăng đi
(Lời tóc cỏ lau)

Cỏ lau cười lắt lay đầu
Sông lăn tăn sóng thoa bàu vú trăng
(Lời tóc cỏ lau)

Con xõa tóc cỏ lau thỉnh mẹ
Mẹ hiện về mưa bụi hoa cau
(Nam mô tết)

Răng tháng tám nhìn thèm trái chín
Miếng nhừ là miếng ngon
Bữa ăn nào cũng kể cổ tích cơm
(Tự họa tuổi trưa)

Thả mình phơi trong đỏ biền chiều
Anh theo sóng cắn mềm bờ cát
(Biên đỏ chiều)

Lúc tôi về với bổn phận tôi
Lúa thiếu mồ hôi lúa không chịu chín
(Vãng lai thơ)

Phải trong trời biển ngửa nghiêng
Hình như có mối tình riêng chúng mình?
(Hải Vân)

Thi nhân cười gạo sôi vung
Đũa cả em ghế một vùng tám sen
(Tiệc tình)

Cội thương nhớ chẳng nhạt phai
Phận đời Tô Thị khóc mài vào mưa.
(Lội về thu ngâu)

Giấc ngủ bệnh hỏa thiêu thân xác
Thân em dâng một sông tình
(Viết trên giường bệnh)

Nhện buồn sao chửa giăng vui
Chấu chưa cắn hết những lời tro than.
(Viết trên giường bệnh)

Trăng như da ngực trinh tân
Hỡi trăng đã có một lần ai hôn
(Tự Tình)

Tội nghiệp chuyến tầu cuối
Chở toàn là gió hoang
(Tầu Điện đêm)

Rạch mặt chửi cả làng Vũ Đại
Cháo hành lò gạch trăng mơ
(Tụng khổn)

Phật ở trong tâm nên phật vô lượng Phật
Kẻ ác hồi tâm và người tốt tốt hơn

Gió ở quanh ta nhưng gió vô tình
Không nhìn thấy nhưng thịt da cảm được
(
Ngưỡng Phật)

Đắng cay ngoảnh lại lăng thinh
Ngọn đèn dầu hỏa họa hình trăng lu
(
Ban Mai)

Trằn trọc bẻ khục ngón tay
Ai đè ngực xuống để rây điệu buồn
(
Bài ru trằn trọc)


Thơ nguyennguyenbay/ Hai Xuân đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét